Chương 5

Ta nói: “Không được, cô lên đây với ta.”

Nàng ta nũng nịu nói: “Tỷ tỷ tốt, lực khí ta nhỏ, cô kéo ta lên, có được không?”

Ta nói: “Cô giơ tay lên, ta ở trên này đợi.”

Mỹ nữ giơ tay về phía ta, tay nàng ta vừa lạnh vừa thô ráp, chắc hẳn là phải làm rất nhiều việc ở chốn hậu cung.

Nghĩ đến đây, ta mềm lòng:

Trông xinh đẹp như thế này, lại làm việc trong hậu cung, mà trong cung có bao nhiêu cao thủ ghen ghét, cuộc sống của đứa trẻ này thật khổ biết bao!

Vừa thất thần một cái, ta liền bị mỹ nữ đang leo được nửa đường kéo xuống, cả hai ngã ngửa ra, ta vừa hay ngồi trên người mỹ nữ, hai tay đặt trên bộ ngực phẳng lì của nàng ta.

Ta nhíu mày, trong lòng có một cảm giác không sao giải thích được, nghi ngờ hỏi: “Sao cô…”

Mỹ nữ có vẻ rất căng thẳng, ôm ngực lùi về sau nói: “Không phải, cô nghe ta giải thích…”

Vẻ mặt ta nghiêm trọng nhìn nàng ta chằm chằm, nàng ta muốn nói gì đó rồi lại thôi, nhìn chằm chằm ta, ta chậm rãi nói: “Sao cô lép dữ vậy!”

Mỹ nữ: “...”

Ta và mỹ nữ ngồi kề vai trên cây.

Hay tay mỹ nữ ôm chặt lấy cánh tay ta, ta cảm thấy tuần hoàn máu có chút không thông.

Ta nói: “Cô nhích qua bên kia chút.”

Nàng ta nói: “Tỷ tỷ, ta sợ độ cao…”

Cô ngồi xuống vẫn cao hơn ta cái đầu, tuỳ ý kéo một cái cũng khiến ta té từ trên cây xuống, dùng hai tay không đỡ lấy khi ta rơi xuống, một nữ nhân cơ thể cao lớn, lực cánh tay phi phàm như thế này, cô còn nói với ta cô sợ độ cao?

Ta muốn nói lại thôi, ngượng ngùng nói: “Vậy cô có thể nào, đừng cọ ngực vào cánh tay ta được không?”

Nàng ta nghe vậy còn kề sát ta hơn, nói như thổi hơi vào tai ta: “Sao thế, xấu hổ à?”

Ta dường như có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên người nàng ta.

Ta nói: “Chỗ này của cô… khiến ta đau xương.”

Nàng ta trầm mặc rồi.

Trời vừa lạnh, ta liền không muốn ra ngoài.

Hơn nữa cuối năm sắp đến, ăn uống trong cung cũng rất sướиɠ.

Thịt thăn chua ngọt, cá sóc chua ngọt, hoành thánh sốt dầu ớt…

Ta ăn cơm xong, vô tình nhìn thấy dải lụa trắng quấn ở đầu giường.

Chà, mỹ nữ vẫn đang đợi ta trèo cây;

Tiểu Xuân vẫn đang đợi ta tranh sủng;

Phi tần hậu cung vẫn đang đợi ta chia sẻ kinh nghiệm;



Thế thì, để sau vậy!

Khi ta đến gốc cây đó một lần nữa, ta không mang theo dải lụa trắng dài ba thước mà là một cuộn len.

Mỹ nữ áo trắng rất phiền phức, vây quanh ta hỏi đông hỏi tây: “Tỷ tỷ tốt, tỷ đan khăn cho ai thế?”

Ta bị hỏi rất phiền, tuỳ ý đáp lấy lệ: “Đan cho chó.”

Mắt nàng ta sáng lên: “Ta tuổi chó nè!”

Ta nói: “Đứng lên.”

Nàng ta đứng lên.

Ta nói: “Ngồi xuống.”

Nàng ta ngồi xuống.

Ta nói: “Cho ta một vạn lượng.”

Nàng ta lùi sau ba bước: “Làm gì có như vậy chứ!”