Chương 26: Cô Muốn Sinh Đứa Trẻ Này Ra



Cô nữ sinh kia tức giận đến mức trợn mắt há mồm, nhưng chỉ có thể nhìn cô nghênh ngang đi xa.

Cô bước nhanh hơn Quý Tư Thần, Quý Tư Thần nhìn cô nhanh chóng vượt qua người mình, tâm tình vô cùng tức giận.

Hắn vẫn còn ba tháng nữa là trưởng thành, vẫn chỉ là một đứa trẻ, tự nhiên sẽ không thể chấp nhận việc có con một cách đột ngột. Hơn nữa, đứa nhỏ này hoàn toàn không phải của hắn!

Ghê tởm nhất là Nguyên Tĩnh Sơ, người phụ nữ này…cô không giải thích gì cả, hắn thậm chí còn bắt đầu tự hỏi, liệu cô có thực sự thích hắn không? Hay chỉ là không có ai nhận trách nhiệm cái thai đang mang nên muốn đổ lên người hắn?!

Quý Tư Thần nghiến răng, cay đắng đuổi về phía trước: “Nguyên Tĩnh Sơ, dừng lại cho tôi!"

Nguyên Tĩnh Sơ nhướng mày, nhìn hắn mặt mũi vô cùng tức giận hướng về phía mình, trong lòng có chút ngạc nhiên.

Trong khoảng thời gian này, hắn ta hẳn phải hận không muốn nhìn mặt cô sao? Nhìn thấy cô, cũng lạnh lùng không thèm đếm xỉa tới. Vừa rồi cô có thể nhìn thấy biểu hiện của hắn, hiện tại chuyện gì đang xảy ra đây?

Quý Tư Thần đen mặt kéo cô đến khu vườn hẻo lánh bên cạnh, hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn tức giận: “Đứa trẻ là con của ai trong lòng cô biết rõ, cô nên xử lý nó càng sớm càng tốt, nếu không tôi sẽ không để yên cho cô!"

Hắn sẽ không bao giờ để người phụ nữ này hủy hoại danh tiếng của mình!

Bây giờ hắn ta chưa lên tiếng phủ nhận đứa trẻ không phải là con của mình trước mặt đám đông, thầm mắng cô là đồ lả lơi ong bướm, nhưng Nguyên Tĩnh Sơ lại cảm thấy ghê tởm khi nhìn người đàn ông trước mặt đã mê hoặc không biết bao nhiêu cô gái trong trường học.



Lạc Hiểu Du kiếp trước vẫn là người bạn đáng tin cậy nhất của cô, mới biết chắc rằng cô thực sự đã mang thai. Nhưng kiếp này, cô ta không có cách nào biết được.

Vì vậy, cô tạm thời không thể tung ra tin đồn của mình.

Nguyên Tĩnh Sơ nhìn Quý Tư Thần, từ khi vô tình một trùng sinh ở cái đêm đó, cô đã quyết tâm nhất định phải sinh đứa bé này ra!

Kiếp trước cô rất cô đơn, nếu lúc đó có đứa con này đi cùng, có lẽ cô đã không sa đọa, sẽ không đau khổ như vậy...

"Yên tâm đi, tôi hoàn toàn không có mang thai."

Cô nhìn Quý Tư Thần, bình tĩnh nói.

Cô không nên hận hắn ta, ngoại trừ việc kiếp trước hắn ta ở trước mặt mọi người bôi đen cô, hắn ta không làm thêm gì sai cả, chưa kể kiếp này hắn ta cũng chưa từng làm gì.

Đứa nhỏ vô luận có phải của hắn ta hay không, kiếp này cô cũng không định cho hắn biết.

Quý Tư Thần thở phào nhẹ nhõm, cũng không nói thêm gì với cô, xoay người rời đi.

Khi tiết học cuối cùng kết thúc, Nguyên Tĩnh Sơ nhanh chóng thu dọn cặp sách rời đi.

Lạc Hiểu Du nhìn theo bóng lưng của cô, nheo mắt...



Sau khi đi ra khỏi hiệu thuốc, Nguyên Tĩnh Sơ có chút thấp thỏm.

Bỏ qua ánh mắt khinh thường của cô nhân viên vừa rồi khi thấy cô mua mấy que thử thai, Nguyên Tĩnh Sơ vội vàng trở về nhà, dì Lý gọi cô ra ăn điểm tâm, nhưng cô phớt lờ, mới đi đến nửa cầu thang, mới đột ngột nhận ra, dừng bước lại, đi từ từ lên lầu.

Trong phòng tắm, Nguyên Tĩnh Sơ nhìn hai vạch đỏ trên que thử thai rồi chậm rãi cười mấy lần.

Cũng giống như kiếp trước, cô mang thai rồi.

Lần này, cho dù là ba Nguyên lai đuổi ra khỏi nhà, cô cũng sẽ không bao giờ bỏ đi đứa bé này!

Đứa trẻ này...có lẽ là đứa con duy nhất trong cuộc đời cô.

Cô nhẹ nhàng chạm vào chiếc bụng phẳng lì của mình, nở nụ cười.

Giữa trưa nôn ọe ở trường học, lại có bọn người Lạc Hiểu Du cùng Qúy Tư Thần ở đó, cô căn bản không có khẩu vị, hiện tại biết mình mang thai, cô càng phải ăn nhiều hơn một chút!

Nguyên Tĩnh Sơ mang theo nụ cười từ mẫu không phù hợp với lứa tuổi, lại không thấy được Nguyên Hoành Nghị đang đứng đó không giấu nổi sự tức giận.

Lúc này, ông không phải đang ở công ty sao?