“Hèn gì tôi cứ thấy tên này giống y như đầu gỗ, thì ra với người khác anh ta là đầu gỗ, còn với người nào đó thì là trung khuyển công!”
Hôm sau, Văn Khang nghiêm túc nói với Thiếu Hoa, “Hôm đó ta thấy ngươi giành bóng với kẻ khác, cho dù cướp được cũng rất dễ bị cướp đi, cho nên ta quyết định dạy thân pháp cho ngươi, sau khi cướp được bóng thì có thể chạy thật nhanh để kẻ khác không giành kịp!”
“Cách gì?” Hai mắt Thiếu Hoa lập tức sáng lòe lòe.
“Nó là…” Văn Khang cẩn thận suy nghĩ, thật ra thì đó là khinh công, kiếp trước lúc y còn là hoàng đế, sư phụ đã dạy cho y, khi đó y thấy cũng không quan trọng lắm, khinh công thì có ích gì? Không phải dùng để chạy trốn hay sao? Làm đế vương của một nước phải vững tâm, Thái Sơn có đổ ngay trước mắt cũng không biến sắc, gặp lửa đỏ ngay trên đường cũng vững bước tiến lên, sao lại xài tới kiểu khinh công giống ăn trộm thế này? Còn chưa kể là dùng nó giật đồ, giật xong còn bỏ chạy.
Cho nên, thật ra y cũng không cố học khinh công cho lắm, giờ chỉ nhớ rõ mấy bộ pháp cơ bản, không biết có đủ khả năng giật bóng với một đám người được chưa? Nhưng nếu kết hợp chúng với một chút võ công, căn cơ vững chắc như vậy lúc đi giật sẽ không dễ bị kẻ khác đá, cũng không dễ bị thương.
“Nói mau đi!” Thiếu Hoa thấy y không nói tiếng nào, thúc giục.
Văn Khang nhẩm lại bộ pháp, sau đó lại nhớ tới một số động tác cơ bản, lấy bút ra, vẽ thành tranh làm mẫu, dạy Thiếu Hoa một ít công phu di chuyển. Sau đó lại kết hợp với tốc độ di chuyển rất nhanh của Thiếu Hoa, tạo thành một thân pháp thích hợp với cậu.
Thiếu Hoa vô cùng hưng phấn, sợ người ta nhìn thấy sẽ phòng bị nên không dám tập luyện ở chỗ đông người, mỗi ngày cậu đều đến bãi đất trống gần khu chung cư để luyện tập, chuẩn bị làm vũ khí bí mật cho trận sau. Người luyện chung với cậu là cậu hậu vệ cao lớn, cũng chính là người đã đẩy ngã Thiếu Hoa trong lúc tập luyện, tên mặt đen thiếu chút nữa bị Văn Khang đánh cho bầm mình, bạn học của Thiếu Hoa – Điền Hàn.
“Tiểu Hoa, động tác của cậu rất nhanh, lại rất hữu dụng, để xem sau này còn ai dám nói cậu không rành kỹ thuật, chỉ biết xông thẳng về phía trước nữa không!”
Thiếu Hoa kiêu ngạo ngẩng đầu lên, “Bọn họ đố kị với tớ đó thôi, nếu chỉ biết xông thẳng về phía trước thì sao được, tất cả phải dựa vào kinh nghiệm phong phú, tốc độ không gì sánh kịp, dũng khí thật lớn, phán đoán phi phàm, khả năng phản ứng như người ngoài hành tinh, sức bật…”
“Được rồi, ngươi mau tập luyện đi, đừng thổi phồng nữa!” Văn Khang lập tức ngắt ngang, y không thích Thiếu Hoa nói chuyện thân thiết với người khác.
Tháng sau, đội BL đấu với đội chủ nhà BG, Thiếu Hoa một mình xông lên phía trước, tích cực giành bóng, giành được lập tức thi triển thân pháp di hình hoán vị, dẫn bóng chạy tới vùng cấm, khiến tiền vệ đối phương ngã ngửa, hậu vệ hoang mang lo sợ.
Cuối cùng, sau màn ảo thuật Thiếu Hoa trình diễn trên sân khách, giành lấy ba điểm, ngay cả khán giả đội bên kia cũng hoan hô nhiệt liệt.
Thiếu Hoa được nổi bật, rất vui, lại càng dịu dàng với Văn Khang hơn, “Tiểu Khang, cách di hình hoán vị anh dạy tôi dùng được lắm, hôm nay tôi mời anh đi ăn nha!”
Văn Khang vô cùng hối hận, hận đến nổi muốn mắng mình là đầu heo, trước khi dạy Thiếu Hoa, y nên nhân cơ hội đưa ra điều kiện là cho y lên giường ngủ mới phải, lên được giường sẽ tìm cớ, thể nào cũng ăn được một ít đậu hủ, tiếc là lúc đó y chỉ lo nhìn cậu ta vui vẻ, tiếc quá đi…
“Nè, anh muốn ăn cái gì?” Thiếu Hoa gọi y.
“Ta muốn ăn…”
Ta muốn ăn ngươi, trời ạ, câu này đã tới bên miệng rồi nhưng y lại không dám thốt ra. Buồn ơi là buồn, hối hận ơi là hối hận.
Đêm đó, mấy người bạn tốt của Thiếu Hoa đến chúc mừng cậu, mọi người tìm một quán ăn nhỏ uống bia, ăn chút đồ ăn vặt. Ngoài Điền Hàn và một số đội viên khác, còn có mấy đàn em đàn chị vô cùng xinh đẹp.
Cầm thực đơn bình dân, Văn Khang không thể ngó được gì ngoài việc luôn trừng mắt nhìn người đối diện, “Mấy người ngồi như vậy không thấy nóng hay sao?”
Đối diện, hai cô nàng xinh đẹp ngồi hai bên trái phải Thiếu Hoa, chẳng thèm bận tâm, “Không sao, không sao, trong quán này có hơi lạnh!”
Ghét quá đi, Văn Khang chỉ dám oán thầm trong bụng. Dù Thiếu Hoa có xem phim AV, truyện tranh nhưng chỉ là xem chứ chưa từng hành động thực tế, cậu rất đứng đắn, mặc dù hành vi của mấy cô gái vây quanh cậu có hơi phóng túng nhưng cậu cũng không dám động tới, nếu không mỗi ngày khi nhìn thấy cả đám mỹ nữ vây quanh Thiếu Hoa, Văn Khang đã sớm điên mất.
Nhân viên phục vụ bưng tới một nồi lẩu bò nóng hôi hổi, không ngờ nồi lẩu bỗng run lên một chút, vài giọt nước trong nồi vơi ra, rớt xuống tay Thiếu Hoa.
“Ai da…” Thiếu Hoa còn chưa kịp nói gì, Văn Khang đã bật dậy, khẩn trương đến mặt mũi trắng bệch, “Sao vậy? Có đau lắm không?” Quay qua mắng phục vụ, “Rốt cuộc thì ngươi có biết bưng đồ ăn không thế?”
“Người ta cũng không phải cố ý, Tiểu Khang, anh đừng dữ dằn như vậy!” Thiếu Hoa vốn rất hiền lành nên đã ngăn y lại.
Văn Khang chẳng thèm nghe cái gì, lập tức kéo cậu vào toilet, rửa nước lạnh.
“Có cần đi bệnh viện không?”
“Không cần đâu, chỉ cần thoa chút thuốc vào là được!”
“Nói không chừng sẽ để lại sẹo đó, nên tới bệnh viện xem chút cho an tâm!” Văn Khang lại tiếp tục không nghe khuyên can, kéo cậu tới bệnh viện.
Bỏ lại một bàn ăn, mọi người trợn mắt nhìn nhau.
“Nhân vật chính đâu cả rồi? Chúng ta còn tiếp tục ăn không?” Điền Hàn ngây ra nhìn đống đồ ăn trên bàn.
“Đương nhiên! Đừng lãng phí đồ ăn ngon chớ!” Ba Lệ anh dũng cầm đũa lên, gắp một con tôm thật to cho vào miệng, nói khẽ với Chung Tình, “Cô có phát hiện Tiểu Khang rất trung khuyển hay không?”
“Hả?” Chung Tình ngây ra, ngay cả ly bia trên tay cũng không uống kịp.
“Chậc, ngay cả chuyện này cũng không biết à?” Ba Lệ khinh bỉ, hăng hái khui lại chuyện cũ, “Hồi còn ở trấn Hồi Long tôi đã nhận ra rồi! Một người miệng mồm ác độc, hay đi trên mây lại còn thích bạo lực như thế lại rất dịu dàng với Tiểu Hoa! Cô xem, Tiểu Hoa mới bị bỏng có chút xíu mà anh ta đã khẩn trương tới vậy, rõ ràng là cưng tới trời!”
Chung Tình vừa nghe, lửa giận trong lòng bốc lên hừng hực, trút lên đầu con vịt, nghiến răng nghiến lợi kéo xuống một miếng thịt, “Hèn gì tôi cứ thấy tên này giống y như đầu gỗ, thì ra với người khác anh ta là đầu gỗ, còn với người nào đó thì là trung khuyển công!”
“Á, cô cũng thấy anh ta là công hả? Tiểu Hoa lại đơn thuần chất phác như vậy, chẳng phải sẽ bị anh ta ăn sạch rồi còn gì?”
Lúc này, hai đương sự vẫn đang ở bệnh viện cho nên vẫn chưa hay biết có ai đó đang nói xấu sau lưng mình. Thiếu Hoa nhìn băng vải trên tay, cảm thấy dường như Văn Khang đang xé chuyện bé thành chuyện to.
“Ngươi đừng nghĩ nó nhỏ như vậy mà coi như không có gì, lỡ như để lại sẹo, sẽ ảnh hưởng đến công việc sau này đó!” Văn Khang vừa nói vừa nâng tay cậu lên kiểm tra.
Thiếu Hoa im lặng chốc lát, hỏi: “Sao anh lại khẩn trương quá vậy?”
“Vì ta thích ngươi, yêu ngươi, nguyện bảo vệ ngươi cả đời, không để ngươi chịu một chút thương tổn hay ấm ức gì cả!” Văn Khang nói ra một hơi những tâm sự mà y đã giấu mãi trong lòng.
Ánh trăng như nước, chiếu xuống nhân gian, mặt đất sương trắng phủ đầy, hương hoa thoang thoảng, là không khí thích hợp để thổ lộ với người mình yêu nhất…
Phía trên là trí nhớ trong kiếp trước của Văn Khang, còn hiện giờ, đèn đường leo lét, bầu trời u ám, cơ bản là không thể ngó được trăng, xung quanh đúng là có hương hoa nhưng đã pha trộn với một chút khói xe cộ, một chút mùi là lạ khó tả…
Nói tóm lại là, cái gì thiếu thì tự suy nghĩ bổ sung vào, cho nên vẫn rất cảm động, rất thích hợp để bày tỏ tình yêu.
Lời tỏ tình càng trắng trợn, không chút che giấu bao nhiêu, sẽ càng khiến người được tỏ tình tin đó là lời thật lòng. Thiếu Hoa vừa cảm động nhưng lại vừa nghi ngờ, “Sao anh lại thích tôi? Tôi thường đánh anh, mắng anh, sai anh làm việc…”
Văn Khang cười, nhớ lại ân oán tình thù ở kiếp trước, cảm khái một câu: “Có thể ở cùng người mình yêu, đánh nhau, cãi nhau cũng là một kiểu hạnh phúc, hạnh phúc như vậy, còn mong mỏi gì hơn!”
Nhưng, câu nói của y, chỉ có những người đã từng trải qua sinh ly tử biệt mới có thể thấu hiểu, còn Thiếu Hoa, khẳng định là không hiểu.
Văn Khang cũng không muốn nói nhiều, y đưa tay xoa lên mặt Thiếu Hoa, giọng nói rất đỗi dịu dàng, “Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã nhớ… Tới người yêu kiếp trước của ta…”
Thiếu Hoa kinh ngạc nhìn y, thấy mãi y không nói tiếp bèn hỏi, “Tôi giống người đó lắm sao?”
“Không chỉ có ngoại hình giống mà quan trọng hơn là lòng tốt, kiên cường, ý thức trách nhiệm, nguyên tắc của bản thân đều rất giống!”
Thiếu Hoa nghe xong không hiểu sao lại thấy khó chịu, hỏi tiếp: “Có gì khác không?”
Văn Khang nghĩ nghĩ, “Đương nhiên là có chỗ khác, ngươi không quý phái tao nhã như người ấy, không có cơ trí bình tĩnh chịu đựng như người ấy, không có phong thái như người ấy, cử chỉ của người ấy rất nhã nhặn, lúc ngủ cũng không ngáy…”
“Bộp!” Thiếu Hoa lấy tay không bị thương gõ lên đầu y một cái, thở hồng hộc, đi một hơi.
“Nè, nè, sao tự nhiên ngươi lại nổi giận vậy?” Văn Khang quên cả cơn đau, ôm đầu chạy theo.
“Tôi không tốt như người đó, anh đừng để ý tới tôi, đi tìm người ta đi!”
“Ý ta không phải như vậy, ta thích tính nhiệt tình hoạt bát của ngươi, cho dù ngươi có biến thành thế nào ta vẫn thích ngươi, tuyệt không hối hận, đến chết cũng không thay đổi…”
Thiếu Hoa đi rất nhanh, trong tích tắc đã chạy tới đường bên kia, Văn Khang lại bị đèn đỏ chặn, trong chớp mắt đã không thấy bóng người.
Văn Khang ảo não, y biết nhất định trong lúc mình bày tỏ đã xảy ra chút vấn đề, nhưng vấn đề ở đâu chứ?
Mấy ngày tới, Thiếu Hoa không thèm cười đùa với Văn Khang, ngay cả lúc nói chuyện cũng dùng giọng nam thấp. Nhưng, rõ ràng cậu đang có tâm sự. Trông thấy Thiếu Hoa như vậy, lòng dạ Văn Khang cũng ngổn ngang trăm mối.
“Tiểu Khang, cậu và Thiếu Hoa sao vậy?” Bà cụ ngạc nhiên. Trong nhà đã quen có tiếng bọn nhỏ tranh cãi, cười đùa với nhau, giờ bỗng im ắng ngột ngạt quá.
“Ta đang suy nghĩ một vấn đề nghiêm túc, một vấn đều rất quan trọng, liên quan đến vận mệnh của cả đời ta…”
“Vấn đề có phức tạp đến đâu cũng sẽ có cách giải quyết rất đơn giản!”, Bà cụ cười tủm tỉm, cổ vũ, “Kể bà nghe đi!”
“Lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Hoa, ta đã nhớ tới người tình trước đây, cho nên ta đã theo cậu ta về nhà, đối xử tốt với cậu ấy, tin tưởng cậu ấy, chịu đựng cậu ấy ức hϊếp, mặc cho cậu ấy đánh mắng ta mà còn bảo ta ăn hϊếp cậu ấy…” Văn Khang suy nghĩ, ờ dường như, có lẽ y chưa từng ăn hϊếp Thiếu Hoa, y chỉ chọc cậu ta nổi giận thôi.
Vì thế mới nói tiếp: “Cho dù có thế nào, ta cũng rất thật lòng! Vậy mà cậu ta còn so đo chuyện trước đây, đúng là không nói đạo lý gì cả!”
“Vậy hai đứa còn xích mích chuyện gì?” Bà cụ lại không nghĩ thế, “Không phải chỉ cần cậu thích là được rồi đâu?”
Kế đó, bà cụ lại nói với y bằng giọng điệu của một người từng trải, “Tình cảm là một khái niệm không phải nói lý hay không nói lý là được. Một người phụ nữ chấp nhặt chuyện trước đó người mình yêu đã quen với ai, yêu những ai, thậm chí còn đào bới cả gốc rễ tám đời nhà người ta, đứng từ ngoài nhìn vào thì đúng là không hiểu lý lẽ, nhưng những chuyện đó thật ra cũng không quan trọng, thứ mà cô ấy cần rất đơn giản, chẳng qua cô ấy muốn người yêu của cô ấy cam đoan với cô ấy: hiện tại, sau này, sau nữa chỉ yêu mình cô ấy là được. Đương nhiên, bà nói là tình huống thường gặp của các cặp nam nữ, còn cậu và Tiểu Hoa, thì tự ngẫm kĩ lại xem thế nào!”
Văn Khang gãi gãi đầu, đột nhiên tỉnh ngộ, thật ra thì sở dĩ Thiếu Hoa so đo chuyện quá khứ của y, so đo với người trước kia, cũng đơn giản là vì không tín nhiệm tình yêu của y, nói trắng ra là y đã quá sơ suất, quá gấp gáp rồi.
Trước đây, y là hoàng đế, thích cái gì chỉ cần trực tiếp chiếm đoạt là được. Nhưng, hiện tại, y không có gì cả, với lại y cũng không muốn để người mình yêu chịu chút xíu đau khổ nào, y muốn cố gắng để đối phương chấp nhận mình.
Cuối cùng, Văn Khang đã đưa ra sách lược tấn công: Chầm chậm thực hiện, khiến đối phượng động tình, bắt đầu yêu y, nếu có cơ hội, lập tức trèo lên giường ngay.
Kế đó, Văn Khang không hề bám lấy Thiếu Hoa cũng không giải thích gì nữa. Mỗi ngày, y chỉ làm chuyện mà y nên làm.
Thiếu Hoa nhìn y bằng ánh mắt tò mò, y chỉ đáp lại một câu: “Nếu ngươi có lòng, ta sẽ vì ngươi làm hết tất cả đến chứng minh tình yêu của ta là chân thật, còn nếu ngươi không để ý, ta cũng sẽ làm bất cứ chuyện gì để làm ngươi động tâm, nhiều lời có ích gì!”
Thiếu Hoa nghe xong, trầm tư suy nghĩ.