Buổi tối Hạ Tiêu tan làm về đến nhà, cũng không tránh được bị Hạ Bằng oán trách hai câu. Lúc sau người một nhà ngồi vây quanh bàn ăn trên giường đất ăn cơm.
Hạ Mộng thần bí cười hề hề nói:
- Anh hai. Buổi trưa có phần cho anh đồ ngon, anh đoán xem là cái gì?
Hạ Tiêu phối hợp với em gái, lại còn cố ý hít hít vài cái:
- Thịt. Hơn nữa còn là thịt kho tàu.
- Đúng luôn.
Hạ Mộng mở cái chén lớn đựng thịt ra, cười tủm tỉm đưa cho hắn xem. Hạ Tiêu cũng nhếch miệng cười, nhìn màu sắc thịt kho tàu hết sức mê người, yết hầu chuyển động lên xuống một chút, nhưng hắn chỉ gắp hai khối liền kiên quyết không động đũa, còn lại muốn để cho em gái ăn.
Hạ Mộng cảm động, anh đối với cô thật sự rất tốt, nhưng cô cũng sẽ không ăn, cái này chính là phần cho hắn.
Nhìn ba anh em nhường nhịn yêu thương nhau, lại vui vẻ náo nhiệt, trên mặt Tiết Minh Nguyệt cũng hiện lên vẻ tươi cười. Con trai cả trở về, lại biết cháu gái cũng sắp tới, trong lòng bà cũng nhẹ nhàng hơn chút, không hề giống như đi đánh trận của mấy ngày trước, cái gì cũng không có tâm tình làm.
Hạ Mộng vừa nói chuyện phiếm đồng thời lặng lẽ chú ý nhất cử nhất động của mẹ mình, thấy bà vui vẻ hơn, cô cũng thoải mái hơn chút, bằng không, trong lòng cô thực áy náy. Vốn dĩ từ khi tỉnh lại cô tràn đầy lòng tin sẽ giúp người nhà có cuộc sống tốt hơn, mỗi ngày đều là vui vẻ hạnh phúc, kết quả so với tưởng tượng lại khác nhau một trời một vực, nhưng mà cô cũng không hối hận khi tra được chuyện bị mạo danh này, mà cảm thấy may mắn.
Ngày hôm sau, sáng sớm tinh mơ, Hạ Bằng liền trở về trên núi. Hạ Mộng cũng thông qua
anh cả cô, giải quyết được vấn đề nguồn gốc của tiền. Bởi vì đặc thù công việc, nơi làm việc của Hạ Bằng đều là núi sâu rừng già, hắn may mắn từng đào được mấy gốc sâm rừng. Hiện tại mẹ cô dùng còn dư lại một ít.
Hạ Mộng trộm thu một số cây sâm rừng, sau đó tìm lý do liền đi ra ngoài. Cô đi cửa hàng lâm nghiệp dạo một vòng trước. Cháu gái đến, cô cố ý mua cho con bé ít đồ ăn cùng đồ chơi.
Chờ ra ngoài cửa hàng, bên ngoài trời giá rét, cô lại không thể đi vào nhà người khác, vì vậy cô vào không gian đơn giản sửa sang lại mấy món đồ, lại chọn lựa thêm một ít đồ có thể lấy ra cùng với thức ăn.
Lúc về tới nhà, Hạ Mộng cầm chút đồ ngọt cùng bánh quy kẹo linh tinh, làm bộ kích động khi bán được nhân sâm rừng, đem tiền giao cho Tiết Minh Nguyệt.
Tiết Minh Nguyệt thậm chí không thèm nhìn những thứ mà con gái mình mua, sau khi kiểm tra vài lần tổng cộng có một trăm năm mươi đồng tiền, khó có thể tin nổi, lại xác nhận lần nữa:
- Con gái, thật sự bán được nhiều tiền như vậy?
Hiện tại tiền lương công nhân mới có mấy chục đồng tiền, một trăm năm mươi đồng tiền này chính là một khoản tiền lớn, có khi có thể mua được một chiếc xe đạp. Khó trách Tiết Minh Nguyệt sẽ khϊếp sợ như vậy. Hạ Mộng liên tục đảm bảo nói:
- Đương nhiên là thật. Ngày hôm qua con đi thành phố vừa vặn gặp được có người nói muốn thu mua sâm rừng, sau đó con nghĩ nhà mình có, liền muốn thử xem có thể bán hay không, không nghĩ tới, người ta đúng là muốn mua.
Bởi vì Hạ Mộng trước giờ là người hiếm khi nói dối, cho nên Tiết Minh Nguyệt liền tin là thật. Bà lẩm bẩm nói:
- Trước đó mẹ cũng không biết đáng giá như vậy, nếu sớm biết vậy thì những cái đó mẹ đã không ăn …… Để đem đi đổi tiền.
Hạ Mộng dở khóc dở cười:
- Mẹ, khi đó thân thể mẹ không tốt, may mắn ăn uống điều dưỡng mới tốt lên, không nên tiếc. Nếu không con nhờ anh cả khi làm việc chú ý chút, nếu tìm được sâm rừng chúng ta lại đem đi đổi tiền.
- Được.
Tiết Minh Nguyệt không hề suy nghĩ những cái đó nữa, sau đó lại cảm khái nói:
- Ai nha, mấy năm nay khó khăn, tiền trong nhà toàn bộ để mua lương thực lấp bụng, căn bản không tích cóp được gì, con cùng anh hai con đi thủ đô cũng không biết ở đó bao lâu, ăn ở hay làm gì cũng phải tiêu tiền, còn có phiếu gạo, mẹ trước đó còn lo không có đủ, giờ có chút tiền này liền yên tâm.
Hạ Mộng yên lặng ôm lấy bả vai mẹ mình, trong lòng cân nhắc, trước khi đi thủ đô không bằng tranh thủ đi chợ đen thêm vài lần, kiếm chút phiếu gạo nước linh tinh, rốt cuộc ở thủ đô, cô cũng không quen thuộc, bên người lại có anh hai đi cùng, có một số việc muốn làm cũng không tiện.
Buổi sáng hôm sau, Mai Hồng Diệp mang Đồng Đồng cùng bao lớn bao nhỏ cùng về.
Tiết Minh Nguyệt nhìn thấy cháu gái thật cao hứng, ôm ấp hôn trái phải, quả thực yêu thích không muốn buông tay.
Mai Hồng Diệp không nghĩ tới cô em chồng có thể thi đậu đại học, sau đó bị người ta mạo danh. Cô ta cảm thấy nếu không có xảy ra chuyện này, cô em chồng đi đại học không phải là cực kỳ tốt sao? Về sau tốt nghiệp đại học tham gia công tác, bọn họ là anh cả, chị dâu cũng có thể đi theo được nhờ. Bởi vậy đối với việc người nhà họ Tần làm thật là hận đến ngứa răng, muốn mắng to Tần Văn Văn cùng người nhà ả ta không phải người:
- Tiểu Mộng, em đừng suy nghĩ nhiều, bọn họ nhất định sẽ gặp báo ứng.
Hạ Mộng không muốn nhắc đến vấn đề này nữa, lại phá hư tâm tình tốt của mẹ, liền nói sang chuyện khác:
- Chị dâu, em muốn may cho mẹ cái áo cộc tay, chị coi giúp em nên để cổ áo như thế nào cho đẹp?
Mai Hồng Diệp là người biết nhìn mặt người khác nói chuyện, lại nói lần này trở về mục đích chính là muốn làm hòa hoãn mối quan hệ giữa cô ta cùng với mẹ chồng và cô em chồng, nghe Hạ Mộng nói vậy tự nhiên liền đáp ứng:
- Không thành vấn đề.
Trong nhà có thêm đứa nhỏ, náo nhiệt hơn không ít. Đặc biệt bây giờ là lúc Đồng Đồng tập đi, không để ý một chút là đứa nhỏ có thể ngã từ trên giường đất xuống ngay. Cơm trưa là Hạ Mộng với Mai Hồng Diệp cùng nhau làm, không cần Tiết Minh Nguyệt động thủ.
Vào buổi chiều, Hồ Bảo Quân bỗng nhiên tới cửa. Vừa lúc Mai Hồng Diệp đi ra ngoài đổ nước, trở về liền quên chốt cửa lớn. Bà ta nhanh chóng đi vào phòng. Sau khi tháo xuống mũ, mới thấy được Hồ Bảo Quân hôm nay không còn bộ dạng lợi hại của ngày đó mà cả người rũ rượi, đầu tóc hoa râm tán loạn dán vào da đầu, nhìn có vẻ rất đáng thương.
Nếu không phải bởi vì Hạ Mộng hiểu bà nội này của cô có cái tính tình gì thì cô chắc chắn sẽ nảy sinh thương hại.
- Ta nghe nói đứa nhỏ cùng vợ Đại Bằng tới, cho nên lại đây nhìn xem.
Hạ Mộng cùng Tiết Minh Nguyệt liếc nhìn nhau, thầm nghĩ không đồng ý cho bà ta vào đây ở, nhưng cửa lớn cũng không thể ngăn bà ta qua đây, đặc biệt là bà ta lại có lý do hợp tình như vậy.
Mai Hồng Diệp nhìn Hạ Mộng Rồi lại nhìn mẹ chồng, sau đó không nóng không lạnh tiếp đón:
- Bà nội, mau ngồi.
- Được.
Hồ Bảo Quân ngồi xuống mép giường đất, sau đó nhìn chằm chằm Đồng Đồng trong chốc lát sau, rồi lấy ra một đồng tiền mừng tuổi cho Đồng Đồng.
Hạ Mộng có chút kinh ngạc, một người keo kiệt như vậy, thế nhưng lại bỏ ra một đồng mừng tuổi cho chắt gái, này thật đúng là mặt trời mọc đằng tây.
Cũng không biết Hồ Bảo Quân nghĩ tới cái gì sắc mặt đột nhiên xấu đi.
Mai Hồng Diệp từ chối đưa đầy cũng không được, liền thay con gái nhận lấy rồi cảm ơn bà nội, trong lòng cũng có chút là lạ.
Hồ Bảo Quân lại hướng về phía Hạ Mộng cùng Tiết Minh Nguyệt thật tình thật ý nói:
- Ngày đó chúng ta vừa đến, nháo đến khó coi, trở về ta liền nghĩ, là trách bà già ta lời nói không xuôi tai, kỳ thật ta lúc ấy muốn ở đây cũng là nghĩ trong nhà có chuyện lớn như vậy, có thể hỗ trợ làm chút gì đó trong khả năng.
Mặc cho Hồ Bảo Quân nói ba hoa chích choè, Hạ Mộng cùng Tiết Minh Nguyệt cũng không tin bà ta. Hồ Bảo Quân ở nhà bọn họ cũng không có nhiều lời, ngồi một lát liền đứng dậy đi về.
Mai Hồng Diệp xem mẹ chồng cùng cô em chồng đều không có ý muốn đứng dậy tiễn người, cô ta là cháu dâu nếu cũng như vậy thì có chút không ổn. Cho nên cô ta lấy cớ đi chốt cửa, tiễn Hồ Bảo Quân ra cửa.