Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trùng Sinh Khi Đang Ăn Lẩu

Chương 1

Chương Tiếp »
Ba tôi đổ một nồi nước sôi lên người tôi, mẹ tôi cùng em gái dùng dây xích trói tôi lại, không cho tôi cử động. “Xuy.. Xuy.. “ Mùi thịt tỏa ra.

Cơ thể tôi lập tức đỏ lên, mụn nước lan ra.

Tôi khóc lóc thảm thiết cầu xin bọn họ tha cho tôi.

Em gái cười hì hì: “Chị ơi, hãy kiên nhẫn một chút, chúng ta sắp kiếm được rất nhiều tiền rồi.”

Mẹ tôi khẽ thở dài: “Mẹ cũng không ngờ bọn họ thích thể loại này, con bị phỏng chưa đủ nặng, cắt lưỡi cũng chưa đủ. Con gái ngoan, chỉ cần kiếm thêm 50 triệu nữa chúng ta sẽ nghỉ luôn. Con ráng cố gắng một chút.”

Tôi cố gắng lên tiếng: “A…a…”

Ánh mắt đầy thù hận, đây là người nhà của tôi, những người thân mà tôi yêu quý.

Ba tôi tát tôi một cái: “Mạng của mày là do tao cho, chỉ đổ có một xíu dầu, không chết được đâu, kêu kêu cái gì.”

Tôi trừng mắt nhìn ông ta, hận không thể gi.et hết tất cả bọn họ.

“Con khốn, dám trừng mắt với tao, tao đánh chớt mày.”

Ba tôi cầm cây gậy bên cạnh đánh lên người tôi.

Mụn nước vừa mới mọc, lập tức biến thành máu văng khắp nơi.

Tôi đau đến không thể thở nổi, em gái đứng ở kế bên nói: “Chị ơi sao chị lại dám trừng mắt với ba, ba đã sinh ra chị, sao chị không biết nghe lời gì hết!”

Tôi vẫn trừng trừng nhìn bọn họ sau đó bị ba tôi đánh đến chớt.

Chớt cũng tốt, coi như là giải thoát.

Tôi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để tống bọn họ xuống địa ngục.

Mở mắt ra lần nữa, tôi thấy em gái đang chửi nhân viên phục vụ.

Nhìn nhân viên phục vụ đang cúi đầu, tôi mỉm cười.

Lần này người xuống địa ngục là bọn họ.

Trên mặt em gái Ngô Giai Kỳ đầy ghét bỏ: “Anh có bị mù không? Không thấy nước lẩu đã cạn rồi sao, chỉ biết lấy tiền mà không biết làm, có tin tôi nói ông chủ đuổi việc anh không?”

Ngô Giai Kỳ vẫn luôn như vậy, luôn vô lý mắng chửi người như vậy, không bao giờ nhịn ai.

Nhân viên phục vụ nhỏ giọng giải thích: “Xin lỗi, quán đông khách quá, tôi lập tức xuống bếp lấy thêm nước lẩu.”

Ngô Giai Kỳ hừ một tiếng: “Người như anh cả đời chỉ làm phục vụ, hồi đó không lo ăn học, bây giờ làm phục vụ cũng không xong.”

Mặt em gái đầy khinh bỉ cứ như đang nhìn đống rác vậy.

Nhân viên phục vụ liếc Ngô Giai Kỳ một cái, liền rời đi.

Ngô Giai Kỳ vẫn không bỏ cuộc, vỗ vỗ bàn đòi gọi Quản lý ra.

Tôi biết, lát nước Quản lý sẽ không tới mà là một nồi nước sôi đang đợi em gái.

Đời trước Ngô Giai Kỳ kéo tôi che trước mặt nó, tôi bị phỏng 65%, toàn bộ khuôn mặt đều bị hủy.

Lúc tôi đang được bệnh viện cấp cứu, cái gọi là người nhà tôi lại viết thư thông cảm cho nhân viên phục vụ, được rất nhiều cư dân mạng ủng hộ và trở nên nổi tiếng.
Chương Tiếp »