Chương 17: Thẩm Vãn Hà

Chờ lúc về đông phòng, Hạ Mộng nhìn ra tâm tình của mẹ cô không tốt, cô cố ý giơ ngón tay cái lên, nhỏ giọng nói:

- Mẹ, vừa rồi mẹ thật quá khí phách.

Tiết Minh Nguyệt dở khóc dở cười cầm lấy tay con gái, lại thở dài một hơi:

- Khí phách gì đâu, ta cũng không nghĩ mọi việc thành ra như vậy, lại đang Tết nhất. Nhưng là…… ai…… lại nói cũng là tại ta, bà nội con từ trước giờ đối với chúng ta như thế, nên ta mới nghĩ chờ lão đại cưới vợ xong, ta nhất định sẽ đối tốt với con dâu, giống như đối đãi với con gái mình, tuyệt đối không làm một bà mẹ chồng độc ác, đáng tiếc ta quá sớm quên mất, cứ cho rằng vợ chồng son ở với nhau trên đó là tốt, kết quả, có người không để điều này ở trong lòng, hiện tại mới vừa kết hôn được bao lâu đâu, ăn uống chi tiêu liền tính toán như vậy, sau này sức khỏe đi xuống, không khéo anh cả con lại thành ma ốm, ở nhà làm gì còn có một chút địa vị, ta cũng phải chừa cho anh cả con chút đường lui.

Hạ Mộng cũng không thể để anh cả cô chịu ủy khuất, cho nên đối với cách làm của mẹ cô luôn ủng hộ. Cô ôm lấy mẹ, nâng cằm đặt ở vai bà, ôn nhu nói:

- Mẹ, người đừng thở ngắn than dài, con cảm thấy sớm phát hiện còn tốt hơn, bằng không sau lưng chúng ta anh cả còn phải chịu nhiều thiệt thòi hơn.

Tiết Minh Nguyệt gật đầu:

- Đúng vậy, đây là chúng ta thấy nghe được, còn không biết ngày thường bọn họ ở lâm trường ra sao.

Nghĩ vậy Tiết Minh Nguyệt càng thêm đau lòng lão đại.

Lúc này, Hạ Tiêu từ bên ngoài trở lại. Hắn vào phòng, liền nhạy bén cảm giác được trong nhà chắc chắn đã có chuyện gì đó.

- Làm sao vậy?

Tiết Minh Nguyệt thở dài, quay người đi, không muốn mở miệng. Hạ Tiêu nháy mắt với Hạ Mộng, ý nói cô đi ra ngoài nói chuyện.

Hạ Mộng nhẹ giọng đem toàn bộ mọi chuyện nói đại khái cho hắn.

Hạ Tiêu nghe xong cũng có chút tức giận, cảm khái nói:

- Anh cả vẫn quá hiền.

Hạ Mộng cũng cho là như vậy, cô nghĩ thầm việc này nếu là đổi thành anh hai cô, khẳng định sẽ không xảy ra.

Nhưng đó là việc của hai vợ chồng, bọn họ là anh em cũng không có tiện nhúng tay quá nhiều.

Hạ Tiêu đè thấp giọng nói:

- Em gái, anh đi tìm mấy người bạn của anh, muốn nhờ bọn họ giúp hỏi thăm xem năm trước thi đậu đại học có tên của em không. Nhưng hiện tại vừa lúc ăn tết, không quá hay, chỉ có thể chờ lúc đi thăm một vài nhà nói chuyện, muốn có kết quả liền phải chờ tết xong.

Hạ Mộng không nghĩ tới anh hai cô ra cửa lài là đi làm chuyện này, vội nói:

- Không cần phải gấp gáp, anh hai, em đã có kế hoạch, chờ mùng 6 ba mẹ Tần Văn Văn đi làm, em liền đi nhà cô ta tìm thử xem, dù sao chỉ cần là việc cậu ta đã làm, chắc chắn sẽ có sơ hở. Nếu không có làm, chúng ta cũng sẽ không oan uổng người ta.

Hạ Tiêu gật đầu:

- Đúng vậy, anh cũng nghĩ như vậy.

Buổi tối lúc ăn cơm, bởi vì Tiết Minh Nguyệt không có gì tâm tình, vốn dĩ muốn làm thịt kho tàu, cũng biến thành dưa chua với thịt luộc.

Mai Hồng Diệp đôi mắt sưng đỏ, vừa nhìn là biết mới khóc xong.

Hạ Bằng từ trong túi lấy ra hai mươi đồng, đặt trước mặt Hạ Mộng:

- Em gái, anh cùng tiểu Tiêu cho em tiền là muốn em mua chút đồ ăn ngon bồi bổ hoặc là tiêu vặt, cũng không phải là để em mua những đồ này, em cầm lấy đi.

Hạ Mộng sao dám cầm? Trước đó bởi vì mười đồng tiền mà đã dẫn đến rồi một hồi cãi nhau rồi. Cô đẩy tiền lại phía anh cả.

- Anh cả, anh giữ lại đi, em mua vài thứ kia cũng là muốn hảo hảo bổ bổ, không phải hoàn toàn mua cho mọi người.

Hạ Bằng đè lại tay cô:

- Cho em, em nhận đi, đây là chị dâu em nói.

Hạ Mộng hơi hơi ngoài ý muốn, nhướng mày, sau đó nhìn về phía Mai Hồng Diệp.

Mai Hồng Diệp vội vàng cười nói:

- Đúng vậy, em nhận đi. Trước đó là chị dâu không đúng, em cũng đừng chấp nhặt với chị.

Hạ Mộng nhợt nhạt cười, nghĩ thầm chị dâu cô đúng là co được duỗi được, trách không được người thành thật ngay thẳng như anh cả cô không phân biệt được.

Mai Hồng Diệp thấy Hạ Mộng không nói lời nào, áp xuống bực bội trong lòng, lại lập tức hướng Tiết Minh Nguyệt cụp mắt thừa nhận sai lầm:

- Mẹ, lúc trước là con không đúng, không nên như vậy, thật xin lỗi…… Mẹ nhất định không nên chấp nhặt.

Tiết Minh Nguyệt trong lòng sáng tỏ, con dâu cả làm gì có khả năng nhanh như vậy liền nhận ra sai lầm, thiệt tình đưa từng này tiền, đoán chừng là không vui khi bà muốn con trai cả mỗi tháng đưa nhiều hơn hai mươi đồng tiền lương, muốn bà thay đổi chủ ý.

- Răng cùng môi đôi khi còn va đập, huống chi là người đâu. Nhà ta luôn luôn đều không có quá nhiều lời cùng quy củ, nhưng là gia hòa vạn sự hưng, về sau hai vợ chồng mọi việc đều nên thương lượng cùng nhau, đừng bởi vì một chút việc lông gà tỏi cãi nhau. Hiện tại đứa nhỏ còn bé, có khả năng không biết gì, chờ trưởng thành, đối với đứa nhỏ ảnh hưởng cũng rất lớn.

Mai Hồng Diệp liền gật đầu làm bộ dạng khiêm tốn tiếp:

- Mẹ, người nói đúng. Người yên tâm, về sau con cùng đại Bằng khẳng định sẽ không cãi nhau.

Tiết Minh Ngật gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó nói với Hạ Mộng:

- Tiểu Mộng, nếu anh cả cùng chị dâu con đã nói vậy, con liền nhận lấy đi.

Hạ Mộng lặng lẽ cùng anh hai mình ý vị thâm trường nhìn nhau, liền nói cảm ơn sau đó đem tiền cất vào túi áo.

Mẹ chồng đối với việc giữ tiền lương một chữ cũng không có nói đến, Mai Hồng Diệp không khỏi thất vọng, bất quá cô ta cũng hiểu không thể nhanh như vậy liền trở lại như lúc ban đầu. Vì một chuyện ngoài ý muốn mà khắc khẩu, rốt cuộc vẫn là có khoảng cách.

Đứng mũi chịu sào chính là Hạ Bằng, hắn ở đông phòng nói chuyện phiếm với bọn Hạ Mộng, chơi bài, nghe thu âm cơ, đoán chừng không đến lúc ngủ chắc chắn không trở về tây phòng.

Mà Mai Hồng Diệp định lợi dụng Đồng Đồng tới tìm Tiết Minh Nguyệt làm bà vui, đáng tiếc hiệu quả cực nhỏ. Thẳng đến mùng năm vợ chồng Hạ Bằng phải về lâm trường, Tiết Minh Nguyệt cũng không có nhắc lại một chữ nào về việc tiền lương.

Hạ Mộng thấy rõ, chị dâu mình chính là mang theo bộ dạng thất vọng thêm không cam lòng rời đi.

Tiết Minh Nguyệt cùng Hạ Tiêu đều đi đến nhà hàng xóm, Hạ Mộng không muốn ra cửa, dứt khoát ở nhà thu dọn, sau đó lại đem quần áo đi giặt sạch. Chờ thu dọn bên ngoài xong, thì cũng bị lạnh đến mức cổ cùng tay ửng đỏ, run run rẩy rẩy chạy vào đông phòng.

Bỗng nhiên cô nghe được phía sau có người gọi tên cô, Hạ Mộng xoay người, nhìn cổng lớn đang mở có người đang đi tới là bạn học cao trung của cô Thẩm Vãn Hà, mắt cô không khỏi sáng ngời:

- Vãn Hà, cậu trở về khi nào? Mau vào phòng.

Cô nhớ rõ ông của Thẩm Vãn Hà bệnh nặng, năm trước cô cùng cha mẹ đi nhà nội. Vóc dáng Thẩm Vãn Hà rất gầy, cao tầm một mét sáu, gương mặt tròn, lại có một hai má lúm đồng tiền, nên trông rất phúc hậu.

- Tớ cùng ba mẹ mới trở về ngày hôm qua.

Hai người vừa nói chuyện vừa nhanh chóng vào phòng.

Hạ Mộng nhiệt tình tiếp Thẩm Vãn Hà ngồi xuống, sau đó liền lấy nước ấm cùng hạt dưa.

Thẩm Vãn Hà vội đón lấy sau đó liền nói:

- Được rồi. Hôm qua tớ qua nhà ngoại, mới nghe nói năm trước cậu đi trượt băng bị ngã đập đầu vào bệnh viện, hiện tại thế nào? Không có việc gì chứ?

- Hiện tại đã tốt rồi, không có gì đáng ngại, nhưng mà còn phải tĩnh dưỡng một thời gian.

- Dưỡng bệnh cho thật tốt, đầu không giống những chỗ khác. Đúng rồi, cậu đi cùng với ai?

Hạ Mộng khóe môi gợi lên một nụ cười nhàn nhạt:

- Cùng Tần Văn Văn.

Thẩm Vãn Hà trợn trắng mắt:

- Tớ còn tưởng cậu ta thi đậu đại học sau này là cao nhân nhất đẳng, thư cũng không thèm phản hồi, còn nghĩ cậu ta chướng mắt bạn học cũ, lần này nghỉ đông trở lại không tìm cậu chơi nữa.

- Tớ cũng không nghĩ tới, vừa lúc ngày đó tớ nghỉ làm, cậu ta liền tới nhà tìm tớ……

Hạ Mộng đem mọi chuyện nói đại khái.

Thẩm Vãn Hà sau khi nghe xong bỗng nhiên đề nghị:

- Dù sao ngày mai cậu cũng không đi làm, tớ cũng không có việc gì, chúng ta tìm cậu ta chơi đi? Tớ phải nhìn thật kỹ xem sinh viên thủ đô thế nào, giờ biến thành dạng gì.

Hạ Mộng vốn dĩ lên kế hoạch ngày mai đi tìm Tần Văn Văn, nghe vậy cũng cân nhắc vài giây sau đó cười nói:

- Được.

Nhiều người cũng chưa chắc là chuyện xấu. Hai người nói chuyện hẹn nhau thật tốt, sau đó Thẩm Vãn Hà cùng Hạ Mộng nói chuyện thật lâu mới rời đi……