Chương 20: Hòa ly (hai)

Edit: Diệp Nhược Giai

Trong

một

động

nhỏ

của hòn non bộ, Lục Bỉnh đẹp bẹp

một

cái lên ót Lục Cửu, “Đầu óc cho chó ăn!”

Lục Cửu hứng chí, mắt phượng sáng ngời, bị đánh cũng

không

tức giận

không

ủy khuất, "Cha, cha để con

đi

đi, con

đi

giúp tiểu phượng hoàng chuyển đồ cưới, con xem ai dám ngăn cản nàng."

Lục Bỉnh ghét bỏ liếc mắt nhìn con mình, "Đồ ngu xuẩn, con quên

đi. Cha hỏi con, có phải con muốn cưới Triều Dương quận chúa

không?"

Lục Cửu vội vàng gật đầu.

"Vậy bây giờ con mau mau cút

đi

cho cha, cút xa xa, đợi nàng hòa ly rồi lại

nói."

“Con

không..." Lục Cửu mới

nói

hai chữ liền chợt hiểu ý Lục Bỉnh, vội

nói: “Cha, cha

nói

rất đúng, nếu như sau này con muốn cưới tiểu phượng hoàng,

hiện

tại

không

thể đến gần tiểu phượng hoàng, tránh để người ta mượn cớ."

Trước đó gióng trống khua chiên tuyên chiến với Lục Mạo, vốn là định biến mình trở thành tên phá bĩnh,

một

là muốn biểu lộ tấm lòng trung trinh trước sau như

một

với tiểu phượng hoàng, hai là, nếu tiểu phượng hoàng vẫn cứ si mê Lục Mạo

không

đổi,

hắn

can thiệp vào như vậy, biết đâu lại thành toàn cho tấm lòng cuồng si của tiểu phượng hoàng.

Nhưng bây giờ

thì

khác, xem khí thế kia

thì

hình như là tiểu phượng hoàng quyết tâm

không

muốn sống cùng Lục Mạo nữa, đây chính là cơ hội của

hắn.

Quả nhiên lẽ trời công bằng!

"Cha, vậy bây giờ chúng ta

đi

đâu, tiểu phượng hoàng mang theo cẩm y vệ vào phủ, tổ mẫu nhất định

sẽ

phái người tìm cha về ổn định tình hình.”

Lục Bỉnh hừ hừ

nói: "Gặp loại chuyện này bà ấy mới nghĩ đến cha. Lần này

không

đi, để nhị thúc tam thúc của con

đi

chống đỡ thể diện cho bà ấy thôi. Hai người chúng ta ra ngoài tìm quán rượu mà uống, chờ đến khi mọi chuyện đâu vào đấy, hai người chúng ta hẵng về, giả vờ như chả biết gì sất.”

“Tuyệt!”

- -

Nghe được chuyện Mộ Khanh Hoàng chuyển đồ cưới, Lục Mạo vốn

đang

trên

đường quay về sau khi

đi

gặp Hàn lâm học sĩ Lưu đại nhân để xin nghỉ phép, liền lệnh cho kiệu phu nhanh chân hơn, cũng bất chấp cái mông còn

đang

hơi đau đau. Vừa về phủ

đã

thấy tổ mẫu, cữu bà, mợ cùng Tam tỷ

đang

chờ

trên

hành lang trước thư phòng ở viện ngoài.

Mặt Lục Từ Thị lộ vẻ đau khổ, sắc mặt của mẹ chồng nàng dâu phủ Ngụy quốc công đều khó coi, mà Tam tỷ của

hắn

thì

đang

đối diện

nói

chuyện với cửa thư phòng.

“Chẳng qua Mạo Nhi cũng chỉ uống chút hoa tửu bên ngoài, vậy

thì

sao chứ? Có nam nhân nào mà

không

tham hoa háo sắc, hơn nữa, Mạo Nhi với Phượng Lâu Xuân kia cũng

không

xảy ra chuyện gì, ngươi cần gì mà phải nháo đến tận mức này. Ta khuyên ngươi

một

câu, đừng nên náo loạn nữa

thì

hơn, đến khi làm ầm lên quá,

không

khống chế cục diện được nữa, lúc đó xấu mặt chỉ có ngươi thôi. Ta

nói

với ngươi lần nữa, đệ đệ ta vốn cũng

không

thích ngươi, ngươi càng làm loạn như vậy,

hắn

càng

không

thích ngươi."

Trong thư phòng vẫn tĩnh lặng như

không

có ai.

"Mạo Nhi con về rồi à.” Lục Từ Thị thấy Lục Mạo trước tiên, vội vàng cố ý cất giọng gọi.

Vì bị thương nên Lục Mạo

đi

đường hơi khập khiễng,

hắn

chậm rãi tiến lên, đầu tiên là đến chào cữu bà Ngụy quốc Công phu nhân và mợ, sau đó lại chào Lục Từ Thị cùng Lục Nguyệt, lúc này mới

nói: "Tổ mẫu, có chuyện gì thế?”

Lục Từ Thị đưa tay đánh Lục Mạo

một

cái, "Còn

không

phải do con gây chuyện à, con mau

đi

xin lỗi quận chúa

đi,

nói

là sau này con

sẽ

không

bao giờ

đi

gặp con bé kỹ nữ kia nữa,

sẽ

chỉ đối xử tốt với

một

mình quận chúa thôi. Mau

đi

đi.”

Lục Từ Thị khẽ đẩy Lục Mạo

một

cái, ra lệnh cho Sơn Trà đỡ

hắn

đến trước cửa.

Lục Mạo tựa như

một

người chồng bị thê tử hành hạ mà vẫn

không

nóng giận, đứng ở cửa hít

một

hơi

thật

sâu, nhìn sang hai cẩm y vệ canh giữ ngay trước cửa,

đang

định mở miệng

nói

chuyện

thì

hai cẩm y vệ lập tức di chuyển,

một

người đẩy cửa,

một

người làm tư thế mời, sau khi Lục Mạo tiến vào lại đóng chặt cửa.

Lục Từ Thị thấy vậy, lo lắng

trên

mặt chợt bay biến hết sạch, cười

nói: "Quận chúa vẫn

không

nỡ bỏ Mạo Nhi của chúng ta."

Lục Nguyệt bĩu môi, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh thường, “Nếu ả

không

phải quận chúa

thì

con

đã

sớm chửi ả cho khỏi ngóc đầu luôn rồi, cái thứ gì vậy chứ.”

Ngụy quốc Công phu nhân Hoa thị cũng cực kỳ chán ghét, châm chọc

nói: “Chẳng qua chỉ dựa vào cái danh con

gái

thái tử của mình mà thôi.”

Con dâu trưởng của Ngụy quốc Công phu nhân, Trương thị,

nói: “Hành động của Triều Dương quận chúa hôm nay

thật

là làm mất phụ đức (1).”

(1) Phụ đức: Đạo đức, phẩm hạnh, phẩm chất của người làm vợ.

Lục Nguyệt cười lạnh, "Nhà ta đâu phải là cưới

một

nàng dâu về,



ràng là cưới

một

tổ tông về, nếu

không

phải con trai con

gái

mà ả ta sinh ra có thể..."

"Nguyệt Nhi!" Lục Từ Thị bỗng thấp giọng khiển trách

một

tiếng.

Tuy Lục Nguyệt chưa

nói

hết lời, nhưng Hoa thị

đã

quen biết



cháu Lục Từ Thị biết bao nhiêu năm, chỉ cần động não

một

chút liền đoán ngay ra được, trưởng tử trưởng nữ do quận chúa sinh ra, trưởng nữ có thể được phong làm huyện chủ, trưởng tử có thể được phong làm Phụ quốc tướng quân, đợi đến khi thái tử đăng cơ, Triều Dương quận chúa liền trở thành Triều Dương công chúa, tước vị của trưởng tử trưởng nữ lại cao thêm

một

bậc.

Nhị phòng

không

có tước vị, Lục Văn theo văn,

hiện

giờ chẳng qua cũng chỉ nhận

một

chức Lại bộ khảo công thanh lại ti lang trung, hàng ngũ phẩm. Chức quan này, tuy

nói

là rất quan trọng, nhưng Lục Văn

đã

ngây ngốc ở vị trí này bao nhiêu năm nay, vậy mà chưa từng được thăng quan. Còn Lục Mạo, mặc dù thoạt nhìn là

một

đứa có tiền đồ, nhưng lại có tính tình thanh cao quái gở. Loại nít ranh này, cho

hắn

làm danh sĩ từ thần là được,

trên

quan lộ e là cũng chỉ dừng bước ở Hàn lâm viện mà thôi.

Nhị phòng bây giờ có thể ở tại Trường Ninh Hầu phủ, mượn hào quang của Hầu phủ, đợi sau khi Lục Từ Thị qua đời, tất nhiên là phải chuyển ra ngoài. Đến lúc đó, nhị phòng còn có quang cảnh gì đáng

nói

đâu. Tiếp qua vài chục năm, nếu như trong đám cháu chắt

không

có hạt giống tài năng nào, nhị phòng cũng suy tàn. Ngược lại, cưới được

một

nàng quận chúa về, cháu chắt duy trì tước vị, cứ cho là đám cháu chả có năng lực gì, ít nhất cũng có thể bảo đảm phú quý được đến vài thập niên.

Người



này của bà, xưa giờ luôn lo lắng tính toán cho đứa con trai thứ hai cùng con trai thứ ba, còn đối với đứa con trai đầu lòng, vừa đẻ ra

đã

có răng, bà ấy coi như

yêu

quái, vừa sợ vừa chán ghét, lại

không

ngờ rằng con trai trưởng có thể nhặt về

một

cái mạng từ

trên

chiến trường,

không

những giữ được mạng mà còn được phong hầu, vì thế

không

thể

không

mang theo con trai thứ hai thứ ba bám vào trèo lên. Mặt ngoài nhìn như đối xử công bằng với cả ba đứa con trai,

thật

ra trong lòng lại sợ hãi chán ghét con trai trưởng.

Tuy trong lòng hơi khinh bỉ người



này, Hoa thị cũng

không

nói

ra, còn cười

nói: "Mạo Nhi trở về, quận chúa lập tức

không

náo loạn nữa. Nghe

đi, nãy giờ trong thư phòng cũng

không

thấy truyền ra tiếng gây gổ, chắc là Mạo Nhi

đã

dỗ quận chúa xong rồi.”

Trong thư phòng, Mộ Khanh Hoàng ngồi

trên

ghế quan mạo, cánh tay đặt

trên

bàn trà, bàn tay đè lên

trên

vài tờ giấy.

Lục Mạo đứng đó, cầm thư hòa ly Mộ Khanh Hoàng viết trong tay, nhìn Mộ Khanh Hoàng, bất đắc dĩ thỏa hiệp, "Hoàng Nhi, đừng gây nữa, đêm qua khi nghe thấy nàng muốn hòa ly với ta, trong lòng ta như bị ai nhéo

một

cái

thật

đau. Hóa ra trong lòng ta có nàng, sau này ta

sẽ

đối xử với nàng

thật

tốt.”

Tình cảm trong nàng có

một

thoáng bị khuấy động,

không

phải là ngạc nhiên mừng rỡ, mà là muốn cười, cười to, cười châm biếm, cười khóc, cuối cùng là bình tĩnh.

Mộ Khanh Hoàng chỉ giương mắt thoáng nhìn qua Lục Mạo, "Đêm qua ta và ngươi

nói

chuyện còn chưa đủ



à? Lục Mạo, ký tên

đi."

Lục Mạo đè cảm giác hoảng hốt xuống, cau mày nhìn Mộ Khanh Hoàng, "Mộ Khanh Hoàng, nàng có chừng có mực thôi, ta

nói, trong lòng ta có nàng.”

Mộ Khanh Hoàng chỉ cảm thấy bực bội, cầm vòng tay phật trong tay vân vê vài cái rồi mới

nói: “Thế à? Đó là chuyện của ngươi, còn ta, bây giờ ta muốn hòa ly với ngươi. Ngươi

đã

không

muốn vui vẻ chia tay, vậy ta cũng

không

nể mặt nữa.”

Mộ Khanh Hoàng cầm mấy tờ giấy

đang

đè dưới tay lên,

trên

giấy chính là mấy bài thơ Lục Mạo viết, "Lục Mạo, nếu ngươi ngoan ngoãn ký tên, vậy thơ từ phỉ báng chửi rủa hoàng tổ phụ ta do ngươi viết ra, ta

không

đề cập tới, còn nếu ngươi

không

ký, vậy ta liền khiến cho ngươi cửa nát nhà tan."

Lục Mạo thoáng chốc trợn to hai mắt, sắc mặt lúc tím lúc xanh, nhưng cũng

không

phủ nhận, "Ai cho phép ngươi lục lọi đồ của ta?! Đưa lại đây!”

Lục Mạo tiến lên muốn cướp, Mộ Khanh Hoàng cười lạnh

nói: "Cẩm y vệ còn

đang

ở ngoài cửa đó, Lục Mạo."

Lục Mạo chợt cứng người, nhìn Mộ Khanh Hoàng, bộ dáng hung dữ, "Mộ, Khanh, Hoàng!"

Từng chữ từng chữ phun ra ngoài, giống như là cực hận nàng.

Mộ Khanh Hoàng ngược lại bật cười, khẽ nâng cằm, dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, “Ký, hay

không

ký?”