Tôi ngẩng đầu nhìn về phía phòng bếp, nhân viên phục vụ đang chậm rãi đi tới.
Tôi tủm tỉm cười mà nhìn em gái, sau đó cầm lấy điện thoại: “Con đi toilet.”
Ngô Giai Kỳ bĩu môi, lấy tay che mũi mặt đầy ghét bỏ, tựa hồ cô ta là tiên nữ, chưa bao giờ đi toilet ấy.
Tôi để điện thoại ghi âm, rồi nhanh chóng chạy vào toilet.
Vừa đến cửa nhà vệ sinh đã nghe tiếng la hét thảm thiết của Ngô Giai Kỳ.
Thật đáng sợ.
La to hơn cả tôi ở kiếp trước.
Tôi không chạy về ngay lập tức mà tiếp tục đi vào toilet.
“Ngô Hiểu Khê, mau về đây!” Là tiếng mẹ tôi gọi. Về cái gì mà về, tôi còn phải đi toilet.
“Gọi cấp cứu đi….. giet người rồi.”
Ngô Giai Kỳ hét lên.
……….
Bên ngoài hoàn toàn hỗn loạn, tôi lấy nước lạnh rửa mặt.
Đừng vội, tôi sẽ từ từ trả lại những gì tôi đã chịu đựng ở kiếp trước.
Tôi nhìn vào trong gương, cô gái bên trong thật xinh đẹp, khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt đầy tàn nhẫn.
Chờ tới khi tôi đi ra, Ngô Giai Kỳ đang rên la, mẹ đang đánh nhân viên phục vụ, còn người Quản Lý đang cúi đầu xin lỗi ba tôi. Đời trước bọn họ không có kích động như vậy. Người phục vụ không có bị đánh, bọn họ chỉ làm ồn đòi chủ quán bồi thường.
Nhìn thấy tôi đi tới, Ngô Giai Kỳ cầm cái nồi ném vào tôi.
Nó hét to: “Ngô Hiểu Khê, tại sao chị lại đi toilet, tại sao người bị phỏng lại là tôi, tôi không chịu.”
Tôi vội vàng bỏ chạy và nói: “Cô là ai, một bà điên xấu xí dám đánh người, tôi lập tức gọi điện cho bệnh viện tâm thần tới bắt cô.”
Cuối cùng cũng có thể chửi nó xấu xí.
Trước kia nó thường chửi tôi đánh tôi.
Tôi đã đoán trước nó không cam lòng, tôi né được nhưng lại trúng người phía sau, toàn bộ cái nồi nóng đổ lên người một bà lão.
“A … đau quá!” Bà ta la lên một tiếng rồi ngất đi.
Phía sau bà lão là hai người phụ nữ trung niên, kêu lên: “Mẹ!”
Sau đó một người lo lắng cho bà lão, một người gọi điện thoại cho người thân.
Một lúc sau, bốn người đàn ông to con đứng vây quanh Ngô Giai Kỳ.
Ngô Giai Kỳ sợ tới mức lùi lại phía sau.
Ba mẹ lập tức che chở nó, nhìn tôi một cách hung dữ.
Ngô Giai Kỳ không cam lòng mà hét: “Ngô Hiểu Khê ai cho chị né, tôi rõ ràng muốn ném chị, đều tại chị, nếu chị không né, sẽ không trúng vào bà ta.”
Nó nói với bốn người đàn ông kia: “Các anh bắt chị ta đền tiền, chị ta xinh đẹp như vậy, bán rất có giá.”
Ngô Giai Kỳ nói những lời như vậy tôi cũng không ngạc nhiên, nó chính là người như vậy.
Tôi thờ ơ trả lời: “tôi không biết cô gái này là ai, tôi khuyên mọi người nên báo cảnh sát, đúng rồi nơi này có camera giám sát, lại có rất nhiều người ở đây quay video lại, xem ai ném là biết.”