Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trùng Sinh: Cứu Vớt Anh Trai Nam Chính

Chương 52

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Hắn định bí mật kết hôn với Tân Nghệ Viện?" Cố Nhược Ngu giật mình trợn mắt, nhìn Tưởng Trọng Lâm trước mặt đang cau mày.

"Đúng vậy," Tưởng Trọng Lâm xoa ấn ấn đường, nhìn qua rất mỏi mệt, "Anh bảo nó trước cứ hoãn một chút, nó cũng không nghe, vội vã muốn kết hôn."

"Nhưng mà ba anh không phải lúc trước đồng ý với hắn......" Cố Nhược Ngu nghi hoặc khó hiểu, Tưởng phụ lúc trước để Tưởng Trọng Lâm kết hôn với cô, còn chẳng phải ý là đã đáp ứng với Tưởng Thúc Dương không cưỡng ép chuyện kết hôn của hắn sao? Như thế nào bây giờ lại......

"Tuy rằng đáp ứng là lúc đó nó có thể không kết hôn, nhưng đối với hôn sự của nó, phụ thân vẫn thực để bụng, đoán chừng lần đó là nó chẳng qua chỉ nhất thời xúc động, qua mấy năm không chừng sẽ có cái thay đổi, ai biết được Thúc Dương vẫn kiên trì."

Cố Nhược Ngu tuy rằng không thích gia hỏa Tưởng Thúc Dương này, nhưng từ chuyện này mà nói cô vẫn rất bội phục hắn, có thể ở trong gia đình như vậy đối chọi, cuối cùng thậm chí không tiếc trộm kết hôn, nói vậy hẳn cũng biết kết quả sau khi bị phát hiện đi? Chẳng lẽ hắn không sợ bị đuổi khỏi gia môn sao?

Trên thực tế Tưởng Trọng Lâm cũng lo lắng điều này, cậu em này tuy rằng lớn lên từ trong những tin đồn nhảm nhí, nhưng mặc kệ nói như thế nào vẫn là thiếu gia nuôi lớn bằng cẩm y ngọc thực, hiện tại vào một công ty con nào đó dưới trướng Tưởng thị làm một chức vị bình thường, nhưng chủ yếu nguồn kinh tế vẫn là hoa hồng cuối năm từ Tưởng thị, nếu thiếu mấy thứ này, tháng ngày về sau nó phải sống ra sao?

"Nếu hắn muốn bí mật kết hôn, thì sao còn nói cho anh?" Cố Nhược Ngu khó hiểu hỏi.

Tưởng Trọng Lâm thở dài một tiếng, không biết là vui hay là bất đắc dĩ, "Nó nói, mong được chúng ta chúc phúc, đến tham gia hôn lễ của nó."

Cố Nhược Ngu vừa nghe lời này lập tức phì một tiếng, "Chủ ý này không tồi a, như vậy ai cũng không thể đi mách lẻo."

Tưởng Trọng Lâm kéo tay Cố Nhược Ngu sang, nhẹ nhàng xoa tay nhỏ của cô vì mang thai mà trở thành tròn trịa, ôn nhu nói, "A Ngu, em còn so đo sự tình trước kia sao?"

Vốn dĩ nhắc tới Tưởng Thúc Dương, Cố Nhược Ngu vẫn là hơi khó chịu, nhưng Tưởng Trọng Lâm nói như vậy làm cô không xuống đài được, như thể ban thân lòng dạ quá hẹp hòi vậy. "Em đâu có so đo a, em chỉ là việc nào ra việc đó mà thôi. Vậy... Bọn họ định kết hôn ở đâu?"

"Một nhà thờ nhỏ ở vùng ngoại thành, khách mời cũng không nhiều lắm, chuyện này đúng là càng ít người biết càng tốt."

"Vị tiểu thư kia cũng đồng ý không danh không phận kết hôn như vậy sao?" Đối với nữ nhân mà nói, hôn nhân của bản thân không được hai bên cha mẹ chúc phúc, thậm chí không thể không cử hành ở một nơi bí mật nho nhỏ, hẳn là tiếc nuối cả đời đi.

"Cái này anh không rõ ràng lắm, nhưng là nếu đã tính kết hôn thì hai người bọn họ hẳn là đã thương lượng xong xuôi đi. Kỳ thật, Thúc Dương cũng không dễ dàng, từ lúc yêu đương đến bây giờ cũng được sáu bảy năm, tình cảm bọn họ hẳn là rất ổn định. Cuối cùng có thể đi đến với nhau cũng coi như là không dễ dàng. Chỗ phụ thân cũng thật sự là không có cách nào." Nhắc tới phụ thân luôn quyết giữ ý mình của mình, Tưởng Trọng Lâm lại một tiếng thở dài, dù sao cũng là phụ thân, làm trái ý ông không phải chuyện tốt.

"Anh biết Tưởng Thúc Dương với Tân Nghệ Viện làm sao lại ở bên nhau chứ?" Cố Nhược Ngu đột nhiên hỏi.

Tưởng Trọng Lâm kỳ quái nhìn cô một cái, "Không phải bạn học cấp ba sao?"

"Đúng vậy, lúc ấy," Cố Nhược Ngu nhớ tới lúc trước kia, khóe miệng tươi cười, "Em trai anh chính là nhân vật phong vân trong trường học đâu, không biết bao nhiêu nữ sinh cả ngày vây quanh hắn, đưa đồ ăn, mượn bút viết, tóm lại những nữ sinh muốn bắt chuyện hầu như chỗ nào cũng gặp được. Em trai anh thì sao, lúc nào cũng bày ra một vẻ không chút để ý, nhưng càng như vậy, đám con gái càng thích, bây giờ nhớ tới thật là buồn cười."

Tưởng Trọng Lâm nghe cô miêu tả, dường như cũng có thể tưởng tượng được đến tình cảnh lúc ấy, cũng mỉm cười lên, "Những việc này anh cũng nghe nói qua một ít, chẳng qua không biết lại khoa trương như vậy."

"Tân Nghệ Viện thì sao, trong nhà là người làm cho nhà người khác, chẳng qua là nhờ duyên cớ công việc của bà mẹ mới có thể vào trường chúng ta học, đúng là cô bé lọ lem thuần túy, cô ta đối với cậu em như hoàng tử kia của anh hoàn toàn không để ý, thường xuyên một qua hai lại liền..." Cố Nhược Ngu tung ra ánh mắt "anh biết rồi đó".

Đáng tiếc Tưởng Trọng Lâm lại là loại nam nhân hoàn toàn không xem phim ngôn tình thiếu nữ, trong mắt anh đều là khó hiểu, "Thường xuyên qua lại liền rồi làm sao nữa?"

Cố Nhược Ngu thiệt tình đau đầu, chuyện này mà cũng không biết, anh rốt cuộc là người từ niên đại nào a? "Nói trắng ra là em trai anh không có mặt mũi đó, đã quen được con gái khen ngợi, bỗng nhiên lại xuất hiện một nũ sinh hờ hững hắn, liền khiến cho hắn nảy ra hứng thú, kết quả là thích người ta luôn rồi, cái loại cốt truyện ngôn tình rẻ tiền này trước nay anh không nghe qua hay sao?" Cô bất đắc dĩ buông tay.

Tưởng Trọng Lâm ngơ ngác, "Không có a..."

"...... Thôi." Cố Nhược Ngu cảm thấy đề tài sắp đi đến cuối, "Chẳng lẽ lúc anh đi học chưa từng gặp qua những việc này sao?" Vừa dứt lời, Cố Nhược Ngu đã muốn tát cái miệng rộng của mình, đang vui vẻ lại lôi chuyện này ra làm gì! Chẳng phải là sẽ nhắc tới Mục Đình sao?

Như thể nhìn ra ảo não của Cố Nhược Ngu, Tưởng Trọng Lâm vẻ mặt nhẹ nhàng, "Không có a, lúc đi học anh cũng không muôn màu muôn vẻ được như Thúc Dương." Thậm chí anh còn có ý tứ trêu chọc.

Cố Nhược Ngu tỏ rõ vẻ không tin, "Gạt người, anh dám nói anh ở trường học chưa từng nhận được thư tình, với chocolate Lễ Tình Nhân gì đó?"

Tưởng Trọng Lâm nghĩ nghĩ, lại nói, "Có thì cũng có, chẳng qua phần lớn đều đặt trong ngăn kéo bàn hoặc là tủ đựng đồ, quả thật là chưa từng có giáp mặt đưa đồ cho anh."

"Anh cả ngày đều nghiêm mặt, làm gì có ai có gan giáp mặt đưa đồ cho anh? Không phải là tìm ngược sao?" Cố Nhược Ngu yên lặng phun tào trong lòng.

"Em có muốn nhìn ảnh hồi trước của anh không?" Tưởng Trọng Lâm bỗng nhiên đề nghị nói.

Cố Nhược Ngu lập tức nhớ tới album trong thư phòng, chắc không phải là album kia chứ? "Được a."

Quả nhiên, Tưởng Trọng Lâm lấy tới chính là tập album bị cô không cẩn thận nhìn thấy, cô còn nhớ rõ trong tập album này kẹp một ảnh của anh* và Mục Đình, cho nên Cố Nhược Ngu vừa lấy được album về tay đầu tiên là mở nó ra, sau đó run một trận.

*Chỗ này tác giả ghi "cô ấy và Mục Đình", mình tự ý sửa lại.

"Nha?" Cố Nhược Ngu ở trong lòng lén hô hai chữ kỳ quái, bức ảnh kia không thấy nữa rồi? Cô nhớ rõ là kẹp ở giữa hai trang này a.

"Em... Đang tìm cái gì sao?"

Cố Nhược Ngu mới phát giác động tác này của mình có chút rõ ràng, mạnh miệng nói, "Không có a, chỉ muốn nhìn xem bên trong có cái ảnh chụp nào không thể để em nhìn thấy hay không thì nhắc anh trước một câu."

Lời này chọc Tưởng Trọng Lâm cười một trận, lấy tay ôn nhu vuốt tóc cô, "Tất cả đồ vật của anh em đều có thể xem."

Lời này nói ra có hơi ái muội, Cố Nhược Ngu cảm thấy mặt già của mình cũng đỏ lên, hơi mất tự nhiên. Vội nói sang chuyện khác, lật xem album trong tay. Lần trước cô tùy ý lật qua, hiện tại mới nhìn kỹ, bên trong cũng có những tấm ảnh mang kỷ niệm. Thời cấp 3 Tưởng Trọng Lâm có vẻ cũng không thích chụp ảnh, ảnh lưu lại cũng không nhiều. Nhưng có thể thấy được, lúc ấy anh đã là thiếu niên rất có khí khái lãnh ngạo rồi.

"A! Anh còn có bức ảnh này!" Cố Nhược Ngu chỉ vào một tấm ảnh chụp kêu lên, Tưởng Trọng Lâm theo ánh mắt cô nhìn sang, lộ ra vẻ hiểu rõ.

"Em không quên chuyện này đấy chứ?"

Trên ảnh chụp là Tưởng Trọng Lâm, có một lần bị trường học cũ mời trở về làm khách quý tham gia trao giải cho một cuộc thi biện luận, sau cuộc thi, anh cùng một tổ học sinh đoạt giải đứng trên sân khấu lãnh thưởng chụp ảnh, cô gái nhỏ đứng bên cạnh anh cười đến khoe khoang, hai tay ôm cúp, chính là người bên cạnh anh bây giờ.

Cố Nhược Ngu đương nhiên không quên, lúc đó cô trọng sinh không lâu sau, lúc ấy Tưởng Trọng Lâm còn chưa quen biết cô, coi cô là một học muội bình thường, cuộc thi đấu ấy cô gần như dùng toàn lực đoạt chức quán quân, cô có cảm giác kỳ lạ, ở trước mặt nam nhân này cô không muốn thua trận. Chẳng qua những việc này cô không thể để Tưởng Trọng Lâm biết được.

"Ai nha, em suýt chút nữa đã quên, hoá ra chúng ta trước kia từng gặp qua a." Cố Nhược Ngu ra vẻ kinh ngạc nói, lại giơ tay chọc chọc Tưởng Trọng Lâm mặt không cảm xúc trên tấm ảnh chụp, "Anh xem anh này, trao giải cho người khác cũng là cái vẻ mặt này."

Tưởng Trọng Lâm cũng không có phản bác, đột nhiên ôm lấy vai Cố Nhược Ngu, môi ấn xuống.

Mặc kệ trước kia là như thế nào, may mắn bây giờ em là của anh.

......

Không quá mấy ngày, Cố Nhược Ngu nhận được tin hàm từ hiệp hội luật sư, giấy phép của cô có thể được trả về, cô biết đây là nhờ Vu Khởi Văn giúp mới có, định gọi điện thoại cảm ơn hắn, ai biết số di động của hắn đã bị xoá rồi. Lúc trước hắn chỉ nói là đi ra ngoài một đoạn thời gian, Cố Nhược Ngu cũng không để ý, không nghĩ tới, vừa đi đã được rất lâu, ngay cả điện thoại cũng không tìm được. Cố Nhược Ngu bắt đầu lo lắng, thử gửi mail cho hắn. Không nghĩ tới ngày hôm sau, liền nhận được mail trả lời từ Vu Khởi Văn.

A Ngu,

Tôi hiện tại đang ở Hongkong, cho nên điện thoại thay đổi, chưa kịp nói cho cậu, thật là xin lỗi. Tôi tới Hongkong công tác đã một đoạn thời gian, phong cảnh ở đây quả thật không tồi, đặc biệt là cảnh đêm, không biết trước kia lúc cậu tới có chú ý qua hay không, hay là nói cậu chỉ lo mua sắm? (Mặt cười)

Trước mắt tôi làm cố vấn cho công ty một người bạn, tiện thể cũng ở đây xử lý một vài sản nghiệp trong nhà, ngày thường đều rất bận rộn, nhưng cũng thực phong phú. Không biết cậu với bảo bảo thế nào? Các cậu vẫn khoẻ chứ?

Chờ tin của cậu, chúc mạnh khỏe.

Cố Nhược Ngu nhìn bức mail bật cười, quả nhiên, Vu Khởi Văn chính là Vu Khởi Văn, đi đến đâu cũng có thể sống tự tại hơn tất cả mọi người. Có gì phải lo lắng đâu? Những điều tích tụ trong lòng cậu ấy, cũng có thể ở đó, theo thời gian mà gió thổi mây tan?

......

Hôn lễ của Tưởng Thúc Dương quyết định ở một buổi cuối tuần, thời tiết không tệ, là một ngày trời nắng ráo. Nhà thờ bọn họ chọn nằm ở vùng ngoại thành xa hơn một chút, ngày thường cũng chẳng có người đến đây. Nhà thờ rất nhỏ, nhìn qua cũng đã lâu không được tu sửa, nhưng chỉ cần tân lang tân nương vui vẻ, người khác cũng không thể nói gì hơn.

Tưởng Trọng Lâm sợ Cố Nhược Ngu mệt mỏi, rốt cuộc cô cũng sắp sinh, chỉ dặn dò để cô ngồi ở một bên là được, anh còn phải đi giúp Tưởng Thúc Dương chuẩn bị đồ, nói gì đi nữa, anh làm anh trai, coi như là thân nhân duy nhất của Tưởng Thúc Dương tới tham gia buổi hôn lễ này.
« Chương TrướcChương Tiếp »