Chương 1: Đây là của tôi, của tôi!

Đêm tối, chung quanh đều là bóng tối, bốn phía thanh âm huyên náo ở bóng tối tỏ ra phá lệ rõ ràng.

Nếu thị lực của một người đủ tốt để nhìn thấy bóng tối xung quanh, sẽ tìm thấy từng con sâu bọ đen lớn bò lổm ngổm trên mặt đất, phát ra những âm thanh tê tái da đầu.

Mỗi con bọ đen này đều to bằng ngón tay cái của người lớn, nhưng 2/3 cơ thể chúng là một cái miệng lớn hình tròn, khi chúng bò, cái miệng lớn đó mở ra rồi đóng lại, nó không ngừng gặm nhấm mọi thứ, bất kể là cùng loại. loại này hay những thứ khác, tất cả sẽ được nó ngậm vào miệng và nhai liên tục.

“Đừng, đừng lại đây!” Một cô gái chật vật vỗ vào con sâu có móng đen đang tùy ý cắn xé trên người cô ấy, đồng thời phát ra một tiếng kêu đau thấu tim, đau đớn thống khổ vì bị bầy đàn sâu bọ cắn khiến cô khó kiềm chế bản thân, không ngừng rêи ɾỉ.

Đây là Châu Châu, người đã sống trong mạt thế mười năm.

Lúc này, bản thân cô chỉ muốn trở về ngôi nhà vừa rồi, hoặc trốn ở một nơi an toàn hơn và vững chắc hơn, mặc dù có thể chỉ là tạm thời an toàn.

Lúc này, sự căm hận của bản thân đối với cặp lưu manh Trương Vượng và Hạ Tỉnh Nghi cũng lên đến đỉnh điểm.

Đây là ngày cuối cùng của năm thứ mười tận thế, Châu Châu nghĩ :mình sẽ chết như vậy sao? Cuối cùng sau khi vượt qua những ngày đầu tiên, mình đã gặp một cặp cặn bã, cặp cặn bã này đã hại bản thân rất nhiều ở những ngày đầu tiên khi tận thế xãy ra.

Vốn dĩ Châu Châu muốn âm thầm ẩn thân để tránh bọn họ, lại trùng hợp bị Hạ Tỉnh Nghi nhìn thấy.

Sau đó, cố tình kéo Trương Vượng đến để làm nhục cô một phen, cô quả thật tức giận đến mức gọi Hạ Tỉnh Nghi là đồ khốn, không ngờ lại bị vệ sĩ của Hạ Tỉnh Nghi ném ra ngoài chỉ vì lời phản bác đó.

Nơi trú ẩn của cô, ngôi nhà mà cô thuê với mười cân giun protein mỗi tháng, cô mới chỉ sống trong đó có ba ngày! Dù chỉ là một mảnh đất nhỏ tám mét vuông, nhưng đó là nơi trú ẩn an toàn mà cô đã mua bằng những vật dụng mà bản thân đã tiết kiệm trong nửa năm. Châu Châu đã không ăn no trong hơn mười năm rồi.

Còn có vòng tay trên tay Hạ Tỉnh Nghi, rõ ràng là của chính mình! "là của tôi! là của tôi!” Châu Châu vô thức hét lên.

"Đúng vậy, là của cô, nhờ có chiếc vòng tay của cô mà tôi mới có thể đến gần cô Hạ đại tiểu thư đây, nếu không trong căn nhà nhỏ hơn năm mươi mét vuông, tôi có thể phải cùng cô sống khổ sở rồi." Lúc này, một giọng nam yếu ớt vang lên.

Đôi mắt của Châu Châu dán chặt vào người đàn ông trước mặt mình, Trương Vượng, tên khốn lừa dối thanh xuân, tình cảm cùng vòng tay tổ tiên của mình. Câu nói của hắn có ý gì?

Có lẽ hiểu được vẻ mặt bối rối của Châu Châu, Trương Vượng lại nói: "May mà Hạ tiểu thư thích chiếc vòng tay của cô, ra chiêu muốn tôi cầu hôn cô. Cuối cùng, chiếc vòng của cô đã lọt vào tay Hạ tiểu thư. còn tôi thì mỹ nhân đến tay. haha" Trương Vượng thoải mái cười nói.

Nhưng đối với Châu Châu mà nói, người đàn ông này, nụ cười này lại làm cho cô rất tức giận, "Trương Vượng, cho dù ta là quỷ, ta cũng sẽ không buông tha ngươi, ta sẽ không buông tha ngươi," Châu Châu lớn tiếng quát.

"Ồ? Ta lại nói cho ngươi một bí mật, vòng tay của ngươi kỳ thật có một khoảng không gian, tuy rằng chỉ có hơn trăm thước vuông, nhưng là để cho chúng ta mấy năm nay chung sống hạnh phúc." Trương Vượng mặt đầy xem kịch vui nói ra câu nói khiến Châu Châu càng tức giận hơn.

Châu Châu trợn trừng mắt như sắp rớt ra ngoài, trong kẽ răng nghiến ra một chữ: “Các ngươi đi chết đi!” Sau đó, liền tắt thở.

Vào ngày cuối cùng năm thứ mười của ngày tận thế, cuối cùng nàng cũng không thể vượt qua, nàng rất muốn, rất muốn được ăn một bữa no nê. Châu Châu nghĩ như vậy trước khi mất đi ý thức.