Chương 1

#1 Trùng sinh:"Độc hậu đừng trốn"

Năm 36 triều đại nhà Chu.

Trong một đêm mưa tầm tã tại tẩm cung hoàng hậu đương triều - Mộ Dung Như...

"Hoàng hậu nương nương, người dùng thêm sức! Lại dùng thêm chút sức nữa!” Bà mụ đứng cuối giường kích lệ nói.

"Không! Đau quá !Đau quá! Ta thật sự không sinh được rồi.” Sắc mặt Mộ Dung Như trắng bệch, cố gắng lắc đầu. Tay nắm lấy vạt áo bố phía trên, khớp xương rõ ràng, nhìn đã biết dùng hơi sức rất lớn.

Bà mụ nghe nói lập tức nổi giận "Nương nương, người là chủ của lục cung không những thế hoàng tử trong bụng người là kết tinh tình yêu giữa người và bệ hạ, người không thể bỏ cuộc."

Máu tươi nhiễm đỏ cả giường, chăn đệm, và cả quần áo Mộ Dung Như. Nàng bất an chấn động, mày càng cau nhanh hơn, cứ như cơn đau đang tra tấn nàng vậy. Nàng không muốn tỉnh lại, thì thào nói gì đó...

" TịchThần!! ...chàng đang ở đâu?.... Ta muốn gặp chàng!! "Giờ phút này Mộ Dung Như đã đau đến mức không còn biết mình đang nói gì .Trong tâm trí chỉ nghĩ đến hắn miệng cứ thế mà gọi tên

" Nương nương, người không được bỏ cuộc A Nguyệt nhất định sẽ tìm bệ hạ đến cho người " Lưu Nguyệt cung nữ thân cận bên nàng ,quỳ trên mặt đất, sắc mặt hoảng hốt nghẹn ngào khóc

" Từ cổ đế vương đa bạc tình

Từ cổ hồng nhan đa bạc mệnh "

Nương nương của nàng quả thật mệnh khổ !

Năm 17 tuổi nàng gả cho hắn, đi theo hắn lúc hắn vẫn còn là hoàng tử không được sủng ái, nàng liền cùng hắn tranh đấu giành thiên hạ.

Khi thiên hạ Thái Bình hắn lên ngôi hoàng đế nàng được phong làm hậu nhưng tiếc thay hắn lại đem lòng yêu nữ nhân khác - Mộ Tinh Tinh em gái cùng cha khác mẹ của nàng . Lúc trước nàng ta nhất quyết không chịu gả cho hắn nhưng hiện tại nàng ta lại là người được Chu Tịch Thần sủng đặt tại đầu tim. Còn Mộ Dung Như nàng không khác gì là một quân cờ hết giá trị liền vứt bỏ .

...

Trong tẩm cung hoàng đế

Qua bức rèm, chỉ mơ hồ nhìn thấy trên chiếc giường rộng lớn có hai bóng dáng đang dây dưa, mà khiến người ta khó xử hơn chính là âm thanh rêи ɾỉ cùng tiết tấu luật đồng mà họ gây ra....Cuối cùng, sau một âm thanh nặng nề cùng tiếng thét chói tai, hắn rút người ra.

Chu Tịch Thần nặng nề thở ra một hơi, ôm thân thể nữ tử vẫn còn đang run rẩy nhưng hơi thở đã dần dần bình ổn.

Mộ Tinh Tinh vùi mặt vào ngực hắn, vừa điều tiết hơi thở, vừa run rẩy gắt giọng: "Hoàng thượng, thần thϊếp đã nói không cần, ngươi còn giày vò thϊếp . . . . . ."

Vừa nói, bên môi còn phả ra sức nóng, nàng ta cách hắn gần như vậy, cơ hồ là áp sát vào trước ngực, u hương bên môi đương nhiên phun vào người hắn, khiến mắt hắn tối sầm lại.

"Còn nói không cần? Trẫm không nhìn ra được là nàng không cần." Môi hắn giương nhẹ, lần nữa lật người áp đảo nữ tử, một tay vỗ về chơi đùa khuôn ngực mềm mại, một tay hướng xuống tìm kiếm địa phương ẩm ướt: "Thật là không thành thực."

Lại một vòng hoan ái mới.

...

" Lý công công ,van cầu ngài xem xét ngày xưa Hoàng hậu nương nương đối với ngài không tệ, thỉnh ngài mời bệ hạ đến gặp hoàng hậu.. Xin ngài nương nương và hài nhi trong bụng sắp... " Lưu Nguyệt khóc lên, nhịn không được hướng phía công công mà quỳ xuống

"A.." Lý công công mạnh mẽ đánh gãy lời nói của Lưu Nguyệt "Hoàng hậu? Mộ Dung Như? Haha, người nghỉ nàng ta còn giữ được vị trí đó? Còn Hài nhi trong bụng ?có phải con nối dõi của Hoàng thượng hay không vẫn còn là vấn đề đấy !?" Lý công công biết Mộ Dung Như bây giờ giống như chó mất chủ, hắn không có gì phải kiêng kỵ, thế nên trong lời nói không ngoài những lời cay độc.

Lưu Nguyệt nghe xong lập tức giận dữ mà thét lớn " Công công ,ông dám ăn nói hàm hồ, hài nhi trong bụng nương nương là con của hoàng thượng! "

Lý công công chán ghét trừng mắt nhìn A Nguyệt "Lớn mật, một nô tì nhỏ bé như ngươi dám lớn tiếng lên giọng với ta?"

" Là kẻ nào? Bên ngoài tẩm cung của ta lớn tiếng to nhỏ ? Phá hoại giấc ngủ của ta và ái phi?!"Đột nhiên sau cánh cửa đóng chặt kia truyền đến một trận âm thanh đầy tức giận của nam nhân

Lý công công, lập tức tái mặt vội vàng cung kính nói " Xin bệ hạ thứ tội ! Chỉ là một nô tì.. " chưa nói dứt câu Lưu Nguyệt nhanh hơn một bước tiến lên mở toang cửa tẩm cung

Chu Tịch Thần vộ vãng lấy chăn che chắn cả người Mộ Tinh Tinh, khuôn mặt tuấn tú bao phủ sát khí chết người

" Nô tì thỉnh an hoàng thượng." Lưu Nguyệt run rẩy quỳ dưới điện, không dám ngẩng mặt

" Là ngươi? "

"Là nô tì"

Chu Tịch Thần nhíu mày nhìn cung nữ phía dưới "Lưu Nguyệt, ngươi cảm thấy bản thân sống quá lâu? Sao không ở bên cạnh hầu hạ ả tiện tỳ kia?"

Hắn có gặp nàng vài lần trong điện của hoàng hậu nên cũng có chút ấn tượng

Lưu Nguyệt nghe xong liền tái mặt vội vàng quỳ xuống, hướng Chu Tịch Thần mà dập đầu

" Bệ hạ, tha mạng nô tì to gan cầu xin ngươi đến gặp hoàng hậu một lần thôi cũng được .. Nương nương và hài nhi trong bụng đang trong tình trạng nguy kịch, sợ rằng cả mẹ lẫn con đều sẽ không qua khỏi ... "

Chu Tịch Thần nghe xong cười xùy một tiếng

" Không qua khỏi? Càng tốt, đỡ làm chướng mắt ta! "