"Mỹ nhân của trường sao lại ngồi đây vậy." Giọng nói của một cô gái tiếp tục vang lên.
"Ây dô, đây không phải là điện thoại cũ sao, thời đại nào rồi mà vẫn dùng cái điện thoại xấu xí này vậy."
"Chẳng lẽ người xinh đẹp nhất trường này lại là cô gái nghèo kiết sát chẳng có lấy tiền để mua được một cái điện thoại mới sao."
"Đúng là tội nghiệp."
Cô gái ấy vừa nói xong liền có thêm vài cô gái khác lên tiếng phụ họa.
"Chị Vy nói rất đúng, đúng là thứ nhà quê không biết tự lượng sức mình."
"Ai nói cô ta là mỹ nhân nhất trường, chị Vy của chúng ta mới xứng với danh hiệu ấy chứ."
"Xấu xí chết đi được, nếu thật sự không có tiền thì nói với chúng tôi, chúng tôi mua cho cô một cái mới để sài."
Mộng Y Băng ngồi nghe những cô gái đó kẻ sướиɠ người họa xong mới chậm rãi nâng đầu lên, mỉm cười hỏi "Các cô có chuyện gì à... Chúng ta có biết nhau..."
Nghe thấy câu nói của cô, cô gái kia liền tức giận mà trừng mắt, những cô gái bênh cạnh cũng tức giận mà không ngừng nói.
"Đúng là quê mùa, chị Vy mà cô cũng không biết."
"Ba của chị Vy là một giám đốc, của cải tiền bạc rất nhiều, phải nói trong trường học này chẳng ai giàu có bằng chị ấy đâu."
"Chưa hết trường này cũng có phần của gia đình chị ấy, cô khôn hồn thì đừng có lên mặt ở đây, kẻo bị đuổi học mà chẳng biết tại sao ấy."
Mộng Y Băng nghe xong liền thắc mắc "Cho hỏi, tôi đã làm gì các cô à, tại sao các cô lại đến đây gây chuyện với tôi."
Đúng vậy đây là câu hỏi mà cô đã muốn hỏi từ rất lâu rồi, kiếp trước cũng như thế, cô chẳng hiểu tại sao lại có một nhóm người trong trường cực kỳ ghét cô, dù cô đi đâu bọn họ cũng châm chọc khıêυ khí©h, nói những lời nói hâm dọa thậm chí còn mướn người chặn đường đánh cô.
Mỗi khi cô nhận được kịch bản nào đó mà về muộn thì luôn bị một nhóm du côn chặng đường, lúc ấy...
Không đúng, sao cô không nhớ lúc ấy mình đã làm gì hết nhỉ, lúc ấy sau khi tên du côn muốn sờ vào người cô thì có một cánh tay từ sau lưng cô bắt tới, sau đó hai mắt của cô bị người che lại, cuối cùng trong tai chỉ còn lại những tiếng kêu rên đầy đau đón.
Đúng rồi, lúc ấy cô hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết có một người đã giúp đỡ cô, nhưng lại không muốn cho cô biết mặt, sau khi xử xong đám du côn người đó lại kéo cô rời đi, đến khi trước mắt không còn bàn tay bịt lại nữa thì cô đã đứng ngay cổng trường mà xung quanh đã không còn bóng dáng của ai nữa.
"Này cô có nghe chúng tôi nói gì không vậy." Trong lúc cô ngẩn người thì bị một cô gái trong số họ đẩy nhẹ vai, lúc này mới khiến cô hoàn hồn lại.
"Xin lỗi tôi vừa nhớ đến vài chuyện, các cô vừa nói gì vậy ạ." Mộng Y Băng đầy hối lỗi nói.
"Cô khinh thường chúng tôi đấy à." Người được gọi là chị Vy tức giận nói, cô ta tên là Phạm Vy trước đây từng là hoa khôi của trường, cô ta được người ta xưng tụng là mỹ nhân xinh đẹp đầy cá tính, khi đó biết bao nhiêu chàng trai vây quanh.
Nhưng sau khi những học sinh năm nhất vào trường thì danh hiệu hoa khôi của cô ta đã bị cô cướp lấy, trong khi cô được rất nhiều người vây quanh thì thái độ của cô lại cực kỳ thờ ơ lạnh nhạt, tỏ vẻ chẳng chút quan tâm, điều này khiến cô ta cực kỳ ghen tị cùng tức giận.
Mấy năm nay lúc nào cô ta cũng tìm đủ mọi cách để hãm hại cô, nói xấu cô, chế nhạo cô, hậm chí còn dùng quyền thế của mình đè ép cô, nhưng cúi cùng đều thất bại, ba của cô ta kêu cô đừng tiếp tục kiếm chuyện với cô nữa, điều này càng khiến cô thêm tức giận, chỉ là một con nhỏ nhà quê nghèo khổ vậy cần gì cô phải để yên đây.
Thực ra hôm nay cô đến gây sự cũng bởi vì nghe được tin tức vai nữ phụ của bộ phim đã được quyết định, mà người thử vai thành công không ai khác chính là cô, vì vậy chuông tan học vừa vang lên, cô ta liền kéo theo nhóm bạn chạy đến đây mà khıêυ khí©h.
Cô ta nào có thua kém gì cô đâu, tại sao cô ta lại không được nhận, tại sao lại như vậy, cô ta thật sự không cam tâm.
"Không, tôi không có... Chỉ là tôi không biết các cô có chuyện gì, tôi cần phải đi bây giờ." Mộng Y Băng thở dài nói.
"Có phải hiện tại cô rất đắc ý, cô đã giành tất cả mọi thứ của tôi, cô chẳng là cái thá gì cả, tại sao cô lại có thể giành hết những thứ vốn dĩ là của tôi như vậy." Nhìn khuôn mặt không hiểu gì của cô, Phạm Vy không nhịn được nữa mà hét lên, cô ta tức giận mà đưa tay chỉ vào mặt cô run run nói "Cô... Cô... Cô chỉ là một con nhỏ nghèo hèn mà thôi."
Mộng Y Băng nghe vậy liền cảm thấy buồn cười, thì ra là vậy, mọi thứ cô phải trải qua suốt thời đi học là do người khác ghen tị với cô mà thôi, cuối cùng cô cũng đã có câu trả lời cho chính mình.
"Tôi không giành thứ gì của cô cả." Cô thở dài, hai mắt nhìn Phạm Vy đầy trong trẻo "Thứ gì cô muốn thì hãy dùng thực lực của mình mà giành lấy, chỉ có tài nắng mới có thể nắm giữ được thứ vốn dĩ là của mình mà thôi."
Cô nói xong cũng không đợi những người khác phản ừng mà đeo giỏ đứng dậy rồi xoay người rời khỏi phòng học.
"Chị Vy..." Cô gái bên cạnh khẽ gọi, nhưng lại không nhận được câu đáp lại, liền xoay đầu nhìn sang.
Mà vừa xoay đầu liền giật mình sợ hãi khi thấy hai mắt đỏ chót đầy câm hận của Phạm Vy, những cô gái khác nhìn cô ta như vậy cũng không dám lên tiếng nói lời nào, chỉ cố gắng dời bước chân đứng xa ra một chút, nhưng lại không thể quay người rời đi vì các cô gái sợ hãi cô ta sẽ trả thù mình.
"Mộng Y Băng, mày chờ đấy sẽ có lúc tao lấy hết những thứ từng thuộc về mày, đừng vội vàng mà lên mặt với tao."