Giới thiệu xong cả phòng lặng ngắt như tờ, không ai nói tiếng nào, khiến cho Bảo Nhi hơi lúng túng. Vội vàng nắm tay Anh Kiệt như thúc giục hắn chào ông bà.
Anh Kiệt thấy ánh mắt của mẹ thì cười cười, giả vờ không hiểu. Bảo Nhi muốn nổi điên, mẹ muốn mày chào ông bà ngoại, mày nhìn mẹ cười làm gì? Tức chết ta rồi.
Để Anh Kiệt chào trước một câu nên là người trong nhà phải tâm tính lương thiện, dù sao hắn một vị Lão Tổ sao có thể đối với phàm nhân cuối đầu, hơn nữa là hai kẻ ô hợp tâm tính dơ bẩn.
Hắn chỉ lên tiếng nói một câu
"Nếu không còn việc gì hai người có thể đi, để mẹ tôi có thể an tâm nghĩ ngơi hít thở không khí trong lành!"
Bảo Nhi vừa nghe thì há hốc mồm, Lê Quý Trân thì trợn cả hai mắt như sắp rớt ra ngoài, Hồ Hoàng Phúc thì cau mày, cả ba nhìn Anh Kiệt.
Lê Quý Trân tức giận chỉ Anh Kiệt quát lớn:
"Mất dạy! Gặp ông bà ngoại còn không chào lại muốn đuổi đi?" vừa chửi Anh Kiệt bà vừa quay sang Bảo Nhi mắng
"Con của con sao lại hỗn thế này?"
Hồ Hoàng Phúc cũng khinh thường nói
"Ô nhục của dòng họ, tao không cần thứ này làm cháu"
Bảo Nhi trong lòng thầm than, Anh Kiệt vốn hư đốn cũng là do từ nhỏ ba mẹ bận rộn ít quan tâm, nghĩ lỗi do bà, Bảo Nhi không nói lên lời.
"Chào ông ba ngoại? Đừng tưởng tôi không biết trong lòng hai người nghĩ gì, không nhận cha tôi làm con rễ thì có tư cách gì xưng bà ngoại với tôi?" Anh Kiệt lạnh lùng nhìn Lê Quý Trân, như vừa nghe chuyện cười
Sau đó không thèm nhìn Hồ Hoàng Phúc, nhìn mẹ an ủi nói:
"Những loại người này không biết nghĩ đến hạnh phúc của mẹ, mẹ tốt nhất đừng nên dây dưa, cắt đứt quan hệ càng tốt"
Bảo Nhi nghe mà kinh hãi, con trai mình từ khi nào to gan như thế, nhưng mà nó nói rất có lý. Từ ngày xưa hai ông bà luôn xem con gái họ như đồ giao dịch móc nối quan hệ với nhà giàu.
Bảo Nhi vẻ mặt trầm ngâm chưa cất lời, Hồ Hoàng Phúc giận dữ quát, vẻ mặt dữ tợn:
"Mày câm miệng cho tao! Thứ mất dạy thì ngậm mồm lại, nếu không tao thay mặt cha mày dạy dỗ!"
"Thằng nhóc hư thân mất nết! Chuyện của người lớn đến việc mày quản sao? Còn muốn cắt đứt quan hệ nữa chứ!
Lê Quý Trân cũng mắng, vợ chồng đồng tâm hiệp lực chữi mắng Anh Kiệt tơi bời hoa lá, Bảo Nhi lúc này hoảng sợ, vội vàng kéo tay Anh Kiệt.
Anh Kiệt cũng không nhịn để hai ông bà già này làm tới, không nể tình hắn quát một tiếng đinh tai nhức óc, toả ra bao nhiêu uy áp
"Im lặng!"
*Bịch, Bịch*
Hai người Hồ Hoàng Phúc cùng Lê Quý Trân bị Anh Kiệt quát lớn giật mình hoảng sợ, té phịch xuống đất. Âm thanh trong phòng như vẫn còn động lại, nếu như không phải Anh Kiệt nương tay, không thu lại nộ khí, thì hai người này sớm bị thũng màng nhĩ mà điếc rồi.
Về phần Bảo Nhi vẫn đang nắm tay Anh Kiệt được cương khí hộ thể bao phủ, vốn không nghe được gì, chỉ thấy ba mẹ đột nhiên té ngồi xuống sàn, vô cùng hoang mang, định bật dậy đỡ nhưng thân đang bị thương không cử động được.
Anh Kiệt vẫn biết mẹ mình yếu lòng, thầm than thở. Xung quanh phòng bị hắn dùng thần niệm niêm phong, cho nên âm thanh hắn không lọt ra ngoài.
"Mày... Mày dám..." Hồ Hoàng Phúc tim đập thình thịch vì hết hồn, vốn tuổi đã cao còn bị quát lớn như thế ở một tiểu bối, hắn rất giận nhưng cơ thể như không còn sức lực, run lẩy lẩy chỉ ngón tay về phía Anh Kiệt
Lê Quý Trân thì thở hỗn hển không nói nên lời, nhìn Anh Kiệt như Ác Ma ở Địa Ngục sợ sệt không thôi.
Về phần Anh Kiệt thì như không có việc gì, vô tư ngồi xuống một cái ghế, nhìn xuống hai người đang ngồi dưới sàn, toả ra uy áp vô cùng lớn để hai người không đứng dậy được, Hồ Hoàng Phúc cùng Lê Quý Trân cũng không rõ vì sao.