Buổi tối về nhà, Cố Nhược Ngu vì gặp phải Tưởng Thúc Dương mà một bụng tức giận, cả buổi tối mãi cho đến trước khi đi ngủ đều rầu rĩ không nói lời nào.
Tưởng Trọng Lâm tựa ở đầu giường xem tuần san tài chính kinh tế mới nhất, nhìn Cố Nhược Ngu từ lúc ra khỏi phòng tắm cứ luôn ở trong phòng ngủ vừa sấy tóc vừa đi qua đi lại, cảm thấy thật kỳ quái. Giờ này mọi ngày thì cô hoặc là đang nấu cháo điện thoại cùng vị khuê mật Lâm tiểu thư kia, hoặc là đang nhìn chằm chằm TV xem phim, hôm nay như thế nào lại an tĩnh như vậy.
"Hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao?" Anh mở miệng ngăn Cố Nhược Ngu tới tới lui lui, "Cô còn sấy tiếp tóc sẽ rụng hết đó."
Cố Nhược Ngu lúc này mới phát hiện đầu tóc đã sớm khô, liền đem khăn lông ném tới sô pha bên cạnh. Cô quả thực là đang sinh khí khó chịu, nhưng lại khó mà nói ra thành lời, chẳng lẽ nói hôm nay tôi đυ.ng phải em trai anh phát bệnh thần kinh, làm tôi tức chết?
Nghĩ nghĩ, Cố Nhược Ngu quyết định nói sang chuyện khác.
Cô ngồi xuống bên mép giường, "Anh trước kia có mang thư ký đi tham dự mấy cái tiệc làm ăn không?"
Tưởng Trọng Lâm không rõ vì sao bỗng nhiên đổi thành đề tài này, "Rất ít khi, cơ bản là đi cùng những người có liên quan công việc."
"Đúng không, tôi cũng nghĩ như vậy, chính là đạo lý không có bạn gái thích hợp thì nên đem theo mấy người giám đốc gì đó có liên quan." Triển Minh Dịch lại muốn mang theo bên người nữ thư ký, chảng phải là không đạo lý sao?
"Tôi hỏi anh nha, nếu một người đàn ông mang theo thư ký dự tiệc, mà lại không mang theo phu nhân, liệu có khả năng hắn nɠɵạı ŧìиɧ?"
Tưởng Trọng Lâm nghe đến đây mới phát giác có chút không thích hợp, khép lại tạp chí, nhìn thấy Cố Nhược Ngu tỏ vẻ nghiêm túc nhìn anh không giống như đang nói giỡn. "Vì sao cô hỏi chuyện này?"
"Tối nay tôi vừa tham gia một cuộc đấu giá từ thiện, nhìn thấy anh rể với thư ký của hắn đi cùng nhau."
Anh rể? "Là Triển Minh Dịch của khách sạn Xuân Huy sao?" Anh cũng không quá rõ ràng.
"Đúng vậy," Cố Nhược Ngu gật gật đầu, "Anh là nam nhân, anh xem hắn liệu có khả năng nɠɵạı ŧìиɧ không?"
Tưởng Trọng Lâm nhíu mày không vui, "Cô cảm thấy tôi là loại nam nhân này?"
Ngửi được mùi nguy hiểm, Cố Nhược Ngu nhanh chân làm nũng, "Sao có thể, tôi là nhờ anh giúp tôi phân tích."
"Mang theo thư ký tham dự cũng không phải chuyện gì đặc biệt kỳ quái, chỉ bằng cái này thì không thể kết luận lung tung được." Anh dừng một chút, lại nói thêm một câu, "Cô đừng nói bậy với chị của cô."
Cố Nhược Ngu ngượng ngùng, "Biết rồi, tôi cũng không ngốc như vậy." Cô ngã lên giường duỗi cái eo lười, lại nghĩ tới cái gì, xoay người ghé vào trên giường, ngửa đầu nhìn Tưởng Trọng Lâm.
"Nam nhân mấy người thích cô vợ dịu ngoan hiền huệ một chút? Hay là vũ mị quyến rũ một chút? Chị hai của tôi ôn nhu như vậy, gả cho ai thì cũng đều là phúc khí của nam nhân kia, có điều cũng dễ dàng bị khi dễ, nếu như họ Triển thật sự dám nɠɵạı ŧìиɧ, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu." Cố Nhược Ngu càng nói càng kích động, căn bản không rảnh lo Tưởng Trọng Lâm không trả lời nàng.
Tưởng Trọng Lâm bắt đầu là nghiêm túc nghe, sau đó tầm mắt dừng lại ở phía dưới cổ Cố Nhược Ngu.
Bởi vì cô đang ghé vào trên giường, váy ngủ đang mặc lại rộng thùng thình, phần ngực đã như cảnh xuân lộ ra ngoài. Tư thế này làm Tưởng Trọng Lâm cơ hồ đem cảnh sắc thu hết đáy mắt. Trắng nõn tròn trịa, nhìn qua dường như vừa một bàn tay có thể nắm, ở phía dưới một chút còn mơ hồ có thể ngắm thấy xinh xắn nhòn nhọn.
Tức khắc, Tưởng Trọng Lâm cảm thấy một dòng nhiệt lưu vọt tới bộ vị nào đó.
Mà Cố Nhược Ngu bị ăn đậu hũ vẫn chưa phát hiện ra, vẫn đang lên án mạnh mẽ thói hư tật xấu ăn nồi vọng bồn của đám nam nhân. Qua một hồi mới phát hiện ra Tưởng Trọng Lâm không đáp lời, vừa nhìn lại thấy hình như đang ngẩn người.
"Uy, anh có đang nghe tôi nói chuyện hay không?"
Tưởng tiên sinh nhanh chóng thu hồi ánh mắt xem đã mắt cảnh xuân, không tự giác nuốt nước miếng, "Đã khuya rồi, ngủ đi."
"Sớm như vậy? Tôi còn chưa buồn ngủ đâu?" Vẫn chưa oán giận xong, Tưởng Trọng Lâm đã duỗi tay tắt đèn tường.
Còn không ngủ sợ là liền thật sự không ngủ được!
Sáng hôm sau, Tưởng Trọng Lâm ăn xong cơm sáng thì vô cùng tự giác chờ Cố Nhược Ngu cùng nhau đi. Lái xe trên đường, Tưởng Trọng Lâm nhìn mắt Cố Nhược Ngu còn đang buồn ngủ mông lung, "Cuối tuần này là gia yến." Anh nhẹ giọng nói một câu.
Một câu này khiến cho Cố Nhược Ngu vốn đang mơ mơ màng màng nháy mắt thanh tỉnh, "Gia yến?"
"Kết hôn xong, người trong nhà đều không có cơ hội ăn cơm cùng nhau, dạo này thân thể phụ thân có chút chuyển biến tốt, nên định cuối tuần mọi người cùng nhau ăn bữa cơm ở bên chỗ Nam Sơn." Nam Sơn là biệt thự nơi Tưởng phụ tĩnh dưỡng.
"Tưởng Thúc Dương cũng đi?" Cố Nhược Ngu nhíu mày, cô không muốn gặp lại cái đồ quỷ xui xẻo làm cô ngột ngạt kia.
Không nghĩ tới Cố Nhược Ngu phản ứng đầu tiên lại là hỏi về Thúc Dương, "Cậu ấy đương nhiên sẽ đi, còn có mẹ của Thúc Dương, với cả đại ca."
Oa, vậy không phải cả tiểu tam, con riêng, lẫn con vợ cả cùng tụ tập một chỗ, Cố Nhược Ngu tà ác nghĩ, đã vậy còn có thể ngồi xuống ăn cơm, nếu là ở Cố gia, chắc đã sớm đánh nhau rồi.
Tưởng Trọng Lâm thấy Cố Nhược Ngu không nói chuyện chỉ suy tư, trong lòng đoán rằng phải chăng đối với hôn ước trước kia cô vẫn luôn canh cánh trong lòng, cho nên mới không muốn trông thấy Tưởng Thúc Dương. Thúc Dương khi còn đi học được các nữ sinh vô cùng hoan nghênh, chuyện này anh cũng biết, lúc sau cậu lại mang nữ sinh tên Tân Nghệ Viện về nhà, anh cũng thật sự khϊếp sợ. Anh nghĩ, bị đơn phương giải trừ hôn ước, mà vị hôn phu lại đem một cô gái khác đi gặp bề trên, không có cô gái nào không tức giận đi.
Trong lúc Tưởng Trọng Lâm đang đối với quá khứ của Cố Nhược Ngu và Tưởng Thúc Dương suy đoán rất nhiều, Cố Nhược Ngu trong lòng lại chỉ có một ý nghĩ.
Có thể cách Tưởng Thúc Dương càng xa càng tốt!
Chủ nhật, bởi vì trong công ty Tưởng Trọng Lâm có chút chuyện nên Cố Nhược Ngu tự mình lái xe đi Nam Sơn trước.
Mới vừa dừng xe, liền nhìn thấy ở phía trước, từ trong một chiếc Ferrari màu lam bước xuống người phụ nữ dáng người thon thả.
Cẩn thận nhìn lên, không phải cô bé lọ lem còn có thể là ai.
Cố Nhược Ngu hung hăng "Hừ" một tiếng, nghĩ thầm Tưởng Thúc Dương lá gan ngươi đủ to, trường hợp này cũng dám đem cô ta tới, nhìn qua quả nhiên là không phải nàng thì không cưới a.
Cố Nhược Ngu gỡ kính râm, khóa cửa xe, chuẩn bị giả bộ không phát hiện hai người kia.
Ai biết lần này lại là Tưởng Thúc Dương chủ động tiến đến chào hỏi.
"Cố Nhược Ngu, anh tôi đâu?"
"Anh cậu cũng không phải sủng vật của tôi, đi nơi nào tôi cũng nhất định phải biết sao?"
Những lời này vừa ra khỏi miệng, Tưởng Thúc Dương càng thêm chắc chắn ý nghĩ của chính mình.
Hôn nhân của anh trai nhất định không hạnh phúc.
Lúc đầu, anh cả Tưởng Bá Á hầu như không ở nhà, cho nên người hắn gặp mặt nhiều nhất, giao thoa nhiều nhất chính là anh hai Tưởng Trọng Lâm. Hắn biết bởi vì thân phận con riêng của mình mà Tưởng Trọng Lâm thực không thích hắn, không quan tâm hắn, làm lơ hắn, làm khó dễ hắn, hãm hại hắn, đủ loại hắn đều gặp qua, nhưng hắn vẫn luôn hy vọng chính mình có thể biểu đạt rõ ràng tâm ý của bản thân, chính mình sẽ không tranh cũng không đoạt, chỉ là hy vọng có thể cùng chung sống hòa thuận dưới một mái nhà.
Cuối cùng, hắn rốt cuộc làm phụ thân phải thỏa hiệp, hủy bỏ hôn ước với Cố Nhược Ngu. Không nghĩ tới là, anh trai thay thế hắn thực hiện hôn ước. Hắn đã cảm giác được hiện tại Tưởng Trọng Lâm đã không phải người anh trước kia nhằm vào hắn, chán ghét hắn. Giữa hai người cũng không còn cảnh giương cung bạt kiếm, cho nên nhìn thấy anh trai bị liên hôn trói buộc, cưới phải một cô đại tiểu thư nhìn qua tùy hứng như vậy, khiến hắn càng đau lòng. Cho nên đối với cái người "chị dâu" Cố Nhược Ngu này hắn hoàn toàn không có hảo cảm.
Tân Nghệ Viện nhẹ nhàng kéo kéo tà áo Tưởng Thúc Dương, làm cho hắn vốn còn muốn mở miệng nói cái gì đó cũng dừng lại, gương mặt trầm xuống, tiến vào đại sảnh.
"Nhược Ngu, ngại quá, anh ấy có chút tính trẻ con, không có ý khác, cô đừng để ý."
Nữ chính chính là nữ chính, nói mấy câu liền đem Cố Nhược Ngu đang bực bội hạ đo ván. Cố Nhược Ngu đầu óc không thanh tỉnh một chút, lại nghĩ tới kiếp trước trước khi xảy ra tai nạn xe cộ, Tân Nghệ Viện cũng là như thế này đứng trước mặt cô, khóc lóc nói, "Thực xin lỗi, tôi thật sự yêu anh ấy." Cho dù bọn họ thật sự yêu nhau đi thì đối với bản thân cô cũng không quan hệ, huống hồ nghiêm khắc mà nói, bọn họ cũng có thể coi là hung thủ gián tiếp gϊếŧ chết chính mình. Cố Nhược Ngu thật sự không có cách nào đứng trước hai người kia làm ra vẻ ngươi hảo ta tốt bộ dáng.
"Tôi cái gì cũng chưa nói a, cô cần gì xin lỗi."
Lời nói mới nói ra, liền nhìn thấy Tân Nghệ Viện xấu hổ sững sờ đứng đó. Cố Nhược Ngu cũng lười nói thêm, tự mình đi vào biệt thự.
Không bao lâu, Tưởng Trọng Lâm cũng tới rồi. Tưởng phụ từ trên lầu xuống dưới, tuyên bố ăn cơm, mọi người lúc này mới ngồi vào bàn ăn.
Tưởng phụ bởi vì hai chân không tiện, đã ngồi xe lăn mấy năm, đẩy xe đưa ông xuống lầu chính là mẫu thân của Tưởng Thúc Dương, họa sĩ Lưu Trân Mật. Đây là lần đầu tiên Cố Nhược Ngu nhìn thấy vị "Tưởng phu nhân" không có danh phận này, trên mặt bà cho dù nhiễm dấu vết năm tháng lưu lại nhưng dáng người như cũ yểu điệu, khí chất vẫn như cũ nhàn nhã đoan trang, không tự giác toát ra hơi thở nghệ thuật gia.
Cố Nhược Ngu âm thầm cảm thán, nữ nhân như vậy muốn tìm kiểu nam nhân ưu tú gì chẳng thấy, một hai phải ủy khuất chính mình làm một ngoại thất sinh nhi tử lại không chiếm được danh phận?
Đại ca của Tưởng Trọng Lâm, Tưởng Bá Á cũng xuất hiện, trước kia chỉ gặp mặt một lần duy nhất tại hôn lễ. Anh ta trông không giống Tưởng Trọng Lâm, nghe Tưởng Trọng Lâm nói, anh ta hàng năm là bị Tưởng phụ phái trú tới công ty con ở hải ngoại.
Trên bàn cơm, Tưởng phụ làm trưởng bối nói mấy câu. Đại khái là muốn đám con cái bảo hộ tốt gia đình, nghiêm túc làm việc chấn hưng gia tộc. Lúc ăn cơm không khí còn rất hài hòa cho tới tận cuối bữa. Nhưng cố tình Tưởng Thúc Dương là đứa không sợ chết, nhân cơ hội đề xuất chuyện muốn cùng Tân Nghệ Viện kết hôn tới Tưởng phụ.
Không ngoài dự đoán của Cố Nhược Ngu, Tưởng phụ hung hăng đem chiếc đũa vỗ lên bàn cơm, một câu không nói trừng mắt nhìn Tưởng Thúc Dương,
"Không được." Tưởng phụ giải quyết dứt khoát.
Vừa nghe phụ thân phản đối, Tưởng Thúc Dương lập tức không vui, Tân Nghệ Viện ngồi bên cạnh lại là bộ dáng sớm biết trước.
"Vì sao? Lúc trước chúng ta không phải đã nói xong rồi sao?"
"Lúc trước ta chỉ đồng ý con không cần thực hiện hôn ước, cũng không đáp ứng con kết hôn với cô ta." Tưởng phụ không vui nói.
"Ba......" Tưởng Thúc Dương còn muốn nói cái gì, Tưởng phụ cũng đã đứng dậy, Lưu Trân Mật nhanh tay đẩy xe lăn tới, để Tưởng phụ từ ghế dựa bàn ăn ngồi vào trong xe lăn, thuận tiện đưa ánh mắt nhìn đứa con không biết nhìn sắc mặt, để hắn mau dừng lại trước khi phụ thân nổi giận.
"Các con người trẻ tuổi từ từ ăn, ta lớn tuổi, muốn đi lên nghỉ ngơi, Trân Mật, đi thôi." Nói xong, để bà đẩy xe lăn rời khỏi nhà ăn.
Lưu lại một đám người xấu hổ nhìn nhau.