Bữa sáng ngày hôm sau Cố Nhược Ngu cũng không xuống lầu, lúc Tưởng Trọng Lâm về phòng lấy quần áo lại phát hiện cô đã ra khỏi nhà, trong phòng quần áo cũng thiếu đi một ít quần áo.
Đây có thể coi như rời nhà trốn đi? Tưởng Trọng Lâm nhăn mi.
Nhớ lại cuộc đối thoại đêm qua, Tưởng Trọng Lâm không khỏi có chút đau đầu, ý anh cũng không phải như vậy.
Anh là nam nhân, tự nhiên có thể cảm giác được gã Vu Khởi Văn kia không phải tình cảm bình thường đối với Cố Nhược Ngu, nhưng Cố Nhược Ngu lại trì độn như vậy, anh lại không thể nói rõ với cô đành phải mở miệng ngăn bọn họ qua lại quá nhiều, không nghĩ tới lại khơi dậy nỗi bất mãn trong lòng Cố Nhược Ngu. Ở trong lòng cô phỏng chừng Vu Khởi Văn là một người bạn bè vô cùng thân thiết, cũng là bạn công việc. Mặc dù là như vậy nhưng vẫn làm anh không cao hứng.
Thế nhưng không nghĩ tới Cố Nhược Ngu lại biết chuyện Mục Đình lúc trước, điều này làm anh vô cùng kinh ngạc. Cái cảm giác này giống như không cẩn thận bị người nhìn trộm thấy bí mật sâu kín mà anh vẫn luôn che dấu. Lúc anh ở trước mặt đứa giống như trẻ con là Cố Nhược Ngu thì anh luôn thành thục ổn trọng, trong lúc vô ý lại bị cô biết chuyện kia, giống như đột nhiên phá vỡ hình tượng do anh dựng nên, làm anh...... làm anh có chút bực bội. Có lẽ từ đáy lòng anh, anh không muốn bị cô biết những chuyện ngây thơ lỗ mãng anh đã làm thời niên thiếu.
Cho nên, anh mới có cái loại cảm xúc này. Xoay người rời đi, chẳng qua là sợ cô nói thêm sẽ khiến anh càng không thể chống đỡ được.
Không nghĩ tới, anh nhìn phòng giữ quần áo trống không trước mặt, không khỏi cười khổ. Đây là đang giận anh, còn tức giận không nhẹ.
Cả buổi sáng Tưởng Trọng Lâm ngồi trước bàn làm việc không đọc vào được lấy một phần tài liệu, anh cầm trong tay các loại báo biểu tài liệu mà phát ngốc. Không biết Cố Nhược Ngu hiện tại đang làm gì, cô đi làm sao? Có phải là cô đã tức giận mà trở về Cố gia? Hay là đi tìm người bạn nào anh không quen biết? Lại hay là cô... đi tìm Vu Khởi Văn?
Nghĩ đến giả thiết này anh bất giác mím môi.
Lúc Alex gõ cửa tiến vào thì anh nhìn thấy dáng vẻ khổ đại cừu thâm của Tưởng Trọng Lâm. Khiến cho anh sốc ngay lập tức. Nhiều năm như vậy, mặc kệ có xảy ra chuyện lớn đến đâu đi nữa cũng làm gì có chuyện nhìn thấy BOSS đại nhân bày ra vẻ mặt như vậy.
Ngửi thấy một sự bất bình thường, Alex cảnh giác quyết định đưa xong rời đi ngay, khỏi dẫn lửa lên người. Không nghĩ tới còn chưa kịp chạy lấy người đã bị Tưởng Trọng Lâm gọi lại.
"Alex, cậu... Cậu có bạn gái không?" Tưởng Trọng Lâm chần chờ hỏi.
Alex hoàn toàn không nghĩ tới Tưởng Trọng Lâm sẽ hỏi vấn đề riêng tư này, lập tức ngây ngẩn cả người, "Có... Có a."
"Vậy..." Tưởng Trọng Lâm vẻ mặt quỷ dị, dường như rất khó mở miệng, "Vậy lúc cô ấy giận dỗi thì phải làm như thế nào?"
Có vấn đề! Nội tâm Alex rít gào, lão bản trước nay luôn nghiêm túc tại sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này? Chẳng lẽ là Cố tiểu thư......
Thấy dáng vẻ kinh dị của Alex, Tưởng Trọng Lâm cũng rất xấu hổ, bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không nói gì.
"Khụ... Thì đưa hoa a, tặng quà, hoặc là mời cô ấy ăn cơm các thứ." Alex vò đầu, ở chung với bạn gái trên cơ bản anh đặt vào địa vị thấp hèn, anh nào dám chọc cô ấy giận a.
Tưởng Trọng Lâm nghe thấy mấy đáp án này thì lâm vào trầm tư, Alex thấy sắc mặt của anh rõ ràng là không hài lòng.
Anh bổ sung ngay một câu, "Tóm lại phải nghiêm túc xin lỗi cô ấy, chuyện lúc trước khiến hai người mâu thuẫn cứ nói rõ ràng ra thì tốt rồi."
Đúng rồi, chuyện làm Cố Nhược Ngu tức giận chẳng phải là chuyện anh và Mục Đình sao? Vậy nói cho cô biết đi, nếu cô thật sự thực để ý. Hạ quyết tâm, tâm tình Tưởng Trọng Lâm cũng thả lỏng xuống.
"Được rồi, cậu có thể đi ra ngoài." anh nhàn nhạt nói, như thể người vừa nãy bất an mất tự nhiên không phải anh.
"......" Không được qua cầu rút ván như vậy a! Tổng tài đại nhân!
Cố Nhược Ngu hiếm hoi có một buổi sáng không bị đồng hồ báo thức đánh thức, mà là chính mình tự nhiên tỉnh dậy, hoặc có thể nói buổi tối cô căn bản không ngủ được. Rời giường rồi cô vẫn là cảm thấy tức giận, dọn dẹp vài món quần áo liền vội vàng ra cửa.
Vụ án của Liễu Vân Hâm đang vào giai đoạn quan trọng nhất, cô không thể không tới Văn Phòng, nhưng nếu cầm chỗ quần áo này đi khẳng định sẽ bị Vu Khởi Văn quấn lấy hỏi han. Nghĩ nghĩ, cô quyết định trước tiên tới chỗ nhị tỷ Cố Nhược Sầm.
Cố Nhược Sầm thấy cô tới thì hết sức vui vẻ, nhanh chóng đón cô vào nhà, "A Ngu, hôm nay sao lại rảnh rỗi mà tới đây?"
Lời vừa hỏi xong, cô lại nhìn thấy túi quần áo trên tay Cố Nhược Ngu.
"A Ngu, em đây là?"
"Tỷ tỷ, quần áo trước tiên em đặt ở chỗ chị, tan tầm xong em lại tới đây lấy."
Có chuyện gì lại có thể khiến cô mang quần áo của mình ròi đi? Cố Nhược Sầm nhất thời có chút sốt ruột, "Em với cậu ấy làm sao vậy?"
"Cãi nhau," Cố Nhược Ngu tùy tiện đặt túi xuống, phủi phủi tay chuẩn bị đi, "Em còn phải chuẩn bị cho vụ án, em đi trước."
Cố Nhược Sầm thấy thế liền tiến lên vài bước giữ chặt cánh tay cô, "A Ngu em đừng đi, nói rõ ràng, các em rốt cuộc làm sao vậy?"
Cố Nhược Ngu lòng tràn đầy bực bội, không muốn nhiều lời, "Tan tầm xong em sẽ tới tìm chị, đến lúc đó rồi nói sau. Em thật sự phải đi rồi." Sau đó lập tức rời đi.
Cố Nhược Sầm nhìn bóng dáng cô, không khỏi lo lắng.
Sau khi tan tầm, Cố Nhược Ngu vẫn đúng hẹn trở về nhà Cố Nhược Sầm. Lúc này Cố Nhược Sầm đang ở trong phòng bếp bận rộn khắp nơi, nhìn thấy cô tới thì vội vàng nói, "A Ngu, chị nấu canh cho em, đã lâu rồi không ăn đồ ăn chị nấu đi? Em cứ thong thả a."
Vẫn là tỷ tỷ tốt a, Cố Nhược Ngu nhìn bóng dáng cô, trong lòng có cảm giác như gió ấm thổi qua.
"Triển Minh Dịch đâu?" Cố Nhược Ngu lấy cơm trong chén, hỏi, từ lúc xảy ra chuyện vị tỷ phu kia xong cô liền trực tiếp gọi thẳng tên.
Cố Nhược Sầm nhấp môi cười, "Đi công tác rồi."
"Chị tin tưởng anh ta?" Cố Nhược Ngu hồ nghi, chắc không phải là đi ra ngoài lêu lổng đi?
"Tin hay không tin ai cũng không bằng chính mình, chị cũng không cái tâm tư đi tra xét anh ta, ít nhất hiện tại chị còn nguyện ý tin tưởng lời anh ta nói." Cố Nhược Sầm ăn đồ ăn, dường như không thèm để ý mà nói.
"Lại nói em," cô buông chiếc đũa, nghiêm túc nhìn đôi mắt Cố Nhược Ngu, không cho phép cô tránh né, "Em và Tưởng Trọng Lâm là có chuyện gì xảy ra?"
Cố Nhược Ngu đem mọi chuyện từ lúc biết anh có bạn gái cũ, đến lúc nhìn thấy cô ta, đến ngày hôm qua bọn họ cãi nhau, đều nhất nhất kể cho Cố Nhược Sầm. Cuối cùng lòng đầy căm phẫn nói, "Tỷ, chị cũng cảm thấy anh ta thật quá đáng đúng không!?"
Cố Nhược Sầm cũng không có đáp lại cô, mà là hỏi ngược lại, "Em cảm thấy vì sao cậu ta hễ nhắc tới chuyện Mục Đình thì đều ngậm miệng không nói chuyện, thậm chí là hơi cáu giận?"
Cố Nhược Ngu nhăn khuôn mặt nhỏ nói, "Em làm sao biết a! Phỏng chừng là anh ta còn chưa quên được người ta cho nên sợ em biết."
Cố Nhược Sầm trên mặt nổi lên chút ý cười, "Nếu đúng như em nói vậy thì phản ứng của cậu ấy hẳn là chột dạ với kinh hoảng thất thố mới đúng nha? Hơn nữa em để tay lên ngực tự hỏi, Tưởng Trọng Lâm trong mắt em là cái loại người có thể cùng tình cũ dây dưa không thôi, thậm chí nɠɵạı ŧìиɧ hay sao?"
Cố Nhược Ngu lúc này mới khựng lại vài giây, không cam nguyện nói một câu, "Không phải..."
"Vậy đúng rồi, nếu em cảm thấy cậu ấy không phải loại người như vậy, thế em còn đang tức giận cái gì đây?"
"Em......" Cố Nhược Ngu muốn giải thích.
"A Ngu, hôn nhân cần bỏ công sức." Cố Nhược Sầm bỗng nghiêm mặt nói, "Chị không biết em có thể từ cuộc hôn nhân của chị mà rút ra điều gì không, hôn nhân của chị tuy không đến nỗi gọi là nhiều thất bại, nhưng tuyệt cũng không phải thành công. Phương diện này có rất nhiều nguyên nhân, về sau chị nghĩ lại, bản thân chị cũng không phải không sai."
"Chị đâu có sai! Rõ ràng là anh ta sai." Cố Nhược Ngu phản bác.
"Không phải như thế, chị nghĩ nếu chị không bị gia đình, cha mẹ trói buộc, có thể làm những điều mình muốn, có thể đuổi kịp mọi người, thì cũng không đến mức thành cái kết cục này. Ai lại có thể thích mãi một bà nội trợ không có một đề tài chung? Nhưng đây là lựa chọn của chị, chị chỉ có thể tiếp thu. Thế nhưng em không như vậy, A Ngu, từ nhỏ em chính là người ưu tú nhất trong đám huynh đệ tỷ muội chúng ta, nếu em là con trai thì phụ thân có khi còn để em làm ngươi kế thừa gia nghiệp. Có điều đầu óc thông minh trong hôn nhân không phải như vậy, những lúc này ngược lại em cần hồ đồ một chút."
"Hồ đồ?" Cố Nhược Ngu khó hiểu.
"Chính là để bản thân ngốc một chút, tỷ như chuyện Mục Đình lần này, cậu ấy nếu đã không muốn nói thì em cũng không nên ép buộc. Nếu em tin tưởng cậu ấy, ít nhất là hiện tại em tin tưởng cậu ấy là người chồng tốt thì nên tôn trọng cậu ấy, cho cậu ấy chút không gian riêng."
"Em cũng không phải để ý chuyện anh ấy từng có bạn gái, em không thích anh ấy cái gì cũng không nói với em."
"Nếu em nghĩ như vậy thì nên cho cậu ấy biết a. Chị tuy rằng không rõ chuyện giữa hai em, nhưng bằng cảm giác của chị thì chị cảm thấy hai em vô cùng thích hợp. Tưởng Trọng Lâm là người nam nhân không tồi, nhưng phàm là người thì đều có thiếu sót, nếu em thực sự thông minh mà nói thì nên đi dẫn đường biến cậu ấy thành dáng vẻ mà em hy vọng. Chị hiểu được đạo lý này thì đã quá muộn, nhưng mà A Ngu em còn rất nhiều thời gian, quan trọng nhất chính là, cậu ta thực để ý em."
Nghe xong lời Cố Nhược Sầm, cô trầm tư lên.
Để ý sao? Nghĩ đến ngày thường từng chút từng chút, hẳn là có để ý đi? Có lẽ cô thật sự làm sai rồi?
Cố Nhược Ngu tuy rằng sĩ diện tính cách quật cường, nhưng chưa bao giờ lại có sai không chịu nhận, nếu thật sự là cô không đúng, xin lỗi cũng không sao. Ngay lúc cô tự hỏi chuyện xin lỗi hay không xin lỗi thì người làm Triển gia đi vào nói, có vị tiên sinh họ Tưởng tới chơi.
Cố Nhược Sầm che miệng cười, nhìn về phía Cố Nhược Ngu, "Em xem, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, giờ em không cần rối rắm có nên cúi đầu hay không rồi? Người ta tới đón em kìa."
Cố Nhược Ngu như bị chọc trúng tâm tư, hung tợn trừng mắt nhìn chị một cái.
Lúc Tưởng Trọng Lâm đi vào liền nhìn thấy Cố Nhược Ngu mặt vô biểu tình ngồi ở trên sô pha, trong lòng anh có chút bồn chồn, nói thật ra thì đây là anh lần đầu tiên anh chính thức xin lỗi người khác. Khi anh và Mục Đình ở bên nhau hầu như không có mâu thuẫn gì, trước nay anh cũng chưa từng dỗ dành cô gái nào.
Cố Nhược Sầm trông thấy anh thì cười vui vẻ, tiếp đón anh ngồi xuống, còn gọi người làm pha trà.
"Các em ngồi, chị đi thu dọn vài thứ." Nói xong liền lên lầu, để lại không gian cho hai người đang giận dỗi.
"Thực xin lỗi." Tưởng Trọng Lâm ngồi vào bên người cô nói câu đầu tiên.
"Đêm qua lời nói thái độ của anh đều không tốt, anh xin lỗi."
"Vậy vì sao thái độ anh không tốt?"
"Anh chỉ là cảm thấy không muốn để em biết anh đã từng đã làm những chuyện không có lý trí," anh đắn đo dùng tính từ, "Nếu em thật sự để ý thì anh có thể chậm rãi kể cho em."
"Không cần, em không muốn biết."
"......"
Cố Nhược Ngu nhìn anh rõ ràng hơi căng thẳng, lòng có chút mềm xuống, người nam nhân này đã bao giờ có cái dáng vẻ này.
"Em không tức giận."
Tưởng Trọng Lâm ngẩn ra.
"Em nói em không tức giận, em tha thứ cho anh, về nhà đi." cô cười nói.
Tác giả có lời muốn nói: Uhm ~~ chuyện này giải quyết rất nhanh ~ bởi vì cũng không phải vấn đề nguyên tắc, mọi người cứ bám sát vào cốt truyện là được ~ tôi sẽ không viết ngược trong chuyện tình cảm giữa nam nữ chính (phải nhớ kỹ những lời này nha... Bọn họ sẽ càng ngày càng yêu nhau không thể nghi ngờ ~~(≧▽≦)/~)
Sắp tới đoạn cao trào của truyện rồi ~~~ mọi người mau hoan hô///