Ngô Giai Kỳ muốn làm gì cũng không được.
Ba tôi hừ lạnh một tiếng, mẹ tôi khóc lóc van xin: “Hiểu Khê, Kỳ Kỳ rất đáng thương con giúp nó được không?” Cái quái gì vậy, tôi mỉm cười: “Không đời nào, nó làm việc xấu, tự làm tự chịu.”
Vừa nói xong, xe cứu thương cũng vừa tới.
Bọn họ sốt ruột mà đi bệnh viện, tôi không đi theo, ba mẹ tôi chửi tôi, tôi cũng không đi.
Trong đầu tôi tràn ngập những ký ức đáng sợ, họ đánh tôi, chửi tôi, cho tôi uống thuốc ngủ để tôi hôn mê rồi livestream than thở.
Họ phơi bày hết tất cả vết bỏng trên người tôi cho cư dân mạng, nhận được nhiều quà tặng từ mạnh thường quân, họ còn chụp hình tôi đăng vào các diễn đàn, để mọi người thương cảm mà chuyển khoản cho họ.
Loại người như bọn họ, nếu không có phòng bị trước thì không nên tiếp xúc quá gần.
Tôi lại gần người đã quay video, nhờ họ chuyển cho tôi đoạn video đó, quan trọng là cái đoạn Ngô Giai Kỳ ném nồi. Lần này tôi muốn xem họ giả vờ đáng thương như thế nào.
Tôi mua ba cái camera lắp chúng ở những góc khuất trong nhà. Sau đó tôi thu dọn hành lý và quay lại trường.
Còn nửa năm nữa mới tốt nghiệp. Ba mẹ tôi đến nơi tôi sắp thực tập mới biết được rằng tôi đã từ chối công việc thực tập này.
Ở trong KTX an toàn hơn và tiền thuê cũng rẻ, tôi muốn đầu tư tốt cho bản thân.
Tôi mua rất nhiều đồ phòng vệ cho bản thân trên mạng, đăng ký học Teakwondo ở CLB trường.
Vừa chuẩn bị xong xuôi mẹ tôi lại điện:
“Khuê Khuê, em gái con đang ở bệnh viện, con mau tới chăm sóc em.”
Mẹ tôi nói rất hợp tình hợp lý.
Tôi ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt bất lực.
Tôi không khỏi nhớ đến kiếp trước, tôi một mình nằm ở bệnh viện, bọn họ lo đi đòi tiền bồi thường, cũng tiếc tiền không thuê người chăm sóc tôi.
Nhưng tới lượt Ngô Giai Kỳ lại được mọi người vây quanh chăm sóc.
Thấy tôi không trả lời, mẹ tôi hét lên: “Ngô Hiểu Khê, mày có phải con người không? Lập tức tới đây ngay.”
Tôi cười một tiếng: “Bà đã quên nó lấy nổi lẩu ném vào người tôi sao, tôi không phải thánh mẫu, làm sao lại muốn chăm sóc người muốn hại tôi.”
Ngô Giai Kỳ, đáng đời.
Mẹ tôi tức giận, tôi còn nghe thấy tiếng cái gì đó vỡ.
“Ngô Hiểu Khê, mày là chị không thể nhường nhịn một chút sao, Kỳ Kỳ không phải cố ý, tại vì nó đang khó chịu thôi.”
Chính là những lời này, từ nhỏ đến lớn tôi nghe nhiều rồi.
Tôi bình tĩnh trả lời: “Mọi người đều là người thân của nó, tại sao chỉ bắt mình tôi chăm sóc, bà là mẹ nó, đây là trách nhiệm của bà, bà nên chăm sóc nó mới đúng.”
Tôi nghe đầu dây bên kia mẹ tôi đang thở hổn hển, chắc bà không ngờ rằng đứa con gái ngoan ngoãn của mình lại nói những lời như vậy.