Edit: Diệp Nhược GiaiMắt thấy trời cũng sắp tối, Lục Cửu nóng nảy vò đầu bứt tai, vòng tới vòng lui trong hành lang.
một
lát sau, bốn gã sai vặt của Lục Cửu, hai cặp huynh đệ Kim Nê Hương Trần, Bạch Cẩm Ngọc Cái, mỗi người mang theo
một
túi vải màu xám chạy về.
"Thế tử gia, bắt về đây rồi, ngài nhìn
một
chút xem có đủ hay
không." Kim Nê có dáng người khôi ngô dẫn đầu,
đi
đến bên cạnh Lục Cửu, kéo ra sợi dây cột túi, hé ra
một
lỗ cho Lục Cửu nhìn.
Lục Cửu dùng
một
đầu ngón tay đẩy ra
một
bên, thấy bên trong đựng bốn năm con chuột to đùng đen thui,
trên
mặt nở nụ cười, lại nhìn qua mấy cái túi to
đang
động đậy nhúc nhíc
trên
tay ba gã sai vặt kia, "Mỗi túi đều có bốn năm con?"
Ngọc Cái trắng nõn thanh tú, vừa cười lên
thì
lông mày đôi mắt dường như đều nhiễm lên nét vui vẻ,
nói: “Cái túi trong tay nô tài đựng sáu con chuột cực bự, ba đen ba xám, đuôi rất dài. Ngài nhìn
một
chút xem?”
“Nếu để các ngươi làm chính
sự, trong lòng ta có lẽ
sẽ
có chút lo lắng, nhưng sai các ngươi làm mấy chuyện loại này, ta cực kỳ yên tâm.”
"Thế tử gia, ngài
nói
thế là
đang
khen hay
đang
chê bỏ bọn nô tài thế.” Bạch Cẩm cao hơn Ngọc Cái nửa cái đầu, dáng người cao gầy nhăn mặt
nói.
Lục Cửu ha ha cười
một
tiếng, "Ta
đang
khen các ngươi đó chứ. Đúng rồi, có ai thấy các ngươi bắt chuột
không?”
"không
có." Hương Trần có gương mặt vuông vức, tướng mạo đường đường, cũng giống như
anh
trai ruột Kim Nê của
hắn, nhìn vô cùng khôi ngô, tính tình lại
thật
thà chất phác hơn Kim Nê, lắc đầu đầu tiên.
Kim Nê cũng vội
nói: “Nô tài với Hương Trần bắt trong nhà mình, khẳng định là
không
ai trông thấy."
Hương Trần hơi xấu hổ, lập tức khai báo: “Nô tài với
anh
trai
thì
lại giảm bớt việc, trực tiếp cưỡi ngựa đến miếu của bọn ăn mày ở thành tây, chi ra
một
ít bạc, thuê đám ăn mày bắt hộ. Thế tử gia, như vậy có ảnh hưởng gì
không?”
"không
có gì đáng ngại."
"Thế tử gia, ngài muốn mấy con chuột này làm gì?”
"Đương nhiên có chỗ dùng."
Lúc đó, đèn vừa được thắp, Lục Cửu nhìn sắc trời tối dần, mắt phượng nhìn về hướng Triều Dương viện, gian gian cười
một
tiếng.
Triều Dương viện.
Rốt cuộc Lục Từ Thị vẫn chuyển Lục Mạo đến đây.
Vì vẫn còn danh phận phu thê, Mộ Khanh Hoàng suy nghĩ
một
chút, liền để cho Lục Mạo tạm thời ngủở phòng bên cạnh.
Dùng xong bữa tối, Mộ Khanh Hoàng đuổi hết người hầu
đi,
một
mình qua phòng bên gặp Lục Mạo. Khi ấy Lục Mạo
đang
nằm sấp
trên
gối dựa, nhắm mắt dưỡng thần.
Mộ Khanh Hoàng tự mình mang ghế hoa hồng đặt bên cạnh, yên ổn ngồi xuống, nhìn qua Lục Mạo mở miệng, "Đau đúng
không?"
Lục Mạo sớm
đã
biết Mộ Khanh Hoàng đến, đợi nàng ngồi vào chỗ của mình, lúc này mới mở mắt ra, như có như
không
liếc Mộ Khanh Hoàng
một
cái, nhàn nhạt “ừ”
một
tiếng, rồi lại bày ra bộ dáng
không
muốn đáp lời Mộ Khanh Hoàng.
Mộ Khanh Hoàng cười, “Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo bố thí ta
một
tiếng của ngươi, ta liền cảm thấy buồn cười, ngươi thực
sự
cho rằng ta
đang
quan tâm ngươi à? Chẳng qua ta muốn biết ngươi ‘đau’
thật
hay
không
thôi, biết
rõ
ngươi "đau" ta liền vui vẻ."
"Có ý gì?" Lục Mạo nhíu mày,
không
vui nhìn Mộ Khanh Hoàng.
"Nhìn vẻ mặt lúc này của ngươi, nếu là trước kia, hiển nhiên ta
sẽ
đau lòng, sau đó liền nhượng bộ. Vì
yêu
mà sợ, thấy ngươi mất hứng, ta liền mất hứng theo, lo điều mà ngươi lo, buồn điều mà ngươi buồn. Ngẫm lại trước kia, ta
thật
sự
là quá nuông chiều ngươi. Lục Mạo, ta mệt mỏi."
"Cái gì?" Lục Mạo ngạc nhiên, trong nội tâm khẽ nổi lên gợn sóng.
"Ta thành toàn ngươi, chúng ta hòa ly
đi."
Khi Mộ Khanh Hoàng
nói
ra câu
nói
mà nàng vốn tưởng rằng rất trầm trọng,
thì
ngược lại, chỉ như phun ra
một
ngụm khí, thoải mái cười khẽ.
"Mộ Khanh Hoàng, ngươi muốn dùng hòa ly uy hϊếp ta?" Lục Mạo khinh miệt nhìn Mộ Khanh Hoàng,
không
kiên nhẫn
nói: “Chỉ vì
một
Phượng Lâu Xuân mà ngươi phải dùng đến hòa ly để uy hϊếp ta? Mộ Khanh Hoàng, ngươi
thật
sự
không
khiến ta vừa mắt nổi. Thu hồi ý tưởng dơ bẩn của ngươi
đi, giữa ta với Phượng Lâu Xuânlà trong sạch, ta chỉ tán thưởng tài nghệ của nàng, xem nàng như tri kỷ mà thôi, ngươi
không
cần vô cớ gây
sự. Ta
không
muốn
nói
chuyện với ngươi nữa, muốn nghỉ ngơi."
Lục Mạo xoay đầu vào trong, để lại cho Mộ Khanh Hoàng
một
cái ót.
Mộ Khanh Hoàng hít sâu
một
hơi, nhẫn nại tính tình, lặp lại: "không
phải là vì Phượng Lâu Xuân, là ta Mộ Khanh Hoàng muốn hòa ly với ngươi, ta vì chán ghét mà quyết tâm vứt bỏ ngươi. Lục Mạo,
không
phải ngươi cũng hết sức chán ghét ta sao, nếu hai chúng ta đều
đã
nhìn nhau chướng mắt, vậy
thì
cũng
không
cần hành hạ nhau nữa, hòa ly
đi."
Lục Mạo bỗng dưng nắm chặt tay, thoắt cái quay đầu lại, chịu đựng đau đớn nơi xương cụt, ngồi dậy nhìn Mộ Khanh Hoàng, trừng mắt lạnh lùng, châm chọc khıêυ khí©h, “Xem ra ban ngày ta
không
có oan uổng ngươi, ngươi với Lục Cửu có quan hệ bất chính.”
"Đây là chuyện giữa ta với ngươi, ta
không
liên lụy đến Phượng Lâu Xuân cùng Ninh Tú Ngọc của ngươi, vì sao ngươi nhất định phải kéo Lục Cửu vào?!” Mộ Khanh Hoàng bị chọc tức
không
nhẹ, cũng lạnh lùng nhìn Lục Mạo.
“Gì mà liên quan đến Tú Ngọc, Mộ Khanh Hoàng, ngươi đừng có càn quấy." Sắc mặt Lục Mạo thay đổi.
Mộ Khanh Hoàng hừ lạnh, đời trước, vào lúc này, chuyện giữa Lục Mạo với Ninh Tú Ngọc, nàng vẫn còn
đang
bị che mắt lừa gạt. Nhìn Lục Mạo giả vờ như
thật, nàng liền cảm thấy phiền chán.
“Chuyện giữa ngươi với Ninh Tú Ngọc, ta biết hết. Từ khi tân hôn đến giờ, ngươi lạnh nhạt với ta,
không
phải vì Ninh Tú Ngọc
thì
còn vì ai. Ngươi lại còn đường hoàng
nói
cái gì mà ‘vì du͙© vọиɠ mà ham muốn, đó là súc sinh, ta làm
không
được. Giữa vợ chồng với nhau,
không
phải là những lễ nghĩa cứng nhắc, mà là tình. Tình có nồng
thì
mới có thể lưu luyến triền miên.’ Ngươi dùng những lời này hạ gục ta, ta chịu, vốn còn nhìn ngươi cao hơn
một
bậc, hóa ra chân tướng lại là ngươi thủ thân vì Ninh Tú Ngọc.”
Lời
nói
đến đây, Mộ Khanh Hoàng phát ra
một
tiếng mỉa mai giễu cợt.
"Lục Mạo, xem ta như kẻ ngốc mà đùa giỡn, trong lòng ngươi xem thường ta biết bao nhiêu. Ta đường đường là quận chúa, bị ngươi trêu đùa nửa năm còn chưa đủ sao, ngươi lại vẫn còn muốn gạt ta tiếp. Lục Mạo, ngươi có còn thể diện gì hay
không?”
"Ngươi làm gì Tú Ngọc?!” Lục Mạo giận dữ, đứng bật dậy, từ
trên
cao nhìn xuống Mộ Khanh Hoàng.
Mộ Khanh Hoàng hoàn toàn
không
sợ
hắn, ngồi vững
trên
ghế, "Ta
đã
sớm
nói
rồi, ta là vì chán ghét mà vứt bỏ ngươi, ngươi thích ai,
yêu
ai, xem ai là tri kỷ, đều
không
đáng để ta quản. Bây giờ ta gặp ngươi liền cảm thấy cán ghét, quyết tâm hòa ly, đừng bày ra dáng vẻ thối tha đó mà nhìn ta nữa. Nếu ngươi có gan, cứ thử chạm vào ta
một
cái xem.”
"Tốt nhất là vậy.” Lục Mạo chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, lạnh nhạt kiêu ngạo
nói: “Từ khi quyết định cưới ngươi, ta liền nhịn đau chặt đứt tình cảm với Tú Ngọc, cho nên ngươi yên tâm, Tú Ngọc
không
thể nào uy hϊếp ngươi được. Ta
sẽ
thử thích ngươi, điều kiện tiên quyết là ngươi đừng làm những thứ khiến ta chán ghét nữa.”
“Sao, ngươi nghĩ rằng ta là vì biết
rõ
chuyện giữa ngươi với Ninh Tú Ngọc nên mới đòi hòa ly?" Giờ phút này, Mộ Khanh Hoàng cảm thấy Lục Mạo hết sức chán ghét, bỗng dưng đứng lên, lạnh lùng
nói: “Ta lặp lại lần nữa, cũng là
một
lần cuối cùng. Ta muốn hòa ly với ngươi,
không
liên quan đến bất kỳ người thứ ba nào khác ngoài ta và ngươi. Là ta, Mộ Khanh Hoàng, chán ghét mà vứt bỏ ngươi, ghê tởm ngươi,
không
muốnở cùng với ngươi nữa. Lần này
đã
nghe hiểu chưa?! Lục Mạo, đừng quá tự coi trọng mình, Mộ Khanh Hoàng ta
sẽ
không
đứng mãi
một
chỗ chờ ngươi quay đầu lại. Hòa ly, lòng ta
đã
quyết, nếu ngươi thức thời, chúng ta đến vui vẻ chia tay vui vẻ. Còn nếu ngươi
không
thức thời, vậy đừng trách ta nhẫn tâm.”
Lục Mạo sít sao siết chặt quả đấm, trong lòng hoảng loạn bực bội, "Hòa ly há có phải là trò đùa, ngươi cho ta thời gian suy nghĩ.”