Chương 28: Cười sặc sụa

Edit: Diệp Nhược Giai

“Gì cơ, ngươi vẫn chưa biết cơ à? Người tố cáo Lục Mạo hẳn là Lục Bỉnh tướng quân đấy.” Mộ Khanh Hoàng lướt nhìn trân châu rơi đầy

trên

đất, thản nhiên

nói: “Người đâu, tới dọn dẹp

một

chút

đi, mất công lão phu nhân kích động quá mà bị trân châu làm cho trượt ngã, lỡ như bị thương hay chết ở chỗ ta

thì

không

tốt lắm đâu.”

"Quận chúa ngài lo lắng rất đúng, bị người lừa gạt, chúng ta

sẽ

chết oan." Ngọc Loan lấy tay ra hiệu với nha hoàn canh giữ trong phòng, nha hoàn vén màn trúc lên, qua khe hở

nhỏ

nói

một

tiếng với nha hoàn vén rèm bên cạnh cửa,

một

lát sau, Ngọc Khê liền dẫn theo hai nha hoàn nhị đẳng vào.

Bị Mộ Khanh Hoàng chế nhạo, mặt tiểu Từ thị trương phồng lên, tím ngắt, nhưng chỉ giận mà

không

dám

nói

gì. Ngược lại, Lục Từ Thị hoàn toàn

không

tỏ vẻ sợ hãi, lạnh mặt

nói: "Lão thân khuyên quận chúa nên bớt kiêu căng

một

chút

đi, đừng tưởng rằng ngươi là hoàng gia quận chúa

thì

ta

sẽ

không

dám tố cáo ngươi, cho dù

không

có quan phủ nào dám hỏi tội đôi gian phu tiện phụ các ngươi, ta cũng vẫn muốn công khai ra ngoài. Công đạo tự ở trong lòng người, lòng dân chúng sáng trong như tuyết, trong mắt

không

dung nổi

một

hạt cát, quận chúa có bản lĩnh

thì

cứ việc gϊếŧ sạch người trong thiên hạ

đi!"

Thấy Lục Từ Thị đầy vẻ chính khí lẫm liệt

không

thể xâm phạm, trong bầu

không

khí "trang nghiêm" này, nàng biết



mình

không

nên cười, nhưng thực

sự

là nhịn

không

nổi, liền cười lên, tiếng cười thanh thúy vang vọng.

Mộ Khanh Hoàng cười lại càng chọc giận Lục Từ Thị, bà tức đến toàn thân phát run, l*иg ngực đau như bị xé, "Ngươi cười cái gì?

không

cho cười!"

"Lão phu nhân lại còn muốn quản ta cười hay

không

cơ à. Mà sao ngươi cứ phải quản ta cười hay

không

làm gì, chẳng lẽ lúc này ngươi

không

nên nghĩ cách

đi

cứu người à?”

"cô, ngài

không

thể trúng gian kế của ả được, ả muốn ngài tức chết đấy.” Thấy Lục Từ Thị khó chịu ôm ngực, tiểu Từ thị sợ Lục Từ Thị có mệnh hệ gì, gấp rút thấp giọng khuyên giải.

Bình tĩnh trở lại, Lục Từ Thị đứng thẳng lưng lên, cười lạnh

nói: " Ngươi cười là vì

không

thèm để mắt đến công đạo lòng người phải

không, ngươi vẫn cứ cho rằng ngươi là hoàng gia quận chúa có thể coi trời bằng vung phải

không. Ta

nói

cho ngươi biết, ngươi làm nhiều chuyện ác rồi, ngươi xem trời xanh có bỏ qua cho ai

không!"

Mộ Khanh Hoàng ngạc nhiên, ít khi lại nở nụ cười, "không

không

không, ta

thật

sự

rất để ý đến công đạo lòng người, ta lại càng tin vào thiên đạo công bằng. Ngươi

nói

rất đúng, người nào làm nhiều chuyện ác, ôm nhiều ác ý, ngươi xem trời xanh có bao giờ bỏ qua

không.”

"Mộ Khanh Hoàng, cái miệng của ngươi cứng

thật

đấy.” Nhìn khuôn mặt ra vẻ trấn định của Mộ Khanh Hoàng, Lục Từ Thị

âm

hiểm cười

một

tiếng.

“Rốt cuộc là miệng ta cứng hay là lòng của lão phu nhân ngươi

không

ngay thẳng? Sao ngươi cứ nhất định phải hắt nước bẩn lên người ta, nhất định phải kéo ta xuống cho bằng được? Ta

thật

không

thể hiểu nổi, gả cho Lục Mạo nửa năm, ta tự cảm thấy ta

đã

làm tròn hai chữ ‘hiếu kính’ với ngươi, chưa từng mang thân phận quận chúa ra mà làm trái ý ngươi lần nào, nhưng sao ngươi lại đối với ta như vậy?”

Đời này, nàng cũng

không

động đến

một

đầu ngón tay của Ninh Tú Ngọc, rốt cuộc vì sao lão thái bà này cứ phải gây khó dễ cho nàng?

"Quận chúa quả là rất biết tự ngụy biện cho mình. Những gì ta

nói

đều là

sự

thật, ngươi đừng có mà giấu giếm, cũng càng đừng làm bộ trấn định. Ta ăn muối còn nhiều hơn cả ngươi ăn cơm, ta liếc qua

một

cái là

đã

nhìn thấu ngươi rồi,

hiện

giờ trong lòng ngươi nhất định là

đang

luống cuống phải

không, muốn gϊếŧ mẹ chồng nàng dâu chúng ta để diệt khẩu phải

không?” Lục Từ Thị bĩu môi, đắc ý

nói: "Lúc ta tới

đã

sắp xếp đâu vào đấy cả rồi, nếu trong vòng

một

canh giờ mà ta vẫn chưa về, vậy

thì

chuyện ngươi thông da^ʍ với Lục Cửu rồi lại gϊếŧ người diệt khẩu đều

sẽ

lan truyền hết ra ngoài. Đến lúc đó, ta xem ai có thể bảo vệ cái mạng của ngươi.”

Mộ Khanh Hoàng thở dài

một

hơi, khẽ vuốt hàng lông mày đen, lại bật cười. Kể từ khi hai người mẹ chồng con dâu Lục Từ Thị bước vào, đây

đã

là lần thứ mấy nàng cười rồi? Cười đến mức cả người đều mềm nhũn ra, may mà nàng nằm nghiêng

trên

tháp quý phi. Nàng quay sang

nói

với Ngọc Loan

đang

tức sôi máu: "Loan nhi, mang

một

ít mứt hoa quả trái cây đến cho ta ăn. Từ lão phu nhân rất biết cách kể chuyện cười, thậm chí còn giỏi hơn mấy bà



kể chuyện trong quán rượu nhiều. Quả

không

hổ là Từ lão phu nhân ăn muối còn nhiều hơn ta ăn cơm, ta muốn giữ bà ấy ở lại lâu hơn

một

chút.”

Thấy Mộ Khanh Hoàng cười vui vẻ như vậy, Ngọc Loan cũng hết giận, vui vẻ tự mình

đi

qua lấy mứt trong ngăn tủ của phòng trà.

Ngọc Khê nhặt hết trân châu

trên

đất lên, để trong

một

hộp mã não, cất

trên

một

kệ tủ, thế vào vị trí của Ngọc Loan, hầu hạ bên cạnh Mộ Khanh Hoàng, cười

nói: "Quận chúa, có muốn nô tỳ pha cho ngài

một

ly trà phong lộ

không?”

“đi

đi.”

Nhìn chủ tớ các nàng vẫn

nói

cười,

không

coi ai ra gì, làm như mình

thật

sự

là bà



kể chuyện trong quán rượu, lửa giận vừa mới hạ xuống lại bừng bừng bốc lên, Lục Từ Thị cười lạnh

nói: "Quận chúa

thật

không

thả Mạo Nhi?"

“không

phải ta

đã

nói

rồi à, Lục Mạo là do cha con Lục Bỉnh tố cáo,

không

phải do ta sai người bắt

hắn. Trong Liên Viên của ta cũng

không

có ai tên là Lục Mạo, thả hay

không

thả

không

phải chỉ dựa vào

một

câu

nói

của ta."

“Giả bộ, ngươi giả bộ!" Lục Từ Thị gõ “bộp bộp” lên mặt đất,

âm

trầm

nói: “Vốn dĩ ta còn cố kỵ cho thể diện của hoàng gia các ngươi, nhưng ngươi lại còn mạnh miệng

không

biết xấu hổ như thế, vậy ngươi cũng đừng trách ta. Mặc dù ngươi cùng Mạo Nhi

đã

thành thân được nửa năm, nhưng trước khi Mạo Nhi bị bắt

đi

đã

nói

cho ta biết, đến tận bây giờ thằng bé vẫn chưa hề chạm đến ngươi. Ngươi

đã

sống chết

không

thừa nhận, vậy ngươi hãy để ta xem xem thủ cung sa của ngươi có còn ở đó hay

không."

Mộ Khanh Hoàng che cánh tay mình lại, bị đôi mắt sắc lẻm của Lục Từ Thị thấy được, Lục Từ Thị cười ha ha, "Ngươi

không

còn,

đã

không

còn nữa rồi.

không

phải ngươi luôn miệng

nói

ta vu oan ngươi sao, sao bây giờ lại

không

dám cho ta xem?"

Đôi mắt già nua hung ác nham hiểm của Lục Từ Thị lướt qua bụng Mộ Khanh Hoàng, "Ngươi đột nhiên mạnh mẽ cương quyết hòa ly với Mạo Nhi là bởi vì trong bụng ngươi

đã

mang dã chủng phải

không? Mộ Khanh Hoàng, bây giờ ngươi còn lời gì để

nói

nữa?”

Nghe mấy câu

nói

chắc như đinh đóng cột của Lục Từ Thị, lại nhìn vẻ mặt chắc chắn của bà, Mộ Khanh Hoàng sờ sờ bụng mình, rủ mắt cười, thở dài

nói: "Ta còn có thể

nói

gì nữa sao?”

"Ngươi

không

còn lời nào để

nói

phải

không, hừ!"

Thấy cuối cùng Lục Từ Thị

đã

chiếm thế thượng phong, tiểu Từ thị vội vàng phẫn nộ

nói: "Ngươi mau bảo người ta thả Mạo Nhi ra."

"Ta chỉ là

một

quận chúa, nha môn nào bắt Lục Mạo ta còn

không

biết, các ngươi lại bảo ta thả người,

nói

cứ như ta quyền thế ngập trời,

một

câu

nói

của ta có thể khiến các nha môn tuân theo như thánh chỉ ấy.”

“Tổ phụ của ngươi là hoàng đế, phụ thân ngươi là thái tử, còn

không

phải là do cả nhà ngươi định đoạt sao." Tiểu Từ thị hừ lạnh lẩm bẩm, sau đó lại lớn tiếng

nói: "Mạo Nhi bị cẩm y vệ bắt

đi, ngươi mau bảo bọn họ thả Mạo Nhi."

"thật

sự

là vô cùng xin lỗi, ta

không

có khả năng đó, các ngươi

đi

đi.” Mộ Khanh Hoàng cười dịu dàng

nói.

"Ngươi

thật

cho là ta

không

dám tố cáo ngươi? Ngươi

thật

cho là ta

không

dám công khai mấy chuyện bẩn thỉu kia của ngươi? Ngươi

thật

cho là ta

sẽ

sợ hoàng gia các ngươi?” Lục Từ Thị sầm mặt

nói.

Mộ Khanh Hoàng

không

lên tiếng, chỉ nhìn Lục Từ Thị cười.

Tiện nhân, ả thực

sự

cho rằng mình

không

dám!

Khuôn mặt già nua của Lục Từ Thị chợt như tỏa ánh hào quang, cất giọng quát lên: "Thiên tử phạm pháp, tội như thứ dân! Ta tin trong trời đất này, tà

không

thể thắng chính!"

một

thoáng này, Lục Từ Thị chỉ cảm thấy toàn thân mình ngập tràn chính khí, chỉ cảm thấy ông trời đứng về phía mình, cái gì bà cũng

không

sợ!

"... Ngài quả là

một

người khiến người ta phải bội phục.” Mộ Khanh Hoàng thoáng ngớ ra, lại vui vẻ cười, mặt mày cong cong, “Nếu

đã

vậy, lão phu nhân cứ làm theo tâm ý của mình

đi. Ta cũng rất tin, trong trời đất này tà

không

thể thắng chính.”

"Chúng ta

đi." Lưng Lục Từ Thị thẳng tắp, quay người rời

đi, vô cùng tiêu sái chính nghĩa.

Tại thời khắc này, tiểu Từ thị cảm thấy nhiệt huyết toàn thân đều sôi trào, cánh tay dìu Lục Từ Thị, lá gan cũng lớn hơn, quay đầu lại trừng Mộ Khanh Hoàng

một

cái, lớn tiếng

nói: "Chúng ta chờ xem, chờ xem trời xanh bỏ qua cho ai!"

“Được, chúng ta xem trời xanh bỏ qua cho ai."

Mẹ chồng nàng dâu Lục Từ Thị vừa bước ra khỏi cổng, Mộ Khanh Hoàng liền ôm bụng cười sặc sụa, nửa nằm

trên

giường quý phi, nghiêng đầu nhìn hoa thược dược nở đầy ngoài cửa sổ, thực đúng là vô cùng rực rỡ, như gấm như mây.