Hồ Bảo Quân nhân cơ hội lôi kéo tay Mai Hồng Hiệp nói:
- Vợ Đại Bằng, ta không biết Đại Bằng có nói gì với con không, khi hắn còn nhỏ ta đối với hắn tốt nhất, hiện tại cách xa, quanh năm suốt tháng cũng không thấy mặt, bằng không cũng không phải chờ đến bây giờ mới có thể thấy được mặt đứa nhỏ, đây là chắt gái của ta.
Hồ Bảo Quân đứng rất gần Mai Hồng Diệp, vừa nói vừa há miệng, trong miệng liền phát ra mùi rất nặng, công thêm mùi cơ thể giống như là đã lâu không tắm rửa, khiến Mai Hồng Diệp kìm nén đến choáng váng:
- Bà nội, hắn có nói qua.
Đều nói cháu trai cả quý như bảo bối, cô cũng đã nghe chồng cô nói qua điều này mấy lần.
Đôi mắt tam giác Hồ Bảo Quân híp híp lại, bẹp bẹp miệng nói:
- Coi như tiểu tử thúi này có chút lương tâm. Vợ Đại Bằng, về sau có rảnh cháu liền ôm đứa nhỏ qua nhà cô cháu ngồi đi, cũng cho ta khuây khỏa chút.
Mai Hồng Diệp cũng không muốn đắc tội với người lớn, vì vậy một ngụm liền đáp ứng:
- Được, chờ cháu rãnh rỗi liền ôm đứa nhỏ qua.
Chờ Hồ Bảo Quân ra khỏi cửa, quay người đi, sắc mặt ngay lập tức trầm xuống, cau mày. Bà ta tính tới tính lui, nhưng lại không ngờ người nhà họ Tần kia ba ngày sau có tới, nhưng lại không đồng ý đưa tiền trước. Bất quá nếu có thể hoàn thành mà nói, trừ bỏ được cho phí cảm ơn, còn có thể hỗ trợ cho cháu trai Hạ huy của bà ta có hộ khẩu ở đây, còn được an bài công tác. So với lấy được tiền xong liền chạy về nông thôn kia thì điều kiện này bà ta vừa ý hơn nhiều, vừa có tiền, cháu trai lại có thể trở thành người có khẩu ở đây để làm công nhân, hoàn toàn là trăm lợi không hại. Nhưng ngày đó cùng hai mẹ con Hạ Mộng nháo thành như vậy, nếu trực tiếp khuyên bảo, khẳng định sẽ phản tác dụng, không bằng trước phải hòa hoãn mối quan hệ, cho nên mới có một chuyện hôm nay này. Bà ta nhìn ra được Mai Hồng Diệp là người có thể lợi dụng.
Hạ Mộng thừa dịp Mai Hồng Diệp đi chốt cửa lại đi vệ sinh chưa có trở lại, cũng cùng mẹ nhỏ giọng nghị luận.
- Mẹ, người nói bà nội đến đây là muốn làm gì?
Tiết Minh Nguyệt vuốt ve tóc tơ của Đồng Đồng nói:
- Ai biết được. Dù sao chắc chắn lại tính kế gì đó, chúng ta nên đề phòng chút.
Hai người làm mẹ chồng nàng dâu không phải một ngày hai ngày, Hồ Bảo Quân là người tuyệt đối không có lợi ích thì không nghe.
Hạ Mộng vâng một tiếng, tỏ vẻ đã biết, trong lòng còn tại không ngừng cân nhắc nguyên nhân mụ ta khác thường như vậy.
Ngày hôm sau, vợ lão Tôn ở nhà bên cạnh tới gõ cửa nói tiệm gạo có bạch diện.
Tiết Minh Nguyệt vừa nghe xong, tinh thần lập tức tỉnh táo:
- Phải không? Buổi sáng sớm ngày mai nhanh chút chạy nhanh ra xếp hàng để lãnh. Vừa lúc nhà ta cũng chưa nhận.
Hiện tại lương thực cung ứng chủng loại đều có chỉ tiêu, ngày thường mọi người lục tục đi nhận lương cũng không phải muốn nhận cái gì liền có cái đó, mà là có cái gì nhận cái đó, đặc biệt là lương thực tinh, mọi người đều phải tranh đoạt.
Trong không gian của Hạ Mộng lương thực không ít, nhưng lại chỉ có thể lấy ra một chút một, đã nhiều năm rồi không có trải qua loại chuyện nhận lương này còn cảm thấy rất mới mẻ, cười đề nghị:
- Vậy ngày mai con cùng chị dâu đi.
Mai Hồng Diệp vội gật đầu phụ họa:
- Đúng vậy, con cùng tiểu Mộng đi là được.
Tiết Minh Nguyệt cũng không phản đối:
- Được vậy hai con đi là được, lão nhị cũng đi làm.
Buổi sáng ngày hôm sau, lúc bốn giờ sáng, Hạ Mộng cùng Mai Hồng Diệp đẩy xe đạp mang theo lương bổn, tiền, túi cùng bình đựng dầu ra cửa.
Hai người mới vừa đi đến đường chính, liền gặp Hạ Hồng Anh cùng Hạ Huy.
Hạ Huy nhìn thấy chiếc xe đạp mà Hạ Mộng đẩy kia, ánh mắt lập tức biến thành lửa nóng.
Hạ Mộng coi như không thấy Hạ Huy, chỉ kêu Hạ Hồng Anh một tiếng cô.
Hạ Hồng Anh cảm thấy chột dạ lúc sau mới phản ứng lại, không dám nhìn Hạ Mộng. Mẹ ở sau lưng đáp ứng hỗ trợ người nhà họ Tần thuyết phục Hạ Mộng, thu lợi ích, mà bà ta rõ ràng ở một bên nhìn không cản lại, thậm chí có chút động tâm, lại áy náy với nhà Hạ Mộng.
Hạ Mộng còn tưởng rằng cô của cô còn tức giận, cũng không quá để ý, đẩy xe đạp đi nhanh về phía trước.
Mai Hồng Diệp đã biết sau khi bà nội bọn họ tới liền phát sinh chuyện gì, vẫn làm bộ giống như không có việc gì cùng Hạ Hồng Anh nói chuyện:
- Cô, cô cũng nghe nói đến bạch diện, đi tiệm gạo nhận lương.
Hạ Hồng Anh có chút không được tự nhiên cười cười:
- Đúng vậy, trước đó nhận lương đều hết mất rồi.
Mai Hồng Diệp cùng Hạ Hồng Anh câu được câu không trò chuyện.
Hạ Huy vụиɠ ŧяộʍ trừng mắt nhìn Hạ Mộng đi phía trước vài lần. Đối với việc ngày đó, hắn ta vẫn ghi hận trong lòng, nhưng bà nội nói, bảo hắn ta nhất định phải nhịn mới có thể lấy được chỗ tốt từ chỗ Hạ Mộng, cuối cùng người được lợi nhiều nhất vẫn là hắn.
Cửa hàng gạo cục lâm nghiệp quy mô rất lớn, trả lương thực tinh, lương thực phụ, dầu nành, đều có cửa để hòm phiếu riêng, muốn nhận hết thì phải đi từng cửa. Bất quá hiện tại không giống như trước tết, tất cả các cửa đều kín người, hiện tại chỉ có cửa dùng để nhận lương thực tinh là có một hàng thật dài, còn những cửa khác chỉ có vài người.
Hạ Hồng Anh giúp Hạ Mộng cùng Mai Hồng Diệp xếp hàng xong, mới đi qua đợi ở cửa khác. Đợi hai người đi rồi, Hạ Hồng Anh mới thở ra một hơi.
Hạ Huy có chút không hiểu nhăn mặt, lẩm bẩm:
- Cô, cô quá tốt rồi. Nếu là cháu, sẽ không giúp nó xếp hàng đâu. Cô chẳng lẽ đã quên ngày đó Hạ Mộng đối xử với cô ra sao sao?
Hiện giờ âm tình Hạ Hồng Anh rất phức tạp, thở dài:
- Mặc kệ con bé đối với cô như thế nào, thì cũng là cháu gái ruột. Hơn nữa ngày đó con bé cũng không phải hoàn toàn hướng vào cô, còn không phải do cháu muốn động thủ.
Hạ Huy cũng không cho rằng hắn ta sai, hợp tình hợp lý, lớn tiếng nói:
- Cái này cũng không thể trách cháu, ai bảo nó không cho cháu cùng bà nội ở nhà bọn họ. Sau đó bác gái cả còn nói cháu như vậy. Vênh váo cái gì. Lúc trước nếu ba cháu không trở về, thì hiện tại cũng không cần phải như vậy. Chờ người nhà họ Tần kia giúp cháu đăng ký hộ khẩu ở đây, an bài tốt công tác, về sau cháu cũng không thèm nhìn nhà nó.
Hạ Hồng Anh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lập tức mắng hắn:
- Cháu nói nhỏ chút. Miệng sao mà to như vậy. Việc này không phải đã dặn cháu không được nói ra bên ngoài sao?
Sau đó khẩn trương nhìn đông nhìn tây, sợ có người quen nghe thấy. Hạ Huy hối hận che miệng:
- Cháu…… Cháu nhất thời kích động quên mất.
Hạ Hồng Anh âm thầm lắc đầu, mấy ngày nay bà ta âm thầm quan sát cũng nhìn ra được, đứa cháu này có lẽ không đuổi kịp Hạ Mộng được. Hắn là bị bà nội hắn cùng cha hắn chiều đến không coi ai ra gì, ích kỷ lại còn dễ xúc động. Cũng không biết về sau mẹ bà ta đi rồi, còn lại hắn ở nhà chẳng biết sẽ xảy ra những chuyện gì. Đáng tiếc, hiện tại hối hận cũng đã muộn.
Hai người cũng không chú ý tới, xếp hàng phía sau bọn họ cách đó vài người, một thanh niên ăn mặc kín mít chỉ lộ ra đôi mắt, là hàng xóm của nhà Hạ Hồng Anh Đổng Lợi Dân.
Hạ Mộng cùng Mai Hồng Diệp mất nửa buổi sáng mới nhận xong lương thực.
Hạ Hồng Anh cùng Hạ Huy đã trở về từ sớm.
Mai Hồng Diệp chủ động tới đẩy xe. Hạ Mộng cũng không cùng chị dâu mình giành việc, chờ nghỉ được nửa đường, chị dâu cô mệt rồi lại đổi lại.
Chị dâu em chồng hai người về đến nhà liền dỡ đồ vật xuống, vừa mới lên giường đất ấm áp được một chút, trong nhà liền có người tới.
Hạ Mộng vừa thấy người tới là Đổng Lợi Dân, còn tưởng rằng đối phương tới mượn báo chí. Kết quả, Đổng Lợi Dân nhìn Mai Hồng Diệp ôm Đồng Đồng ngồi ở trên giường đất, liền khoát tay nói:
- Hạ Mộng, anh có chuyện muốn nói riêng với em.