Đầu phố nước ngoài, mọi thứ đập vào mắt đều là những khuôn mặt phương tây xa lạ.
Hoàng hôn phủ xuống quảng trường đầy bồ câu, rất nhiều người kết bạn đi dạo bên trong quảng trường, còn có vài cha mẹ dẫn theo con mình cho bồ câu ăn trên quảng trường, người khác nhau, giống nhau chính là trên gương mặt họ đều nở nụ cười.
Kiều Tuyên, một mình chiếm một cái ghế ngắn, yên tĩnh nhìn mọi thứ trước mắt, trên mặt cũng là một mảnh mờ mịt, xa lạ với khung cảnh yên bình ấm áp xung quanh.
Một thằng bé tóc vàng năm sáu tuổi đuổi theo một con bồ câu nhảy tới nhảy lui chạy đến trước mặt Kiều Tuyên, bồ câu nhảy vài cái rồi vỗ cánh bay lên. Thằng bé kia cũng không buồn bã, nhìn bầu trời ha ha ha cười khanh khách.
Thằng bé không sợ người lạ, xoay người chạy về phía ghế Kiều Tuyên đang ngồi, leo lên, sau đó thấy người khuôn mặt phương đông bên cạnh.
Kiều Tuyên nhìn nó nhưng không nói lời nào.
Vẻ mặt thằng bé vô cùng nghi hoặc nghiêng đầu hỏi một câu, Kiều Tuyên vẫn không trả lời.
Thằng bé nghĩ có lẽ chú phương đông này nghe không hiểu mình nói gì, nó đã từng thấy trên ti vi, nó cũng nghe không hiểu những thứ của những chú dáng vẻ không giống bọn họ nói.
Thằng bé ngồi trên băng ghế nghịch ngợm lắc chân, thỉnh thoảng quay đầu liếc mắt nhìn Kiều Tuyên im lặng bên cạnh.
Trên quảng trường có người gọi thằng bé, thằng bé nhảy xuống ghế, nói tạm biệt với Kiều Tuyên, nghĩ rằng Kiều Tuyên nghe không hiểu, vừa cười vừa vẫy vẫy tay nói gì đó với cậu, xoay người lắc lư tay nhỏ chân nhỏ chạy về phía một đôi vợ chồng trên quảng trường, một trái một phải nắm tay hai người, vừa đi vừa líu ríu gì đó, cha mẹ nó yêu thương nhìn nó.
Thằng bé kia rời khỏi, cả người cứng ngắc của Kiều Tuyên mới bình tĩnh lại, cười khổ với bản thân, quả nhiên, cậu vẫn gặp trở ngại.
Kiều Tuyên nghe hiểu đứa bé kia nói gì, đã từng, nguyện vọng lớn nhất của cậu là ra nước ngoài, lại bởi vì bình thường những chuyện có thể làm quá ít, nhiều năm như vậy, thứ duy nhất đáng giá để cậu kiêu ngạo là biết sáu thứ tiếng, đáng tiếc chưa bao giờ có cơ hội thật sự nói chuyện với người khác.
Thằng bé nói: “Chú, dáng vẻ của chú không giống với con.”
“Chú, chú không hiểu lời nói của con sao?”
“Chú, vì sao chú không cười vậy?”
“Chú, tạm biệt, cha gọi con về nhà.”
“Chú, chú cũng phải về nhà sớm đó!”
Về nhà?
Kiều Tuyên mê man, nhà của cậu ở đâu?
Đèn nê ông sáng lên, trên quảng trường ngày càng nhiều người, có người đi tới ghế của Kiều Tuyên.
Kiều Tuyên bỗng đứng lên, cả người cứng ngắc nhanh chóng xuyên qua đám người rời khỏi, cho đến khi xung quanh yên tĩnh lại mới dừng bước chân dồn dập, cả người mềm nhũn dựa vào tường mới không để bản thân ngã sấp xuống.
Không được, vẫn không được!
Kiều Tuyên run rẩy, vì sao? Vì sao? Rõ ràng, rõ ràng đây là cuộc sống mà cậu vẫn luôn nằm mơ cũng muốn! Không có giam cầm, không có giám thị, không có kiềm nén, không có… Đường Nham!
Hiện giờ không có người khóa cậu trong l*иg, không có người khống chế cuộc đời cậu, không có người vì cậu nói một câu với người khác mà giam cậu lại, cậu có thể làm tất cả những gì cậu muốn!
Ra nước ngoài, thoát khỏi Đường Nham, tự do, đã từng là chuyện duy nhất cậu muốn làm, hiện tại mọi thứ đều thực hiện được, cậu ra nước ngoài, Đường Nham chết, cậu tự do.
Nhưng, nhưng, vì sao cậu ngay cả một câu cũng không nói được!
Tay Kiều Tuyên run rẩy đau đớn che khuôn mặt, Đường Nham, tôi hận anh!
“Ngài Kiều, không sao chứ?” Khẩu âm Trung Quốc chính gốc lo lắng hỏi, thấy Kiều Tuyên không có phản ứng, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại.
Kiều Tuyên bỗng nhiên thả tay ra, không phản ứng chút nào trực tiếp đi về phía trước.
Người phía sau để điện thoại di động xuống, không xa không gần theo sau, một chiếc xe màu đen cách đó không xa chậm rãi đi theo.
Bọn họ là người Đường Nham trước khi chết đã sắp xếp tốt, đưa Kiều Tuyên ra nước ngoài, nhà cửa, vệ sĩ, tài xế, giúp việc, bác sĩ tư nhân, còn cả một khoản tài sản lớn không thể tưởng tượng được trong ngân hàng Thụy Sĩ, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, cho dù Kiều Tuyên mỗi ngày nằm trên giường cũng có thể an ổn sống cả đời.
Du͙© vọиɠ chiếm hữu Kiều Tuyên của Đường Nham không phải mạnh mẽ bình thường, khi anh còn sống nếu Kiều Tuyên liếc mắt nhìn người khác lâu một chút thì anh sẽ tức giận, nổi giận. Kiều Tuyên hận anh, đối chọi với anh, đến cuối cùng, Đường Nham thật sự khóa cậu trong phòng, người có thể gặp, nói chuyện mỗi ngày cũng chỉ có anh, thậm chí còn tiêm thuốc cho cậu, ngay cả cậu tự sát cũng không cho phép, đến trước khi Đường Nham chết, đã hơn hai năm Kiều Tuyên chưa từng nhìn thấy bầu trời, chưa từng nói câu nào với người khác rồi.
Bây giờ, không thể không phái nhiều người đến bên cạnh Kiều Tuyên như vậy, khi Đường Nham ra quyết định này nhất định là cắn răng nghiến lợi. Từ trước đến nay anh luôn hận không thể biến Kiều Tuyên thành con chim trong túi áo anh, chỉ mình anh có thể nhìn thấy, mà Kiều Tuyên cũng chỉ có thể nhìn anh. Bây giờ lại bị buộc phải để mọi người đến thưởng thức con chim này.
Nghĩ đến dáng vẻ phẫn nộ dữ tợn của Đường Nham, Kiều Tuyên có loại kɧoáı ©ảʍ trả thù! Đường Nham, cả đời cậu bị phá hủy bởi Đường Nham!
Sau đó lại là một trận mê man, vì sao, Đường Nham ngay cả cậu cũng không đưa theo?
Khiến cho cậu càng mờ mịt hơn là, vì sao sau khi Đường Nham chết, cậu có loại cảm giác thế giới sụp đổ?
Trở về thành phố quen thuộc lần nữa, Kiều Tuyên có loại ảo giác giống như đã trải qua mấy đời, nơi này đã từng là ác mộng của cậu, nằm mơ cũng muốn trốn thoát. Bây giờ tự nguyện trở về, ngược lại có loại quyến luyến không diễn tả được.
Chỗ đầu tiên Kiều Tuyên tới là một nghĩa trang, cậu gần như run rẩy đi về phía bia mộ kia.
Trên bia mộ, người đàn ông kiêu căng tà mị khóe môi cong lên, vẻ mặt hơi sâu xa, giống như coi rẻ mọi thứ trên đời.
Khuôn mặt trong hình vừa xa lạ nhưng cũng vừa quen thuộc đến sâu tận xương tủy khiến Kiều Tuyên suýt chút nữa không thở nổi, Đường Nham, cậu cho là cậu hận thấu xương, đến cuối cùng mới phát hiện ra bản thân không thể rời khỏi người đàn ông đó.
Đã từng, lúc gặp mặt Đường Nham lần đầu tiên chính là dáng vẻ như vậy, đại thiếu gia nhà họ Đường ngông cuồng tự cao tự đại, nói thẳng ra là nhìn bằng nửa con mắt, tuấn mỹ không bị gò bó, có đôi khi lại vô lại giống như một tên lưu manh. Bắt đầu từ lúc nào, giữa bọn họ đã thay đổi, cậu chỉ còn chửi rủa mắng chửi với Đường Nham, mà thứ cậu nhìn thấy chỉ còn là dáng vẻ kiềm chế phức tạp, giận dữ và phẫn nộ của Đường Nham.
Không biết đã ngồi trước mộ Đường Nham bao lâu, Kiều Tuyên chẳng muốn nghĩ tới, bởi vì cậu không biết muốn đến nơi nào, trước đây, mọi thứ của cậu đều do Đường Nham chuẩn bị, cậu giống như con búp bê của Đường Nham, thứ duy nhất cậu có thể làm là bị sắp đặt. Bây giờ Đường Nham chết, cậu cho là cậu đã tự do, cuối cùng mới phát hiện chỉ còn một mình trống rỗng, cuộc sống lập tức biến thành một mảnh mờ mịt.
Camellia W: mấy chương đầu truyện này trước khi Kiều Tuyên trùng sinh thì khá buồn, nhưng cũng nhờ vậy mới phần nào hiểu được cuộc sống trước đây của thụ thế nào, cũng như hiểu được tình cảm và tâm tư cẩn thận mà công dành cho thụ. Kể cả đến lúc chết, anh cũng dành cho em một cuộc sống vô ưu vô lo, chỉ tiếc là mất anh, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa!