Đại hán thủ lĩnh hết mực trung thành với Lục Bỉnh, vì vậy cũng hết mực trung thành với con trai duy nhất của Lục Bỉnh, hơn nữa còn vừa nhận bạc của người ta, dù gì cũng nên làm dáng
một
chút. Vì thế
hắn
mặc kệ Mộ Khanh Hoàng
nói
gì, chỉ khua khua cây đao lớn thoạt nhìn vô cùng sắc bén kia chạy lên, khi còn cách Mộ Khanh Hoàng khoảng ba bước liền bắt đầu chém lung tung loạn xạ, trong miệng còn kêu to “hự" “a", ngũ quan dữ tợn,
thật
đúng là “Hung thần ác sát“.
Mộ Khanh Hoàng dùng sức nhấn lên sợi gân xanh
đang
nhảy thình thịch
trên
trán mình, lặp lại lần nữa: “Lục Cửu, ngươi mau lăn ra đây cho ta!”
Giờ phút này trong lòng nàng chỉ có
một
suy nghĩ, tên Lục Cửu vô lại này, chỉ được có mỗi cái xác là lớn, còn đầu óc
thì
thua cả đứa bé ba tuổi.
Lục Cửu
hiện
đang
dán sát vào tường trốn trong ngõ tối, nghe vậy liền ỉu xìu, nhưng thấy Hồ Đại thúc bọn họ vẫn
đang
chém gϊếŧ rất nghiêm túc, Lục Cửu hạ quyết tâm, nghĩ tới, tiểu phượng hoàng nhất định lại lừa gạt mình, hồi trước nàng cũng
không
phải là chưa từng gạt mình.
Đúng, chính là như vậy.
Nghĩ đến đây, Lục Cửu siết chặt chuôi đao vọt ra, hô lớn. “Tiểu phượng hoàng, ta tới cứu nàng, đừng sợ.”
Nhìn Lục Cửu hừng hực khí thếthế lao ra "cứu nàng", Mộ Khanh Hoàng tức cũng
không
được mà cười cũng
không
xong, khẽ hừ
một
tiếng.
Lúc đó, đám thị vệ Võ Đại bên cạnh Mộ Khanh Hoàng
đã
xông vào hăng hái chiến đấu với đám người Hồ Đại kia. Bọn họ ngày xưa đều từng tòng quân đánh giặc,
hiện
giờ giải ngũ bao nhiêu năm
không
được nếm mùi vị "chiến đấu sống chết", quả
thật
rất ngứa nghề, vì vậy trận đấu này đối với bọn họ mà
nói
là
một
điều tuyệt vời, vừa khéo có thể giúp bọn họ "ôn lại kỷ niệm xưa". Thế là bọn họ quên hết cái gì mà Mộ Khanh Hoàng với cả Lục Cửu, cứ thế lao vào đánh
một
trận
đã
đời.
Ngọc Loan cùng Bạch Cẩm ở
một
bên nhìn sững sờ.
Trong thoáng chốc, tại ngõ hẻm chật chội này chỉ còn lại tiếng đánh nhau loạn xạ.
Nhóm cướp đường "Lục lâm hán tử" (1) bỏ mặc chủ tử ở
một
bên
không
thèm chém, lại xông vào đánh nhau khó phân thắng bại với đám đầy tớ, ở đâu còn có cơ hội cho Lục Cửu làm "anh
hùng cứu mỹ nhân", Lục Cửu ngượng ngùng buông thõng vai xuống, giống như
một
đứa bé làm sai chuyện, từng bước từng bước gian nan
đi
đến bên cạnh Mộ Khanh Hoàng, lặng lẽ cười
nói: "Tiểu Phượng Hoàng, đám người kia xem ra
không
phải là cướp đâu, mà là trả thù, Võ Đại nhất định là kẻ thù của bọn họ rồi, nàng xem bọn họ đánh hăng cỡ nào kìa."
(1) Lục Lâm: vốn là tên núi Đại Đồng ở Hồ Bắc, từng là căn cứ của nghĩa quân Vương Khuông, Vương Phượng thời Hán, sau chỉ những người ở rừng núi để cướp bóc hoặc để chống quan lại)
Mộ Khanh Hoàng như cười như
không
nhìn Lục Cửu, ngoắc ngoắc
hắn, "Ngươi đến đây."
Nếu là bình thường
thì
Lục Cửu
đã
sớm vui vẻ chạy qua, nhưng bây giờ
hắn
lại
không
dám, vẻ mặt Lục Cửu như đưa đám nhìn chằm chằm Mộ Khanh Hoàng, chắp tay trước ngực cầu xin tha thứ.
Nhưng vào lúc này, lỗ tai Lục Cửu đột nhiên động
một
cái, tiếng mũi tên xé gió từ sau lưng
hắn
truyền đến, Mộ Khanh Hoàng vừa ngẩng đầu
đã
nhìn thấy
một
mũi tên bắn lén hướng về phía nàng, đồng tử đột nhiên co lại, thân thể cứng ngắc.
Lục Cửu bỗng xoay người, vung đao bổ về phía mũi tên bắn lén kia, mũi tên bị thanh đao của
hắn
chém thành hai nửa ngay giữa
không
trung, nhưng cùng lúc đó ba mũi tên khác lại được bắn ra, cả ba đều nhằm thẳng vào Mộ Khanh Hoàng.
Lục Cửu
không
nghĩ được gì nhiều, lập tức chắn trước người nàng, ba mũi tên bắn trúng vào l*иg ngực
hắn.
Lúc đó bọn người Võ Đại, Hồ Đại mới kịp phản ứng, Võ Đại hét lớn
một
tiếng, "Kẻ nào!"
Kêu xong, Võ Nhị liền nửa ngồi xổm ở dưới chân tường, Võ Đại, Võ Tam, Võ Tứ lập tức giẫm lên bả vai Võ Nhị, nhảy qua đầu tường, truy kích kẻ nọ.
Hồ Đại vừa thấy
trên
người Lục Cửu trúng ba mũi tên, đôi mắt thoắt cái đỏ hoe, "Thế tử gia!"
Mộ Khanh Hoàng lạnh lùng
nói: "Đuổi theo cho ta!"
Là ai, là ai muốn gϊếŧ nàng.
Người đầu tiên xuất
hiện
trong đầu nàng chính là Mộ Kiêu, nhưng nàng vẫn chưa làm gì, vì sao Mộ Kiêu phải gϊếŧ nàng?
"Lục Cửu, ngươi
sẽ
không
sao đâu." Ôm Lục Cửu, Mộ Khanh Hoàng an ủi, nhưng khi nhìn ba mũi tên
trên
ngực
hắn
lại
không
biết phải làm gì, cuống quít
nói: "Mau, mau đỡ
hắn
lên xe, chúng ta mang
hắn
đến cho thái y xem ngay lập tức."
Bạch Cẩm
đã
khóc nức nở, nghe vậy, liền lau nước mắt, vôi vàng tiến lên phụ giúp mọi người đỡ
hắn
lên xe.
Lúc đó, l*иg ngực Lục Cửu
đã
bị máu thấm ướt, máu "tí tách" "tí tách"
nhỏ
giọt suốt đường
đi
từ
trên
mặt đất cho đến trong xe, tạo thành
một
bãi lại
một
bãi.
Mộ Khanh Hoàng thấy vậy, khuôn mặt
nhỏ
nhắn tái nhợt, khàn cả giọng hô: "Mau!"
Nửa ôm Lục Cửu, Mộ Khanh Hoàng nâng mặt
hắn, khàn khàn giọng
nói: "Ngươi
sẽ
không
sao."
Lục Cửu gian nan giơ tay lên, xóa
đi
nước mắt
trên
mặt nàng chẳng biết
đã
chảy ra từ lúc nào, "Tiểu Phượng Hoàng..."
"Ta ở đây, ta ở đây, ngươi đừng
nói
chuyện, giữ sức, ta
sẽ
cứu ngươi, lần này ta nhất định có thể cứu ngươi." Tuy
nói
vậy, nhưng nàng
đã
sớm rơi lệ đầy mặt, cả trái tim chìm ngập trong ăn năn hối hận, nàng khóc
không
kềm chế được, "Là ta phụ ngươi, là ta phụ ngươi, sớm biết như thế, sớm biết như thế..."
Nước mắt ấm áp rơi lên cánh môi Lục Cửu,
hắn
vươn lưỡi lén lút liếʍ
một
cái, nhìn Mộ Khanh Hoàng vì
hắn
đau lòng rơi lệ, mặc dù
hắn
không
nỡ, nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ.
"Trong lòng nàng có ta đúng
không?"
Mộ Khanh Hoàng gật đầu, ôm
thật
chặt Lục Cửu, "Có ngươi, có ngươi."
"thật
ra nàng nên là vợ của ta." Giọng
nói
Lục Cửu đượm vẻ tủi thân uất ức.
Mộ Khanh Hoàng vẫn gật đầu, "Đúng đúng, ta là vợ ngươi, Lục Cửu, ngươi chỉ cần chống đỡ, sống sót, ta
sẽ
gả cho ngươi, được
không?"
Đôi mắt phượng bỗng chốc vụtsáng, Mộ Khanh Hoàng lại cho là
hắn
hồi quang phản chiếu, khóc lại dữ hơn, "Lục Cửu ta
không
cho phép ngươi chết, ta ra lệnh cho ngươi,
không
được chết."
"Nàng
nói
lời giữ lời sao?" Lục Cửu truy hỏi.
Mộ Khanh Hoàng dùng sức gật đầu, "Mộ Khanh Hoàng ta nhất ngôn cửu đỉnh."
Lục Cửu cũng bất chấp cơn đau
trên
người, nâng mặt Mộ Khanh Hoàng, làm cho hơi thở mong manh giống như có thể đứt bất cứ lúc nào, "Tiểu Phượng Hoàng, ta có thể hôn hôn nàng
không?"
"Ngươi phải sống sót, sống tốt ta
sẽ
để cho ngươi hôn, nếu như ngươi chết ta
sẽ
không
để cho ngươi hôn."
Mắt phượng buồn bã, Lục Cửu chậm rãi vờ vịt nhắm mắt lại, Mộ Khanh Hoàng bị hù chết, cắn răng chủ động hôn
một
cái ở
trên
môi Lục Cửu, Lục Cửu nhân cơ hội đè ót Mộ Khanh Hoàng lại, làm cho nụ hôn này sâu hơn.
Mộ Khanh Hoàng thấy
không
thoải mái, nhưng nghĩ tới người này sắp chết rồi, nàng đau lòng khó nhịn, bèn mặc cho
hắn
hôn.
Lục Cửu được voi đòi tiên, cạy hàm răng Mộ Khanh Hoàng ra, ngậm chặt cái lưỡi thơm tho
hắn
mong nhớ ngày đêm...
Xe ngựa bay nhanh
trên
đường, Bạch Cẩm ngồi ngoài xe lái xe khóc nước mắt lưng tròng. Nghĩ tới chỗ tốt của Lục Cửu, Ngọc Loan cũng rơi vài giọt nước mắt theo.
Trong xe lắc lư xóc nảy, Lục Cửu hôn
một
hồi liền ngồi dậy ôm Mộ Khanh Hoàng vào trong ngực, Mộ Khanh Hoàng bị hôn đến đầu óc choáng váng, hơi thở
không
yên, vào
một
lần
không
thể
không
nghỉ giữ chừng lấy hơi để thở, nàng thấy Lục Cửu cười đến méo miệng, sững sờ
một
cái, cúi đầu nhìn về phía l*иg ngực
hắn, "Tên đâu?"
Lục Cửu sờ mũi cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, "Có ba mũi tên thôi mà, nhổ ra là được, ta từng vạn tiễn xuyên tâm..."
"Bốp"
một
tiếng, Mộ Khanh Hoàng hung hăng cho Lục Cửu
một
bạt tai.
"Ngươi, khốn kiếp!" Mộ Khanh Hoàng thẹn quá hoá giận, bụm mặt khóc lớn lên.
Bạch Cẩm cùng Ngọc Loan lái xe ở bên ngoài nghe thấy được còn tưởng rằng Lục Cửu
đã
chết rồi, Bạch Cẩm "Oa"
một
tiếng liền khóc lên, "Gia của ta ơi - - "
Lục Cửu vội ôm lấy Mộ Khanh Hoàng, tay chân luống cuống dụ dỗ, "Tiểu phượng hoàng nàng đừng khóc, nàng đừng khóc mà, ta
không
chết đâu."
Xe ngựa dừng lại ven đường, Bạch Cẩm khóc nước mắt nước mũi tèm lem,
trên
mũi thậm chí còn thổi ra bong bóng, ai ngờ mở cửa xe vừa nhìn, thế tử gia nhà
hắn
mang
một
dấu tay
trên
mặt
đang
ôm quận chúa dụ dỗ,
hắn
lập tức liền trợn tròn mắt, tình huống như vậy là sao?
Ngọc Loan ở bên cạnh chen đến đây cũng sửng sốt, "Ngài
không
chết?"
"Tiểu nha đầu đáng chết, sao ngươi lại trù ta thế."
"Cạch"
một
tiếng, Mộ Khanh Hoàng trở tay đóng cửa xe, nhốt Bạch Cẩm Ngọc Loan ở bên ngoài, ngay sau đó Bạch Cẩm cùng Ngọc Loan liền nghe thấy tiếng Lục Cửu "ái da" "ui da" cầu xin tha thứ.
Bạch Cẩm dùng tay áo xoa cái mũi, ngốc ngốc đứng cười, "Thế tử gia
không
chết,
không
chết là tốt rồi, nếu chết
thì
ta phải báo cáo với Hầu gia thế nào đây."
Lúc này Ngọc Loan cũng kịp phản ứng,
một
cái tát nóng cháy giáng lên mặt Bạch Cẩm, "Đồ lưu manh!"
Bạch Cẩm bụm mặt ngây người nhìn chằm chằm Ngọc Loan.
"Hừ!"
Trong xe, Lục Cửu mặc kệ vết cào vết cấu đầy khắp
trên
mặt, vô cùng nịnh bợ quỳ
trên
sàn xe, mở ngăn kéo tìm ra
một
đĩa mứt hoa quả, xoa mặt cười
nói: "Nương tử à,
không
tức giận nữa chứ?"
Mộ Khanh Hoàng sửa sang lại búi tóc tán loạn, liếc xéo Lục Cửu
một
cái, "nói
đi, giải thích cho bản quận chúa xem vừa nãy ngươi
nói
"Vạn tiễn xuyên tâm" là sao."
"Tiểu phượng hoàng,
không
cần phải đoán mò đâu, đúng như nàng nghĩ, ta cũng giống như nàng."
Mộ Khanh Hoàng lập tức ngồi thẳng người, “Giống như ta là sao?”
Cách lớp váy, Lục Cửu lén lút sờ soạng chân của Mộ Khanh Hoàng, lại bị Mộ Khanh Hoàng đá
một
cái đẩy ra.
Lục Cửu lặng lẽ cười, "Tiểu phượng hoàng, đa tạ nàng dùng băng giữ lạnh cho thi thể của ta, chuyển ta từ
trên
chiến trường về."
Mộ Khanh Hoàng thoáng chốc trợn tròn cặp mắt.
"Tiểu phượng hoàng, ta từng tận mắt nhìn thấy nàng tự châm lửa thiêu mình và bốn nha đầu Ngọc Loan tại Triều Dương viện, khi đó ta cũng ở bên cạnh thấy được, vội vàng xông vào biển lửa, lại bị đốt cho
không
còn ý thức. Đến khi ta tỉnh lại, nàng
đã
hóa thành tro bụi. Tiểu phượng hoàng, làm lại
một
đời, ý nghĩ đầu tiên của ta là muốn cưới nàng về làm thê tử, ý nghĩ thứ hai chính là báo thù.Ta bị vạn tiễn xuyên tâm chết
trên
chiến trường là có người hại, trước khi ra trận ta uống rượu bị bỏ thêm mê dược, người nọ muốn dùng mệnh của ta để bày tỏ lòng quy phục với Yến vương Mộ Kiêu.”
“Đợi chút." Mộ Khanh Hoàng
hiện
tại cảm giác suy nghĩ của mình có chút hỗn loạn, nhéo
một
cái ở
trên
mặt Lục Cửu, nhéo đến mức
hắn
nhe răng trợn mắt, tủi thân nhìn Mộ Khanh Hoàng.
Mộ Khanh Hoàng cười, trọng trách
trên
người dường như
đã
vơi
đi
một
nửa, nàng hướng nghiêng người dựa lên nệm êm, cũng
không
chê
trên
chiếc ghế tre với lại nệm dựa đều bị dính máu, "Từ lúc nào ngươi
đã
biết ta cũng giống ngươi?”
Lục Cửu để cái đĩa sứ
nhỏ
xuống, dịch dịch đầu gối định đứng lên.
"Quỳ." Mộ Khanh Hoàng cười dịu dàng nhìn Lục Cửu.
Lục Cửu sờ sờ mũi, biết nàng còn chưa nguôi giận, vẻ mặt nịnh bợ đấm chân cho Mộ Khanh Hoàng, "Lần đó đêm khuya nàng mời ta uống rượu dưới tàng cây phượng hoàng, khuyên ta
đi
làm tướng quân, về sau ta cẩn thận ngẫm lại hành động hoà ly của nàng, mọi chuyện liền sáng tỏ."
"Sao lúc đó ngươi
không
nói
cho ta biết?"
Lục Cửu liếc nhìn Mộ Khanh Hoàng
một
cái, “Lúc đó mà
nói
với nàng
thì
liệu nàng có còn quan tâm ta là tên ăn chơi hay là tướng quân nữa
không? E là nàng
sẽ
quẳng ta vào
một
góc xó nào đó
không
thèm nhìn đến ta nữa, dù gì ta cũng có ký ức của kiếp trước, nàng
sẽ
không
thèm suy nghĩ lo lắng cho ta nữa."
"Vậy tại sao bây giờ lại
nói?"
"Mộ Khanh Hoàng, nàng
đã
nói
nàng nhất ngôn cửu đỉnh, chuyện mà nàng
đã
đáp ứng với ta, nàng
không
được phép đổi ý!" Lục Cửu căng thẳng nhìn Mộ Khanh Hoàng.
Mặt Mộ Khanh Hoàng thoáng hồng,
nhẹ
giơ lên chân đá
hắn
một
cái, "Hỏi ngươi cái gì
thì
ngươi
nói
cái đó, đừng
nói
nhảm."
Lục Cửu ôm lấy chiếc hài đính trân châu hình đầu phượng
trên
chân Mộ Khanh Hoàng, thẳng người lên, cố làm ra vẻ hung thần ác sát, "nói, nàng có đổi ý
không?"
"Đổi ý
thì
sao?" Mộ Khanh Hoàng giương mắt nhìn
hắn, vẻ mặt kiêu căng.
Lục Cửu mạnh mẽ động thủ, ôm lấy cổ nàng cường ngạnh hôn lên
một
cái,
âm
trầm
nói: "Đại gia ta
sẽ
cưỡng bức nàng, gạo nấu thành cơm."
Mộ Khanh Hoàng tức giận lau miệng
một
cái, giơ tay muốn đập
hắn
nữa, lại bị Lục Cửu
một
phát bắt được cổ tay, đôi mắt phượng sáng quắc nghiêm túc,
không
có chút ý cười giỡn nào, "Nàng có đổi ý
không?"
Nhìn gương mặt của
hắn
tuy
đã
bị nàng cào rách nhưng vẫn
không
giảm bớt chút tao nhã nào, Mộ Khanh Hoàng cắn đầu lưỡi, quay mặt
nhẹ
giọng
nói: "không."
"không
nghe
rõ, nàng
nói
cái gì?"
"không!" Mộ Khanh Hoàng xấu hổ trừng Lục Cửu
một
cái.
Lục Cửu
không
tiếng động cười to, ánh mắt chân thành tha thiết chứa đầy tình ý.
Mộ Khanh Hoàng nhịn
không
được cũng cười, rút tay lại, ngồi dịch qua
một
bên chừa chỗ cho
hắn.