Chương 20: Đạo Đức Bị Chó Tha.

Hạ Mộng cùng Thẩm Vãn Hà rất nhanh đã ra khỏi nhà Tần Văn Văn.

Trong lòng Thẩm Vãn Hà cực kỳ căm phẫn.

- Hạ Mộng, Tần Văn Văn quá độc ác, nếu không phải hôm nay bị cậu phát hiện chứng minh sinh viên, có lẽ sẽ bị lừa cả đời. Khó trách trước đó chúng ta viết thư cho cô ta cũng không thấy hồi âm, hiện tại nhìn lại, thật sự có nhiều đáng ngờ. Đã từng là bạn học một thời, quan hệ lại không tồi, cô ta sao có thể làm vậy……

Thẩm Vãn Hà vừa tức giận lại vừa đau lòng cho Hạ Mộng, cuối cùng không nhịn được nước mắt vòng quanh.

Hạ Mộng rất cảm kích Thẩm Vãn Hà, lúc đầu cô chỉ ôm mục đích thử mà đến, lại không nghĩ sẽ có thu hoạch lớn như vậy, vội vàng vỗ vỗ bả vai cô ấy, ôn nhu nói:

- Cậu đừng khóc, tớ là người bị hại còn chưa có khóc mà. Vãn Hà, hôm nay cảm ơn cậu, bằng không hôm nay tớ chưa chắc có thể thuận lợi tìm được chứng cứ như vậy.

Thẩm Vãn Hà vội xoa xoa khóe mắt, cười xua tay:

- Tớ với cậu còn khách khí cái gì, hơn nữa tớ cũng không giúp đỡ cái gì cho cậu, là tự cậu tìm được. Ai, mới vừa rồi cậu thật lợi hại, tớ quen biết cậu lâu như vậy, chưa từng thấy cậu đánh người, hơn nữa còn đánh hăng như vậy, trước đó cậu có nghi ngờ sao?

Hạ Mộng thản nhiên thừa nhận:

- Đúng vậy. Sau khi tớ hôn mê tỉnh lại Tần Văn Văn có đến chỗ tớ, tớ đã cảm thấy cô ta có chút không thích hợp, sau đó lại gặp cô ta cùng anh cô ta Tần Miễn ở rạp chiếu phim, tớ lại càng hoài nghi…… Vãn Hà, xin lỗi không có nói trước cho cậu.

- Kia có gì mà xin lỗi? Trước đó không có chứng cứ, sao có thể tùy tiện nói.

Thẩm Vãn Hà tỏ vẻ mình có thể hiểu. Ngay sau đó cô liền hỏi vấn đề mà cô đang quan tâm lo lắng:

- Kia kế tiếp cậu định làm như thế nào? Tớ xem khẩu khí Tần Văn Văn như vậy, có lẽ là nhà bọn họ còn có người, cậu có thể đấu lại bọn họ không?

Trong mắt Hạ Mộng lộ ra kiên định:

- Đấu không lại cũng muốn đấu. Tớ không tin bọn họ ở chỗ này có thể che trời, tới thủ đô còn có thể duỗi tay tới trường học được không?

Thẩm Vãn Hà gật đầu đồng ý, sau đó vội vàng hỏi:

- Tớ có thể giúp cậu làm gì?

Hạ Mộng cũng không cùng khách khí, trầm ngâm một chút nói:

- Cậu giúp tớ mau chóng truyền đi tin tức Tần Văn Văn giả mạo tớ vào Đại học đi.

Thẩm Vãn Hà kích động vỗ vỗ ngực bảo đảm:

- Yên tâm, việc này cứ giao cho tớ.

Sau khi tách ra, Hạ Mộng về nhà chứ không đi đồn công an, cô không chút do dự việc này bởi lẽ ở tương lai pháp luật đã tương đối hoàn thiện, giả mạo người khác vào đại học hoặc những việc xấu khác cũng rất ít, vì phải chịu chế tài pháp luật, nhưng ở thời này không cần suy nghĩ, hay lo sợ. Hơn nữa, cô lo lắng nhất chính là trong nhà Tần Văn Văn có người chống lưng, cho dù đi báo án, cuối cùng cũng sẽ không giải quyết được gì, ngược lại còn dễ dàng bị khống chế, chi bằng trước tiên thu thập tốt chứng cứ, chờ đại học khai giảng, tới trường học phản ánh sự việc này.

Trên đường về nhà, Hạ Mộng bước đi rất chậm. Tuy rằng cô đánh Tần Văn Văn cảm thấy tức giận cùng oán hận trong lòng vơi đi không ít, nhưng nghĩ đến phản ứng khi biết chuyện này của mẹ cùng hai anh khi trong lòng cô cũng đau nhói. Nhưng cô không thể không nói, sớm muộn gì họ cũng phải biết mọi chuyện, hơn nữa xem bộ dáng Tần Văn Văn tuyệt đối còn có hậu chiêu chờ bọn họ.

Chờ tới cổng lớn nhà, Hạ Mộng hít sâu một cái, mới vào sân. Mở cửa đông phòng thấy mẹ cô đang ngồi ở trên giường đất vá quần áo, cánh mũi liền không nhịn được có chút cay cay, vành mắt đỏ lên. Bao nhiêu kiên cường trước đó khi nhìn mẹ đều sụp đổ.

Tiết Minh Nguyệt vừa thấy biểu hiện của con gái liền chắc chắn bị ủy khuất lớn, vội vàng buông việc may vá trong tay xuống, khẩn cấp hỏi:

- Đây là làm sao? Không phải con cùng bạn học đi tìm Tần Văn Văn chơi sao?

Hạ Mộng tiến lên gắt gao bắt được tay Tiết Minh Nguyệt:

- Mẹ, xảy ra chuyện lớn, người phải chuẩn bị tâm lý trước..

Tiết Minh Nguyệt lại càng thêm khẩn trương theo bản năng nuốt nước bọt:

- Con nói đi, mẹ có thể chịu được.

Hạ Mộng lúc này mới từ túi áo móc ra chứng minh sinh viên của Tần Văn Văn, đưa cho mẹ cô xem.

- Mẹ, mẹ nhìn xem.

Tiết Minh Nguyệt trước kia không được đi học, nhưng sau học qua lớp xoá nạn mù chữ, cũng biết được không ít chữ.

Nhìn cuốn sổ chứng minh sinh viên trên tay phía trên có viết Đại học Bắc Kinh, ngành Kỹ thuật Sợi Hóa học, phía dưới còn có mã sinh viên, bên trong có dán ảnh chụp của Tần Văn Văn, nhưng khi nhìn thấy tên, ngày tháng năm sinh, cùng quê quán là của con gái mình, Tiết Minh Nguyệt giống như bị sét đánh, trợn mắt há hốc mồm.

- Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy? Con gái, tại sao tên của con lại được viết trên đó? Còn có quê quán nhà Tần Văn Văn không phải Nam Dương sao? Này viết chính là quê quán nhà mình……

Tiết Minh Nguyệt khó có thể tin lại nhìn lại, sau đó nước mắt chảy dọc hai bên gò má. Bà đoán được là chuyện gì, chỉ là không thể tin sẽ có chuyện đáng sợ như vậy.

Hạ Mộng nhịn đau lòng cùng khó chịu, một bên lau nước mắt cho mẹ một bên trầm giọng nói:

- Tần Văn Văn giả mạo con học đại học. Chúng ta trước đó không nghĩ nhiều cũng là vì con trước kia không có nhận được thông báo của trường học, đoán chừng là bị người giở trò……

Tiết Minh Nguyệt thương tâm muốn chết rồi, vỗ chân khóc lớn:

- Tên đáng chém ngàn đao, thiếu đạo đức, đáng chết. Con gái tôi thật vất vả thi đậu đại học, phần mộ tổ tiên nhà chúng ta có thể được an ủi, kết quả lại bị tên tai họa này mạo danh. Mệt con cùng nó còn là bạn tốt, nào có người bạn nào như vậy, bọn họ là khi dễ nhà ta không năng lực, cảm thấy một quả phụ mang theo mấy đứa trẻ dễ bắt nạt. Tần Văn Văn hiện tại không ở trước mặt ta, bằng không ta nhất định phải hung hăng đánh nó. Còn phải hảo hảo hỏi một chút nó có còn là người không, vì cái gì mà ác độc như vậy, làm chuyện trái với lương tâm xong, còn có thể làm bộ giống như không có việc gì tới tìm con chơi, đi sông lớn trượt băng.

Tiết Minh Nguyệt đang nói, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó liền ngừng khóc thút thít, trợn tròn mắt hỏi:

- Con gái, ngày con đi trượt băng xảy ra chuyện, có phải là Tần Văn Văn muốn hại chết con không?

Hạ Mộng đối với những việc đã qua đã nhiều năm này rồi, hiện tại nghĩ lại, cô cũng không có xác định được, có lẽ là chỉ có trong lòng Tần Văn Văn rõ ràng nhất.

- Cô ta có muốn hại chết con hay không, cái này chúng ta trước tiên bỏ qua, hiện tại nếu đã biết cô ta mạo danh con vào đại học, chờ thêm chút thời gian, để anh hai cùng con đi thủ đô một chuyến, để trường học đuổi học cô ta. Nói cái gì cũng không thể để cô ta học đại học.

Tiết Minh Nguyệt kích động gật đầu một cái:

- Đúng, đúng, đúng. Nhất định phải cho nó thôi học. Nhưng mà con gái, sau khi giải quyết xong việc có thể thương lượng cùng trường học, để con học tiếp không?

Hạ Mộng nhất định phải làm Tần Văn Văn thôi học, nhưng cũng không có nghĩa là cô muốn tiếp tục đi học đại học, hơn nữa trường học cũng chưa chắc đã đồng ý, rốt cuộc là đã qua một học kỳ, nhưng đối mặt với vẻ vô cùng chờ mong trong ánh mắt của mẹ, cô không đành lòng dội nước lạnh.

- Mẹ, chúng ta đi từng bước một, trước tiên làm cô ta thôi họ, sau đó con cùng trường học nói chuyện xem thế nào.

Tiết Minh Nguyệt cảm thấy Hạ Mộng nói có đạo lý, không có nói gì thêm nữa, nhưng nghĩ đến rõ ràng con gái đã thi được vào đại học, tốt nghiệp xong, sau này có thể được phân phối làm nữa cán bộ, kết quả lại……

Tiết Minh Nguyệt liền khổ sở thương tâm muốn chết, lại ô ô khóc rống lên.