Tần Nghĩa Xương bên này cũng không vui vẻ gì, ông ta còn cho rằng chuyện này em trai ông ta giải quyết đã ổn thỏa, đến lúc đó Hạ Mộng sẽ bị bà nội của ả ta kiềm chế, phải đắn đo suy nghĩ, nào ngờ vừa nhà về mới biết được kế hoạch lại bị phải tác dụng.
Bây giờ chuyện giả mạo này đã bị truyền đi rất xa, ngay cả ở đơn vị của ông ta cũng có rất nhiều đồng nghiệp biết về chuyện này, chỉ là ngại mặt mũi, mới không có thể hiện rõ ràng ra mặt, nhưng không tránh khỏi châm chọc mỉa mai sau lưng. Trong một đơn vị đâu phải ai cũng tốt đâu, sẽ có những người có quan hệ không tốt, nên bị ghen ghét. Gần đây còn có người ở trước mặt lãnh đạo của ông ta nói chuyện xấu nhà ông ta..
Tần Nghĩa Xương nhìn Tần Văn Văn vẫn phát điên như cũ, làm ầm ĩ không ngừng, càng làm ông ta tức giận muốn nổ phổi, tất cả đều tại đứa con gái ngu xuẩn lại tự phụ này của ông mang đến.
- Mày còn có mặt mũi mà làm loạn? Nếu không phải bởi vì mày, tao với mẹ mày còn có người trong nhà này, anh em bạn bè đâu đến nỗi bận sứt đầu mẻ trán xử lý hậu quả của mày! Cuộc sống yên ổn lại bởi vì mày mà rối tung hết lên! Mày lại muốn nháo cái gì, cũng đừng giải quyết thế nào nữa, mày ngoan ngoãn thôi học cho tao, sau đó bồi thường gì đó cho cô ta, giải quyết như vậy có lẽ cô ta sẽ đồng ý!
Giữa hai hàng lông mày của Trần Quốc Hương lộ ra sự mệt mỏi cùng bất lực, hiện tại mọi chuyện ồn ào thành như vậy, bà ta cũng cảm giác thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, hơn nữa vì chuyện con gái gây ra mà anh trai bà ta cũng oán trách, trước mặt không nói gì nhưng sau lưng chắc chắn có. Nếu chỉ vì chuyện này mà làm ồn ào lớn thì công việc của bọn họ cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Tần Miễn cũng đồng ý, hắn ta không biết đây là lời thật lòng hay lời lúc ba hắn đang nóng tính, nhưng nếu có thể giải quyết chuyện này như vậy, thì mọi chuyện liền dễ dàng, mục đích chính của Hạ Mộng chỉ là muốn em gái hắn ta thôi học, giờ bọn họ thỏa mãn yêu cầu này, có lẽ chuyện này sẽ được giải quyết.
Tần Văn Văn nghe vậy liền sống chết không muốn theo:
- Con không thôi học, có chết con cũng không thôi học! Các người có phải ba mẹ con hay không, có phải người nhà của con hay không? Sao có thể ép con như vậy!
Trần Quốc Hương bị con gái gào đến đau đầu:
- Rốt cuộc là ai đang bức ai? Thái độ của Hạ Mộng con còn không thấy sao? Chính là đầu trọc không sợ bị túm tóc, muốn cá chết lưới rách, người mẹ quả phụ của cô ta, cùng người nhà bọn họ quá cứng đầu, trước đó mẹ nói những lời kia chỉ là để uy hϊếp cô ta mà thôi, chẳng lẽ chỉ bởi vì chuyện này mà đi hại mạng người sao?
Trần Quốc Hương chỉ là mạnh miệng ăn nói hung ác chứ bà ta không dám làm ra hành động độc ác như vậy. Hơn nữa nếu chỉ vì chuyện này mà dính mạng người cũng không đáng, huống chi là bọn họ đuối lý trước.
Tần Văn Văn rũ mắt, dưới đáy mắt là một mảng âm trầm cùng oán hận không che giấu được.
Ba người nhà họ Tần thấy Tần Văn Văn rũ đầu cũng không nói gì, thì hai mặt nhìn nhau, bọn họ cảm giác được có chút quỷ dị khác thường.
- Con gái, con…!
Tần Văn Văn ngẩng đầu, chán nản khóc lóc nói:
- Con cũng không phải cố ý muốn làm mọi người khó xử, chỉ là chưa chấp nhận được. Bởi vì các người cũng không biết sau khi con đi đại học trải qua bao nhiêu khó khăn, phải trả giá như thế nào, vất vả bao nhiêu. Cái ngành sợi hóa học tổng hợp đó không phải ngành con thích, rất nhiều lúc thầy giảng bài con nghe đều không hiểu, làm thực nghiệm con cũng…. Con cố gắng nỗ lực vì muốn học tập tốt. Còn có những người trong ký túc xá đó, vài người đều là từ nông thôn tới, ăn mặc quần áo chắp vá, thói quen sinh hoạt cũng không tốt, thậm chí buổi tối đi ngủ con cũng ngủ không được, nhà ăn càng không cần phải nói. Ăn không ngon, ngủ không tốt, bạn học cũng không tốt, cho nên con mới không chờ được đến kỳ nghỉ đông liền gấp gáp muốn trở về, con thật sự là quá nhớ nhà, quá nhớ mọi người, nhưng con thật sự không nghĩ tới, trở về lần này sẽ làm Hạ Mộng phát hiện bị mạo danh! Nếu sớm biết như vậy, con tình nguyện ở lại cùng những cái người bạn học đến từ nông thôn đó ở trong trường học, mấy năm cũng không trở lại……
Tần Văn Văn nói những lời này, làm hai mắt Trần Quốc Hương dâng lên tầng nước mắt, Tần Nghĩa Xương cùng Tần Miễn trong lòng cũng đau nhói.
Sau đó, cũng không ai nhắc lại chuyện muốn Tần Văn Văn thôi học.
Lúc Tần Văn Văn về đến phòng của mình, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, mục đích của cô ta đã được thực hiện. Cô ta muốn ổn định cha mẹ trước, sau đó giải quyết tiện nhân Hạ Mộng kia!
Cách một ngày, Hạ Mộng lại đi lên thành phố một chuyến, đến chợ đen bán đồ. Lần này cô đúng là có mục đích mà đến, tiền chỉ là thứ yếu, cái cô muốn chính là các loại phiếu. Hiện tại bên ngoài đôi lúc không có phiếu gạo, phiếu nước thì cho dù là có tiền cũng mua được.
Cô lo lắng nhà họ Tần ở sau lưng chơi xấu, cho nên lúc đi chợ đen Hạ Mộng rất cẩn thận.
Hôm nay vận may của cô không tồi, bán đồ đổi được không ít phiếu, trong đó còn có phiếu nước, phiếu gạo mà cô muốn. Hạ Mộng nghĩ dù sao mẹ cô ở nhà còn có Mai Hồng Diệp cùng Đồng Đồng, cô thấy thì giờ còn sớm, không bằng tới cửa hàng bách hóa ở đây đi dạo. Hiện tại cửa hàng bách hóa mới chỉ có ba tầng lầu, so với không gian trung tâm mua sắm của cô, tự nhiên là kém hơn rất nhiều, nhưng lúc này muốn mua đồ cho người nhà cũng chỉ có thể đến đây mua.
Mua sợi len không cần phiếu, Hạ Mộng liền mua không ít, tính toán mua cho cháu gái nhỏ một số đồ vật, cho chị dâu Mai Hồng Diệp mua một lọ kem bảo vệ da, anh hai một cây bút máy. Cuối cùng, tính toán kiểm kê lại đồ hôm nay mua, để cho mẹ cô biết hôm nay mua đồ không có vượt qua số tiền mà cô có.
Đi ngang qua chỗ bán giày, nhìn nửa ngày, Hạ Mộng liền chọn một đôi giày bông, nhưng mà người ta lại muốn lấy phiếu bông đến đổi, trôi qua đã nhiều năm như vậy rồi, Hạ Mộng cũng quên mất chuyện này, đành phải tạm thời bỏ qua, về sau có cơ hội lại mua.
Hạ Mộng trở lại điểm đợi xe lửa. Đi xe lửa tới trạm Thanh Sơn thì trời cũng tối rồi. Hạ Mộng xuống xe theo dòng người đi ra ngoài. Vào mùa đông mọi người ra ngoài đều mặc rất giày, lại mang mũ quấn kín cổ, hơn nữa do trời tối càng khó phân biệt, cho nên Hạ Mộng không có nhận ra, người phụ nữ đứng ở gần cửa ra của trạm xe lửa, cái người đang quấn kín mít đó, là Tần Văn Văn.
Tần Văn Văn sáng sớm liền dẫn theo người đứng đợi ở gần nhà Hạ Mộng, nhìn thấy Hạ Mộng ra ngoài liền đi theo phía sau, tận mắt nhìn thấy cô ta lên xe lửa tới thành phố, bọn lại không đi lên, bởi vì đông người, hơn nữa tới thành phố không dễ ra tay, cho nên bọn hắn vẫn luôn canh giữ ở cửa ra, tính chờ lúc Hạ Mộng trở lại liền xuống tay. Kết quả chờ đến giữa trưa Hạ Mộng cũng chưa trở về. Mãi cho tới bây giờ mới thấy được Hạ Mộng.
Tần Văn Văn quay qua nhìn hai người đàn ông đứng bên cạnh, ghé vào tai một người nói nhỏ vài câu, cuối cùng từ trong túi áo móc ra một xấp tiền, đưa tới tay một người đàn ông trong hai người.
Hai người đàn ông mặc áo bông xám đen liếc mắt nhìn nhau một cái, dùng sức gật gật đầu.
Tần Văn Văn nhìn hai người đi lên theo sát Hạ Mộng, cô ta đang cực kỳ hưng phấn, đợi kết quả, nhưng do có khăn quàng cổ che đậy, chỉ có thể nhìn thấy điên cuồng trong ánh mắt của cô ta.
Trên đường về nhà, lúc ban ngày còn không cảm thấy gì, hiện tại trời tối, lại không có đèn đường, chỉ có ánh trăng treo cao trên bầu trời đêm, chiếu rọi xuống nền tuyết trắng xóa, trên đường ngẫu nhiên có một vài người đi đường, trong lòng Hạ Mộng bỗng nhiên có một cảm giác sợ hãi……