Chương 5: Kế hoạch tương lai

Nhưng hôm nay là lễ giáng sinh, là ngày nghỉ của Châu Châu, cũng không vội, nếu đã trở về, cô phải tận hưởng trước đã, sau đó mới tính kế thật tốt.

Châu Châu lao vào phòng tắm và tắm rửa sạch sẽ. Nhưng Châu Châu không trang điểm, kỳ thật cô chưa bao giờ thích trang điểm, cô thích cảm giác tự nhiên nguyên bản, luôn cảm thấy trang điểm có một số kim loại nặng và nguyên liệu hóa học sẽ làm tổn thương chính mình.

Chỉ là Trương Vượng thích phong cách trưởng thành và phong cách trang điểm đậm của cô, nghĩ đến đây Châu Châu cười cười, từ nay về sau cô chỉ sống vì bản thân mình, tuyệt đối sẽ không bao giờ mắc sai lầm với bản thân dù chỉ một chút.

Châu Châu ra ngoài đi siêu thị mua sắm để nhìn xem mình cần mua những loại đồ thực phẩm gì.

Tại thành phố lớn quốc tế phát triển ven biển của họ, không khí Giáng sinh vẫn còn rất mạnh mẽ, khuôn mặt người đi đường tràn ngập nụ cười phấn khích.

Đôi nam nữ nắm tay nhau, nữ sinh cùng bạn khuê mật tranh giành nhau, nhưng sau một năm, những thứ này có thể không còn tồn tại, Châu Châu không khỏi thở dài.

Nghĩ đến đây, Châu Châu không khỏi lắc đầu xua đi những ý nghĩ này trong đầu.

Hôm nay được ra ngoài chơi, cô phải cảm nhận được không khí lễ hội mà hơn chục năm rồi chưa được cảm nhận.

Các trung tâm mua sắm Giáng sinh chật kín người, những cửa hàng sang trọng đó cũng chật kín người, ai nấy đều thử đủ loại trang phục và trang điểm.

Khi Châu Châu bước ra khỏi trung tâm thương mại SK lớn gần nhà, không khỏi cảm thấy nơi này thực sự không phù hợp với mình, giá một cân rau trong siêu thị đắt như vậy, có thể nói là đắt đỏ gấp đôi so với thị trường của nông dân.

Đúng vậy, nhà của cô tuy nhỏ nhưng vị trí rất tốt, đúng rồi, tiện thể thì tốt nhất là bán căn nhà này trước khi tận thế, vì nó sẽ được bán với giá gốc, cũng coi như là gài bẩy một chút người giàu đi.

Lúc Châu Châu vừa định xoay người về nhà, liền nhìn thấy một người mình rất quen biết trong quán thịt nướng, không khỏi cười lạnh một tiếng, đây chẳng phải là bạn trai cũ "thân thương" của mình sao? người thân mật với hắn ta thực sự quả nhiên là Hạ Tỉnh Nghi

Thấy vậy, Châu Châu lấy điện thoại di động ra và điên cuồng chụp ảnh hai người đang thân mật đút cho nhau ăn.

Huh? Hạ Tỉnh Nghi là một người phụ nữ thú vị, sau khi Trương Vượng cho cô ấy ăn một miếng bít tết, người phụ nữ này nhanh chóng cúi đầu dựa vào Trương Vượng, giả vờ thân mật, nhưng trong mắt cô ta hiện lên một tia không kiên nhẫn.

Cái này... thú vị a, Châu Châu trong lòng cười lạnh nghĩ.

Có lẽ tên ngốc Trương Vượng này cũng là chó của người khác, hơn nữa hắn cũng là một con chó ngoan nghe lời, biết đánh đâu thắng đó!

Nhưng lần này Châu Châu không có ý định để con chó là anh ta cắn một lần nữa.

Sau khi chụp những bức ảnh thân mật của những kẻ đê tiện, Châu Châu trở về căn nhà nhỏ của mình, đó là tài sản thừa kế mà bà nội cô để lại, tuy chỉ rộng năm mươi mét vuông nhưng nó được mua bằng tiền tích góp gần như cả đời của bà.

Châu Châu cuộn mình trên chiếc ghế sô pha, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác an toàn chưa từng có, đây là nhà của cô, là tổ ấm của chính cô, cô nghĩ, cho dù là những ngày cuối cùng, cô cũng nên có ổ nhỏ của mình để tồn trữ lương thực, tự bảo vệ mình.

Ngôi nhà này sắp được bán để gây quỹ cho bản thân rồi.

Châu Châu lấy điện thoại di động ra, nhấp vào ứng dụng giao dịch cùng thành phố, đăng ký và đăng nhập bằng tài khoản, trước tiên tải thông tin về ngôi nhà của mình lên, may mắn là cô chưa lấy được giấy đăng ký kết hôn, nếu không thì việc bán ngôi nhà này sẽ rất rắc rối .

Châu Châu treo ngôi nhà trên Internet và định giá nó là năm triệu tệ.

Hiện tại cô cảm thấy chưa cần tiền gấp, ước chừng bốn tháng nữa là có thể bán, cho nên vẫn hơi thổi phồng giá cả. Nhưng Châu Châu muốn bán với giá gốc, vì vậy cô không thể đặt giá quá cao, năm triệu tệ là một mức giá rất tốt.

Điều đầu tiên Châu Châu phải cân nhắc tiếp theo là mua vật tư, cô lấy điện thoại di động và tất cả các thẻ ngân hàng ra.

Châu Châu tính toán tất cả số tiền tiết kiệm của mình, cô vẫn còn khoản tiền gửi tiết kiệm 800.000 tệ, kể từ khi bắt đầu đi làm, cô đã sống rất đạm bạc, và số tiền tiết kiệm được vẫn rất khách quan.

Tiếp theo, cần lên kế hoạch mua đồ, lần này không được để mình bị đói, bị rét ,lũ bọ đáng ghét đó sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa.