Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ

Chương 34: Bức bách phượng hoàng (bốn)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Diệp Nhược Giai

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Sau khi Lục Từ Thị lạy xong, được đám người Lâm An công chúa kích động, các trưởng lão sương phường cũng quỳ xuống.

Khí thế

thật

đấy.

Giống như là tội của nàng

đã

được định chắc vậy.

Khi ánh mắt nàng lơ đãng chạm phải ánh mắt của Lục Cửu, Mộ Khanh Hoàng khẽ gật đầu,

không

để lại dấu vết liền lập tức dời

đi.

Vào thời điểm nhạy cảm này, vẫn nên tránh

đi

thì

hơn.

Nhưng còn Lục Cửu, vì sao ánh mắt

hắn

vẫn sáng quắc như thế?

Hàng lông mày đen của Mộ Khanh Hoàng hơi cau lại, trong lòng thoáng có cảm giác bất an.

“Ba vị đại nhân ở

trên, việc thứ nhất mà thần phụ muốn cáo trạng, là Triều Dương quận chúa trong lúc còn

đang

thành thân với cháu ta, lại

đi

tư thông với người khác, mất trinh tiết.” Lục Từ Thị nhàn nhạt liếc qua Mộ Khanh Hoàng

một

cái,

nói.

“Chứng minh thế nào?” Tả đô ngự sử Đặng Khinh Hầu hỏi.

"Khởi bẩm đại nhân, bởi vì trong lòng Mạo Nhi của ta

đã

có chủ, mặc dù thành thân với Triều Dương quận chúa

đã

được nửa năm, nhưng vẫn chưa từng viên phòng với nàng ta, chuyện này đại nhân có thể cho truyền Mạo Nhi lên đối chất với quận chúa.”

“Mang Lục Mạo lên công đường.” Thích Văn Tú

nói

thẳng.

Hôm nay Tam pháp ty hội thẩm, lào sao mà thiếu Lục Mạo cho được. Đôi “uyên ương số khổ” trong miệng Lục Từ Thị,

một

người cũng

không

thể thiếu.

Lục Cửu vuốt ve những hạt bảo thạch

nhỏ

trên

chuôi tú xuân đao, cười lạnh.

một

lát sau, Lục Mạo tóc tai bù xù được

một

Cẩm y vệ áp tải lên.

"Mạo Nhi!" Tiểu Từ thị vừa thấy thảm trạng của con trai, liền khóc lóc nhào tới ôm cổ.

"không

được nhiễu loạn công đường, đứng im.” Thích Văn Tú vỗ mạnh kinh đường mộc.

"Con

không

sao." Lục Mạo

nhỏ

giọng an ủi tiểu Từ thị

đang

khóc thút thít.

"Lục Mạo, tổ mẫu của ngươi

nói

ngươi

đã

thành thân với Triều Dương quận chúa nửa năm nhưng chưa từng viên phòng, có

thật

hay

không?”

“Là

sự

thật."

Các trưởng lão

đang

nghe xét xử

nhỏ

giọng ồn ào.

“Chuyện này cũng quá...

không

trách được quận chúa người ta muốn..."

"Yên lặng!"

Lập tức yên tĩnh lại.

"Triều Dương quận chúa, lời Lục Mạo

nói



sự

thật

sao?"

“Là

sự

thật."

Lục Từ Thị đắc ý cười, nhưng rất nhanh lại nhịn xuống, thương cảm nhìn Mộ Khanh Hoàng, "Quận chúa, ngươi còn muốn ta

nói

thêm gì nữa à?"

“nói

đi." Mộ Khanh Hoàng cười khẽ.

“Haiz, được rồi. Đại nhân, nếu quận chúa trong sạch, vậy thủ cung sa của nàng ta nhất định vẫn còn. Nếu như

không

có...”

“Ba vị đại nhân, ta

đã

sắp xếp xong phòng khách đằng sau Tấn Vân Lâu, mời các phu nhân của ba vị đại nhân chủ trì, dẫn vợ hoặc con dâu của chư vị trưởng lão,

đi

đến phòng khách kiểm nghiệm xem thủ cung sa có còn đó hay

không. Đương nhiên, nếu Từ lão phu nhân

không

yên tâm, cũng mời ngươi tham dự cùng.”

Các bà vợ của Tam pháp ty đứng dậy, an bài mấy người phụ nữ mà các trưởng lão mang theo đâu vào đấy, vài người thành

một

tổ, lần lượt tiến vào phòng khách.

Khi đó, Lục Từ Thị thoáng hoảng hốt, cố chấp

nói: "Vậy ta cũng

đi

xem

một

chút." Thủ cung sa

thật

hay chỉ dùng son phấn chấm lên đấy, hừ.

- -

Trong phòng khách, Mộ Khanh Hoàng ngồi

trên

chiếc ghế hình trăng lưỡi liềm, nhóm phụ nữ quây tròn xung quanh, Lục Từ Thị cùng tiểu Từ thị đứng ở nơi gần Mộ Khanh Hoàng nhất.

Mộ Khanh Hoàng mở cánh tay ra, phu nhân của Hình bộ Thượng thư

nói

một

tiếng xin lỗi rồi

nhẹ

nhàng vén tay áo màu hồng của Mộ Khanh Hoàng lên, lập tức thấy

một

vết chấm

nhỏ

màu đỏ tươi nổi bật

trên

khuỷu tay trắng nõn nà như tuyết, thủ cung sa biểu tượng cho

sự

trinh tiết vẫn còn nguyên đây.

Lúc Hình bộ Thượng thư phu nhân được mời đến, trong lòng vẫn thấp thỏm vô cùng. Lời đồn tràn lan mạnh mẽ đến vậy, dường như đó đúng là

sự

thật, thậm chí bà cũng tin là

thật. Phu quân bảo bà

đi

kiểm nghiệm, bà còn tưởng ý ông ấy là bảo bà

đi

nói

dối ấy chứ.

Nhưng hóa ra, lời đồn đãi mới là giả. Nhìn Mộ Khanh Hoàng, trong lòng Hình bộ Thượng thư phu nhân hơi xấu hổ.



ràng là Đại Lý Tự khanh phu nhân cũng có suy nghĩ giống Hình bộ Thượng thư phu nhân, sau khi thấy thủ cung sa liền vỗ tay cười, "Triều Dương quận chúa băng thanh ngọc khiết (1)."

(1) Băng thanh ngọc khiết: Trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc.

Còn Lục Từ Thị, Mộ Khanh Hoàng nhìn về phía lão thái thái này, liền thấy lão thái thái này há to miệng, con ngươi trừng đến lồi cả ra, nét mặt già nua vàng như nến.

Vẻ mặt của tiểu Từ thị cũng

không

khác Lục Từ Thị là bao.

“Điều này là

không

thể nào!” Lục Từ Thị lắc đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Khanh Hoàng, “Nhất định là ngươi dùng thứ đồ gì đó mà ta

không

biết dán lên thôi.”

Mộ Khanh Hoàng nhìn về phía Tả Đô ngự sử phu nhân, "Làm phiền phu nhân lấy nước sạch đến lau thử."

"không, nếu nước các ngươi mang đến có vấn đề

thì

sao. Ta đây

đi

lấy.” Lục Từ Thị đong đưa người, mạnh mẽ đẩy nhóm phụ nhân xung quanh ra, chạy vội ra ngoài. Nhìn động tác cùng tốc độ chạy của bà

thật

chẳng hề giống

một

lão phu nhân tóc

đã

hoa râm chút nào.

Trong thời gian này, mấy phụ nhân khác lần lượt tiến lên kiểm tra

một

lần, thậm chí Mộ Khanh Hoàng còn để Tả Đô ngự sử phu nhân thay mặt nhóm phụ nhân lau chùi vài lần.

Đa số những phụ nhân đến đây đều khá lớn tuổi, thái độ đường hoàng có trách nhiệm, sau khi rối rít xin lỗi, có người

thì

đi

lên quan sát đường lông mày của Mộ Khanh Hoàng, có người đo độ lớn của cổ, có người xem mông nàng có thịt hay

không, có người mời Mộ Khanh Hoàng đứng lên

đi

vài bước quan sát dáng

đi, còn có cả người muốn ngửi mùi hương của cơ thể... khiến cho Mộ Khanh Hoàng dù có tính tình hào phóng đến mấy cũng phải đỏ mặt.

Sau khi từng phu nhân xem xong lại xin lỗi

một

lần nữa, rồi cũng theo Đại Lý Tự khanh phu nhân, cười

nói

một

câu "Băng thanh ngọc khiết".

Được quen biết nhiều lão phu nhân như vậy, Mộ Khanh Hoàng liền cảm thán nghĩ, khoan dung, đại trí giả ngu, thiện lương, đây mới là người đáng để tôn trọng, là lão nhân chính phái.

“Tránh ra!"

Lúc Lục Từ Thị

đi

vào lần nữa, tay áo ướt chèm nhẹp, còn

đang

nhỏ

nước, bà nhìn Mộ Khanh Hoàng, run run vì lạnh,

nói: “Ngươi có dám để ta chà

không?”

“Làm

đi.” Mộ Khanh Hoàng thở dài.

Lục Từ Thị cũng

không

khách khí, trực tiếp dùng tay áo chà mạnh lên chấm đỏ

nhỏ

trên

khuỷu tay Mộ Khanh Hoàng. Càng lau, ánh mắt Lục Từ Thị càng điên cuồng, "không

thể nào,

không

thể nào. Hôm đó



ràng là ta thấy ngươi chột dạ sờ sờ ở đây, còn sờ sờ bụng nữa.

không

thể nào,

không

thể nào...”

Thấy bà gần như muốn phá nát làn da Mộ Khanh Hoàng, Đại Lý Tự khanh phu nhân

không

nhìn nổi nữa,

một

tay đẩy Lục Từ Thị ra, tay kia kéo tay áo Mộ Khanh Hoàng xuống,

nói: "Từ lão phu nhân, cáo trạng thứ nhất của bà bị bác bỏ. Mời bà quay về tiếp tục

nói

ra cáo trạng thứ hai.”

Lúc Lục Từ Thị

nói

‘cáo trạng đầu tiên’, tất cả mọi người đều nghe thấy. Có cáo trạng đầu tiên, hiển nhiên là phải có cáo trạng thứ hai thứ ba.

“Đúng đúng đúng, ta còn có cáo trạng thứ hai thứ ba.”

nói

xong, Lục Từ Thị vội vàng hấp tấp chạy ra ngoài.

Mộ Khanh Hoàng lại trở về công đường nghe cáo trạng lần nữa.

Nàng đứng ở nơi đó, vân đạm phong khinh, lại còn thích thú đưa tay tiếp bông hồng rơi từ

trên

cây xuống.

Lúc đó, nhóm phụ nhân cũng về chỗ của mình, giải thích



những gì mình

đã

nghe thấy nhìn thấy trong phòng khách cho phu quân hoặc bố chồng của mình, ba vị phu nhân cũng đều

nhỏ

giọng kể lại

sự

thật

cho phu quân mình.

một

lát sau, Hình bộ Thượng thư mạnh mẽ gõ kinh đường mộc, "Lục Từ Thị, Triều Dương quận chúa băng thanh ngọc khiết, cáo trạng thứ nhất của ngươi

không

thành, ngươi có biết chưa?”

Lục Từ Thị túm chặt lấy Lục Bỉnh, cắn răng

nói: “Dạ biết.”

"Đại nhân, cáo trạng thứ hai của ta là Triều Dương quận chúa dung túng điêu nô hành hung, có ý định sát hại bào thai trong bụng người khác. Lúc cái thai đó bị sảy, có rất nhiều người nhìn thấy, chính là do nha hoàn bên cạnh Triều Dương quận chúa, tên là Ngọc Loan làm. Xin đại nhân làm chủ cho thần phụ.” Lục Từ Thị quỳ xuống đất kêu khóc.

Nghe thấy Mộ Khanh Hoàng băng thanh ngọc khiết, Lục Mạo đầu tiên là

không

thể tin, ngay lập tức lại cảm thấy mừng như điên, sau đó lại cười khổ, chắp tay

nói

với Mộ Khanh Hoàng: "Xin lỗi."

Có thể thi đậu trạng nguyên, Lục Mạo cũng

không

phải là kẻ ngu xuẩn cái gì cũng tệ hại.

hắn

nói

với Lục Từ Thị: "Tổ mẫu, ngàn sai vạn sai đều là con sai, tất cả tội lỗi đều là của con hết, là do con bảo mọi người vu cáo quận chúa, cứ thế

đi.”

Nhưng lúc này cũng

không

một

ai nghe lời

hắn

nói.

Tiểu Từ thị cụp mắt gạt lệ, quỳ

trên

mặt đất dậy

không

nổi.

Vẻ mặt Lục Văn xám trắng, hai chân run run ngã xuống đất. Cáo trạng thứ hai thứ ba chỉ có thể dựa

trên

cơ sở cáo trạng thứ nhất

đã

được lập thành mới có phần thắng. Nay cáo trạng thứ nhất

không

được thành lập, vậy cáo trạng thứ hai thứ ba, bọn họ cũng

không

có chứng cứ thực tế nào.

“Yên lặng,

trên

công đường

không

được phép gào khóc, ồn ào. Nếu có người lại phạm phải, vả miệng."

"Truyền Ninh Tú Ngọc cùng với nhóm nô tỳ của Trường Ninh Hầu phủ.”

Nhân chứng đều

đã

được đưa đến Liên Viên từ trước, chỉ chờ truyền vào. Chỉ

một

lúc sau, Ninh Tú Ngọc liền được nâng đến, theo sau còn có đám nha hoàn Sơn Trà cùng với cha mẹ

anh

em của những nha hoàn này,

một

đám đông người

đi

lên công đường.

"Đại, đại nhân, vì sao phải truyền bọn nô tỳ cận thân hầu hạ thần phụ?" Mồ hôi lạnh

trên

đầu Lục Từ Thị ào ào chảy xuống.

Thích Văn Tú cười lạnh

một

cái, lại gõ kinh đường mộc, "nói, vì sao cái thai của Ninh Tú Ngọc lại bị sảy mất.”

Sơn Trà khóc ròng

nói: "Là do lão phu nhân cho biểu



nương uống chén thuốc sẩy thai trước, rồi sau đó lại lệnh cho biểu



nương

đi

cản xe ngựa của quận chúa, vu oan quận chúa, quậy lớn chuyện."

"Tiểu tiện nhân ngươi

nói

bậy!" Lục Từ Thị tức miệng chửi ầm lên.

"Nô tỳ

không



nói

láo. Thuốc sẩy thai là do ngài sai cha Hải Đường

đi

mua, bã thuốc còn chôn trong vườn hoa ở Phúc Khánh Đường, nô tỳ

đã

đào ra giao cho đại nhân rồi."

Sau đó, cha của Hải Đường cũng ký tên đồng ý xác nhận chuyện này.

Thích Văn Tú lại truyền chưởng quỹ của quầy bán thuốc đến đối chất, chuyện này cứ thế mà được xác nhận.

Chân tướng cũng



ràng.

“Trước có tội vu cáo, sau có tội hãm hại, nhân chứng vật chứng cụ thể đều ở đây. Lục Từ Thị, ngươi còn

không

nhận tội ư?"

Lục Từ Thị trợn trắng mắt muốn té xỉu. Lục Cửu lên công đường, đẩy Lục Bỉnh ra, dùng sức ấn vào nhân trung của Lục Từ Thị, giả vờ quan tâm, "Tổ mẫu ngài

không

sao chứ?"

Lục Từ Thị

không

ngất nổi nữa, sử dụng cả hai tay

đi

bắt lấy Lục Bỉnh, giống như

hắn

là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình vậy, “Con à, con cứu cứu mẹ, cứu cứu mẹ với.”

Nhưng vào lúc này, cha Hải Đường run rẩy

nói: “Đại, đại nhân, tiểu nhân còn phát

hiện

một

chuyện."

"nói!"

"Năm đó lão phu nhân từng sai tiểu nhân tung ra lời đồn về thế tử gia của bọn tiểu nhân,

nói

là thế tử gia mười mấy tuổi

đã

phong lưu thành tính, nha đầu trong sân đều bị phá thân này nọ. Sau đó lại sai bọn tiểu nhân truyền ra lời tốt đẹp về nhị gia,

nói

là thần đồng vân vân."

Kiến Nguyên Đế bật ngồi thẳng dậy, mặt tái

đi

vì giận.

Mộ Khanh Hoàng bỗng siết chặt hai đấm, rủ mắt xuống cười khổ.

"Lục Từ Thị, ngươi dám khi quân?!" Kiến Nguyên Đế đứng dậy, ba người đám Thích Văn Tú lập tức đứng dậy nhường chỗ, đứng ở

một

bên.

Lục Từ Thị chôn đầu trong lòng Lục Bỉnh, khóc ròng

nói: “Con ơi, cứu cứu mẹ, mẹ

không

muốn chết."

"Tổ mẫu, vì sao ngài phải truyền lời đồn xấu xa về tôn nhi?” Lục Cửu giả bộ bi thống.

Mộ Khanh Hoàng quay mặt

đi.

"Lục Văn, ngươi

nói

đi." Kiến Nguyên Đế lạnh lùng

nói.

"Hồi, hồi bẩm Thánh thượng, khi đó mẫu thân của thần biết được từ trong miệng đại ca là ngài có ý muốn hứa thân cho Lục Cửu, nghĩ Lục Cửu vốn là thế tử, tương lai có thể duy trì tước vị, Mạo Nhi lại

không

có gì cả. Cho nên, cho nên làm ra

một

ít thủ đoạn nho

nhỏ. Mong Thánh thượng minh giám, chỉ là thử

một

lần mà thôi, chưa từng nghĩ tới chuyện ngài thực

sự

định Triều Dương quận chúa cho Mạo Nhi."

nói

xong, Lục Văn xụi lơ

trên

mặt đất, cả người run rẩy.

“thật

hay cho

một

lão tặc phụ to gan! Khi quân, vu cáo, chết

không

có gì đáng tiếc! Lục Từ Thị, tiểu Từ thị, Lục Văn,giam vào chờ ngày xử trảm!"

Lục Từ Thị hét lên

một

tiếng, kéo Lục Bỉnh

nói: “Con ơi, kim thư thiết khoán của con đâu, mau lấy ra cứu cứu mẹ

đi!”

Lục Bỉnh lau mặt

một

cái, “Mẹ, mẹ

đã

quên mấy lời Thánh thượng

nói

ngay từ lúc bắt đầu rồi sao. Lúc chân tướng của vụ án này được tra xét



ràng, cho dù là ai, cũng

không

cho phép đặc xá."

Lục Từ Thị ôm chặt lấy ngực mình, mắt trợn trắng lên, lúc này là hôn mê

thật

sự.

Lục Mạo ngây ngẩn cả người, dại ra nhìn Lục Từ Thị té xỉu.

Tại sao lại như vậy chứ,



ràng

hắn

ở trong chiếu ngục, tội gì cũng

đã

nhận hết, vì sao phụ thân, mẫu thân cùng tổ mẫu còn bị phán trảm?

Khi quân?

Hóa ra người vợ quận chúa mà

hắn

từng khinh thường vứt bỏ là được mưu tính lấy đến như vậy?

Hóa ra Mộ Khanh Hoàng nên là vợ của Lục Cửu sao?

Lục Mạo nhìn về phía Ninh Tú Ngọc còn

đang

nằm

trên

cáng hôn mê bất tỉnh, mờ mịt, bỗng nhiên đau triệt nội tâm.
« Chương TrướcChương Tiếp »