Hai ngày trước khi Đường thị niêm yết, Đường Nham nhận được một đoạn video, là video khi Dương Chứng đăng lên mạng bị người của Tần Huân chặn lại, bất ngờ chính là cái mà Tiết Ninh quay đêm hôm đó.
Đường Nham thật sự tức giận, anh cảm thấy bản thân đã quá nhân từ với Dương Chứng, nhưng hắn lại hết lần này tới lần khác không biết ơn thì không còn gì để nói nữa.
Vì đoạn video kia bị chặn lại nên không tạo thành thiệt hại gì, Dương Chứng cũng bị người của Tần Huân áp về thành phố Z, sau đó đưa đến châu Phi để hắn tự sinh tự diệt.
Công ty của Đường Mục đột nhiên liên tiếp xảy ra đủ loại vấn đề, bản thân hắn bận tíu tít.
Ngày một tháng mười, lễ Quốc Khánh. Hôm nay, Đường thị chính thức niêm yết cổ phiếu của công ty trên thị trường Mỹ, bán hết cổ phiếu trong vòng nửa giờ.
Sau đợt quyên cổ phiếu đầu tiên, Đường Nham chiếm năm mươi mốt phần trăm cổ phần công ty vẫn là cổ đông lớn nhất kiêm chủ tịch, Đường Thế Thành từ mười phần trăm giảm thành sáu phần trăm, Lãnh Hạ sở hữu tám phần trăm cổ phần công ty làm tiền công của hắn, mà cổ phần của những lão cổ đông khác trong công ty cộng lại cũng chưa đến mười phần trăm, ngoại trừ mười lăm phần trăm cổ phần phân tán ra bên ngoài, cổ phiếu còn dư lại được một phú thương Pháp thu mua.
Ngày Lãnh Hạ đưa Đường thị ra thị trường cũng tuyên bố nhậm chức tổng giám đốc của Đường thị.
Mà Đường Nham thì chính thức lui khỏi vị trí ra sau hậu đài, một tháng sau khi Đường thị niêm yết liền mang theo Kiều Tuyên bắt đầu cuộc hành trình vòng quanh trái đất của bọn họ.
Ba tháng sau, toàn bộ năm công ty trong tay Đường Mục bị Từ thị thu mua, khi Đường Mục giận đến sắp điên thì Đường Nham đang ôm Kiều Tuyên nhảy bungee ở Anh, chờ khi Đường Thế Thành có thể liên lạc với anh đã là một năm sau, đáng tiếc lúc này Đường Mục vì tiết lộ bí mật thương nghiệp đã bị phán xử ba năm tù.
Nửa năm sau, khi Đường Nham và Kiều Tuyên đi trượt tuyết ở Canada, cuối cùng Dương Chứng cũng từ châu Phi “trốn” về, rối bù, không tuấn dật tiêu sái như lúc đầu nữa, sau khi bị người của Tần Huân cảnh cáo không được tiếp tục xuất hiện ở thành phố Z thì biến mất.
Đường Nham bỏ trọng trách xuống, thật sự không quan tâm công ty, chỉ cùng Kiều Tuyên du lịch khắp nơi trên thế giới.
Kiều Tuyên là người vui vẻ nhất không ai bằng rồi, kế hoạch trên quyển sổ du lịch kia đã sắp xếp đến hai mươi năm sau, chẳng qua trạm đầu tiên đã bị Đường Nham đổi thành Pháp.
Lần đầu tiên Kiều Tuyên gặp Tirena thì có chút ngượng ngùng, mặc dù nói chuyện phiếm trên mạng rất nhiều nhưng đối mặt với người thật, tay chân cậu vẫn thật sự có chút luống cuống, nhất là đối diện còn có mẹ của Đường Nham.
Kiều Tuyên trốn sau lưng Đường Nham, len lén đánh giá người phụ nữ có năm phần tương tự Đường Nham kia.
Mẹ Đường Nham rất tao nhã, trên người có khí chất yên tĩnh, mà cô là một nhà thiết kế thời tran, lại không khỏi sinh ra vài phần giỏi giang.
Khi Kiều Tuyên còn đang do dự nên gọi thế nào đã bị Đường Nham kéo ra trước, Đường Nham trực tiếp ôm cả eo của cậu, nói với mẹ anh: “Đây là vợ con.”
Kiều Tuyên có chút xấu hô, muốn đẩy anh, lại bị Đường Nham trừng mắt một cái, lại trực tiếp hôn một cái lên mặt cậu, “Xấu hổ cái gì? Con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng!”
Kiều Tuyên cấu lên lưng anh một cái, lần đầu tiên từ khi trùng sinh tới nay nói chuyện với người ngoài trước mặt Đường Nham: “D… chào dì, con… con là Kiều… Kiều Tuyên!”
Tô Nhã đánh giá thiếu niên thanh tú ngượng ngùng đối diện, sớm biết Đường Nham đã có bạn trai, đây lại là lần đầu tiên gặp mặt, trước đây Đường Nham thật sự bao bọc cậu quá tốt.
Có lẽ vì cô sống ở nước ngoài quanh năm nên không chống đối việc Đường Nham có bạn trai, nhưng phần lớn nguyên nhân có lẽ là vì cô không muốn vì loại chuyện như vậy mà có ngăn cách với Đường Nham, Đường Nham nguyện ý gọi cô một tiếng mẹ đã đủ, cô cũng không có tư cách ràng buộc anh.
Con đường của mình phải do tự mình đi, giày vừa chân hay không cũng chỉ có chân biết, huống chi hiện tại xem ra hai người bọn họ sống cũng không tệ lắm.
Đường Nham và Kiều Tuyên ở lại Pháp một tuần, ở chỗ xa lạ này, Kiều Tuyên vẫn rất không quen, hơn nữa cũng không biết ở chung với người nhà Đường Nham thế nào, vậy nên Đường Nham đi tới đâu cậu liền đi theo đó, thật sự là như hình với bóng.
Ngoài thời gian Tirena đi học ra thì đều dính lấy hai người bọn họ, nói chuyện nhiều hơn, Kiều Tuyên cũng dần dần tìm về cảm giác trên mạng, nói chuyện cũng nhiều hơn.
Buổi tối trước ngày phải rời khỏi, Đường Nham chạy xe đạp chở Kiều Tuyên đến bãi cỏ ngoài đường nhỏ để hóng gió.
Lúc đầu nói là anh chở Kiều Tuyên, nhưng cố tình đại boss của Đường thị lái Maserati, lại không chạy được một chiếc xe đạp, nghiêng nghiêng ngã ngã, chưa tới hai vòng phải dừng lại, chớ nói chi là chở Kiều Tuyên.
Kiều Tuyên ngồi xổm ven đường cười anh, “Không ngờ rằng còn có chuyện anh không biết nha!”
Đường Nham bất đắc dĩ thở dài một hơi, ánh mắt thỉnh cầu nhìn Kiều Tuyên.
Kiều Tuyên bị anh nhìn như thế, trong nháy mắt nổi lên một cảm giác thỏa mãn, chủ nghĩa đàn ông bùng nổ, đứng dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý đi về phía Đường Nham.
“Tránh ra, ngay cả xe đạp cũng không biết chạy, anh có bị đần không hả!”
Đường Nham đưa xe đạp cho cậu, chỉ cười nhìn cậu đắc ý mà đạp xe đạp vù vù ra ngoài rồi quay lại.
“Lên xe, thiếu gia dẫn anh đi hóng gió!”
Đường Nham ngồi phía sau, anh ít nhất đã mười lăm năm không ngồi qua thứ này, thật sự không phải khó chịu bình thường, ôm eo Kiều Tuyên, mặc cậu chạy thật nhanh, trong miệng thổi ra giai điệu không hòa hợp.
Kiều Tuyên tràn đầy đắc ý, đã chạy rất xa, lúc sau chạy trở về xa quá chân đã run đến nhũn ra, nằm trên xe bất động ăn vạ, “Không được, em không chạy nữa!”
Đường Nham cười lắc đầu, để cậu ngồi phía sau xe rồi chậm rãi đẩy về.
“Anh vậy mà lại không chạy xe đạp hả!” Kiều Tuyên rất ngạc nhiên về phát hiện này, ngồi trên xe được Đường Nham đẩy lại chế nhạo, “Trên đời này lại có chuyện anh không làm được!”
Hãnh diện, đây là hình dung Kiều Tuyên bây giờ, đương nhiên còn có thể miêu tả bằng một câu, tiểu nhân đắc chí!
Đường Nham bỏ Đường thị xuống cả người rảnh rỗi, không để ý đến chế giễu của Kiều Tuyên, chẳng qua là nhìn thấy đôi mắt sáng như sao của cậu thì ngừng lại, một tay đỡ xe đạ, tay kia đặt sau đầu Kiều Tuyên, ánh mắt chứa ý cười đối mặt với cậu, “Anh cũng chỉ là một người thường, đương nhiên sẽ có chuyện không biết, sau này em sẽ nhận ra, anh còn rất nhiều thứ không biết.” Đè đầu Kiều Tuyên hôn lên.
Hai tay Kiều Tuyên còn vịn trên xe đạp, chỉ có thể ngửa đầu phối hợp.
Gió đêm, hương cỏ, côn trùng kêu vang, ánh sao, hôn môi với người yêu.
Bầu không khí rất tốt, chỉ trừ…
“Xe… sắp… ngã…”
Rầm!
Xe đạp ngã, Kiều Tuyên cũng ngã lên bãi cỏ ven đường, đạp Đường Nham cũng ngã bên cạnh cậu một cước.
“Khốn nạn, anh buông tay ra làm gì!”
Đường Nham xoay người, đè lên người Kiều Tuyên, vuốt gò má của cậu, cúi đầu nhẹ mổ chóp mũi của cậu, ghé vào tai cậu trầm giọng nói nhỏ, “Bảo bối, anh chỉ là người bình thường, cũng sẽ có… lúc không kìm nén được tình cảm, ai bảo em, quá mê người.”
Vành tai bị liếʍ một cái, Kiều Tuyên run lên, vừa muốn đẩy Đường Nham ra, miệng đã bị chặn lại.
Màn trời chiếu đất, trong chóp mũi truyền đến một trận mùi cỏ xanh, Kiều Tuyên bám lưng Đường Nham, nhắm mắt lại.