Chương 37: Bùng Nổ

Tiết Minh Nguyệt nghe vậy vừa tức giận lại sợ hãi, nước mắt trào ra, đánh vào lưng Hạ Mộng một cái phát:

- Con bé thối thây này, con muốn dọa chết mẹ sao!

Hạ Mộng bị đau “A” lên một tiếng! Cô không chú ý sau lưng bị đau, hiện tại mới phát hiện lại đau như vậy.

Tiết Minh Nguyệt hoàn toàn không dùng nhiều sức lực, nhưng nhìn con gái bị đau đến nhe răng trợn mắt như vậy, liền đau lòng.

- Con gái? Con đau ở đâu? Mau để mẹ nhìn xem!

Hạ Mộng hai mắt đỏ hoe nói:

- Bị đá trúng ở phía sau lưng.

Trước đó không có cảm thấy gì, nhưng giờ bị mẹ cô quan tâm hỏi han, cô lại cảm thấy ủy khuất.

Tiết Minh Nguyệt nhanh chóng đuổi Hạ Tiêu ra ngoài, sau đó cởϊ áσ của Hạ Mộng ra.

Nhìn thấy tấm lưng trắng nõn của Hạ Mộng bây giờ lại có thêm một mảng màu đỏ chói mắt. Tiết Minh Nguyệt giận dữ chửi bới, đồng thời vội vàng tìm dầu hoa hồng xoa cho cô. Sau đó vẫn cảm thấy không yên tâm.

- Con gái, nếu mai thấy đau hơn, thì phải đi bệnh viện khám.

Hạ Mộng cảm thấy cô mặc quần áo rất dày nên không sao, nhưng thấy mẹ lo lắng về điều này, cô cũng không phản đối..

- Được ạ, nhưng chắc không có sao đâu.

Cô lấy lại tinh thần, mặt mày hớn hở nói:

- Con chỉ là bị đau một chút, nhưng hai cái người xấu kia thì thảm! Bị anh Chu đánh một trận.

Bây giờ nhớ lại cô còn cảm thấy rất hả giận.

Tiết Minh Nguyệt nghe chi tiết, lại càng biết ơn người đã cứu con gái bà:

- Việc ngày hôm nay cũng phải đến cảm tạ người ta thật tốt! Con hỏi người ta công tác ở đâu, nhà ở đâu chưa? Bằng không về sau chúng ta làm sao tìm được người ta a?

- Tìm được a, anh ấy là sinh viên đại học mới tới đơn vị con!

Hạ Mộng cười, nụ cười có chút phức tạp, ai có thể nghĩ đến anh ta lại là cái người sinh viên kia, giờ nói thì cũng nói rồi, hối hận cũng vô dụng.

Nhưng thông qua tiếp xúc hôm nay, cô cảm thấy rằng Chu Bắc Thành là người tốt lại hào phóng, có lẽ sẽ không so đo với cô.

Mai Hồng Diệp cùng Tiết Minh Nguyệt lần nữa trợn mắt há mồm. Không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy!

Chờ Hạ Mộng mặc lại quần áo xong, Hạ Tiêu ở phòng bếp đợi liền nghe được đại khái mọi chuyện, vừa vào phòng đã hỏi:

- Em gái, người đó bộ dạng ra sao? Lúc ở bệnh viện, người nhà bên cạnh ông lão đó chỉ có một bà lão, không có người nào trẻ tuổi! Nếu không đã không cần anh tới hỗ trợ.

Hạ Mộng chớp chớp mắt:

- Em đoán trước đó anh ta không có ở đó, sau nghe được tin liền vội vàng tới. Lúc nhìn thấy anh ta là khi em vừa mới tỉnh lại.. Lúc anh đi ra ngoài mua cháo cho em, em đi nhà vệ sinh, sau đó ông lão ấy gọi em, đem báo tặng cho anh.

Hạ Tiêu chợt nghĩ ra, gật gật đầu:

- Trách không được! Anh nói sao lại chưa thấy qua.

Tiết Minh Nguyệt lúc này ra tiếng:

- Không cần quan tâm là đã thấy qua hay chưa, bọn họ cũng là ân nhân của nhà chúng ta, nên nghĩ làm sao cảm ơn người ta thật tốt, không thể để người ta giúp chúng ta không được……

Hạ Mộng cũng nghĩ như vậy, đều nói ba anh thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng, vừa lúc để mọi người trong nhà cũng suy nghĩ làm cách nào để cảm ơn người ta

……

Chu Bắc Thành về tới nhà ông ngoại.

Lục Thương Dân cùng người trong nhà đã ăn cơm tối rồi, đang ngồi ở trong phòng khách nghe radio nói chuyện phiếm.

Lục Văn Doanh liếc mắt liền nhìn thấy quần áo trên người con trai mình có vấn đề.

- Bắc Thành, quần áo con bị làm sao vậy?

Chu Bắc Thành nhàn nhạt giải thích:

- Trên đường về tình cờ thấy người ta gặp chuyện nên con đến giúp đỡ rồi đi tới đồn công an.

Lục Văn Doanh có chút không vui nhíu mày, giọng nói cũng cao hơn vài phần:

- Nơi này không phải là thủ đô, con không nên ôm thêm chuyện vào người mình!

Vốn dĩ bà ta rất không đồng ý khi con trai tự ý chuyển công tác tới bên này, bây giờ lại xen vào việc của người khác, chẳng may xảy ra chuyện gì thì bà ta phải làm sao bây giờ. Đến lúc đó chồng bà ta chỉ sợ càng sẽ……

Biết mẹ lo lắng, Chu Bắc Thành chậm rãi nói:

- Yên tâm, con có chừng mực.

Anh lại không ngờ rằng câu nói này khiến Lục Văn Doanh phản ứng lại:

- Con có chừng mực, con có chừng mực, chuyện gì cũng là con có chừng mực!

Lục Văn Doanh có điểm không chịu nổi con trai mình tự quyết như vậy, liền bạo phát:

- Nhưng con có nghĩ đến suy nghĩ của chúng ta chưa?

Lục Thương Dân lập tức đứng dậy đi thẳng về phòng.

Ông biết rằng con gái ông không hài lòng với việc cháu trai mình xuống đây, nhưng sau khi anh đến đây, mặc cho ông có khuyên như thế nào thì đứa cháu ngoại này cũng lù lù bất động, làm ông cũng rất buồn bực. Nếu ông biết quyết định của cháu mình sớm hơn, thì ông đã ngăn cản anh lại. Nhưng ai biết tên tiểu tử thối này lại tiền trảm hậu tấu, âm thầm tới đây rồi mới thông báo.

Nhìn bóng lưng già nua giống như lạc đà của ba mình, Lục Văn Doanh đột nhiên giống như bị cắn vào lưỡi, có chút hối hận lời vừa nói ra.

Dương Kim Phượng nhìn Lục Văn Doanh một cái thật sâu, sau đó cũng đứng dậy trực tiếp đi vào bếp hâm nóng đồ ăn cho cháu trai.

Lục Văn Doanh ủ rũ ngồi xuống, ôm trán thở dài.

Chu Bắc Thành yên lặng nhìn mẹ mình, tâm trạng tốt tối nay đều biến mất.

- Vậy mẹ có nghĩ đến cảm nhận của người khác chưa? Con là người bằng xương bằng thịt, cũng không phải bùn đất mặc người xoa nắn. Sau này con sẽ nghe theo ý mình và sống cuộc sống mà con muốn. Mặc dù trường học của mẹ vẫn chưa khai giảng, nhưng con khuyên mẹ, người là hiệu trưởng thì nên quay về trường học sớm thì tốt hơn.

Nói xong, Chu Bắc Thành cũng không muốn nói thêm lời nào, trực tiếp đi vào phòng của ông ngoại.

Cho dù Lục Văn Doanh có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng đối mặt với việc con trai không chịu hợp tác, nhất thời cũng chỉ có thể im lặng nuốt trở lại.

Chu Bắc Vi co người trên ghế, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại. Cô thực sự ủng hộ việc anh trai mình chuyển đến đây. Vì cô biết mâu thuẫn giữa anh trai và bố mẹ mình không phải chỉ vì công việc. Nếu tiếp tục ở lại bên kia, anh ấy cũng không vui vẻ gì. Ở đây ít nhất anh ấy có thể sống vui vẻ khi ở bên cạnh ông ngoại. Nhắc mới nhớ, khi còn nhỏ hai anh em bọn họ cũng ở nhà ông ngoại vài năm, sau đó mới trở về với ba mẹ, nghỉ đông và nghỉ hè thỉnh thoảng cũng sẽ về chơi, cho nên tình cảm rất tốt.

Lục Thương Dân ngồi trên ghế, nghe thấy tiếng mở cửa liền mở mắt.

Chờ Chu Bắc Thành đóng cửa, ông lại nhẹ giọng nói:

- Đừng cãi nhau với mẹ con. Đáng thương tấm lòng người làm ba mẹ, nó cũng là vì tương lai của con.

Trên mặt Chu Bắc Thành hiện lên tia trào phúng lướt qua không dễ thấy:

- Con đã biết, ông ngoại.

Trong lòng Lục Thương Dân biết cháu trai mình là người có chí lớn, không muốn nói đến nữa.

- Nói cho ông biết đã xảy ra chuyện gì? Còn đi đồn công an.

Trước mắt Chu Bắc Thành hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn khóc nức nở của Hạ Mộng, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhỏ:

- Ông nhất định không thể tưởng được được chuyện này.

Lục Thương Dân lập tức thấy hứng thú:

- Nga? Đến cùng là chuyện gì?

Chu Bắc Thành hỏi:

- Ông còn nhớ cô gái là đồng nghiệp của con mà người gặp ở bệnh viện không?

Lục Thương Dân ánh mắt sáng lên:

- Đứa nhỏ xinh đẹp đi trượt băng bị thương ở đầu trong bệnh viện kia?

Chu Bắc Thành gật đầu:

- Đúng vậy, là cô ấy. Lúc con trở về trùng hợp gặp được có hai người đàn ông muốn khinh dễ cô ấy, liền giúp một tay!

- Ôi trời ơi!

Lục Thương Dân vội hỏi:

- Đứa nhỏ có bị sao không?

Chu Bắc Thành lắc đầu:

- Không nghiêm trọng lắm, sau lưng bị đánh chắc là đau mấy ngày.

Lục Thương Dân thở phào một hơi:

- Ai, thật may không sao. Nhưng mà hiện tại an ninh lại kém như vậy sao?