*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cuối cùng nhờ có thông báo tìm người mà mẹ đứa nhỏ rốt cuộc cũng tìm được đến đây, cứ nói mãi lời cảm ơn với Cố Nhược Ngu. Bọn họ tham gia đoàn du lịch đến du lịch Nhật Bản, cha đứa nhỏ lại không đi cùng, cho nên một mình cô lo liệu quá nhiều việc, người ở đây lại quá nhiều cho nên mới để lạc cậu bé.
Cố Nhược Ngu cười nói không đề gì, lại nhắc cô ấy về sau chú ý trông đứa bé.
Từ biệt hai mẹ con xong, Cố Nhược Ngu thoáng nhìn Tưởng Trọng Lâm nãy giờ không thật sự vui vẻ mà ngầm buồn cười, kéo kéo góc áo anh, "Không phải chứ, anh tức giận với đứa nhỏ?"
"Anh không giận."
"Còn nói không giận. Mặt anh đã dài như thế này rồi." Cố Nhược Ngu bĩu môi.
"......"
"Anh không thật sự để bụng chuyện người ta gọi anh là thúc thúc đấy chứ?"
"......"
"Em không ngại anh trâu già gặm cỏ non a..."
"......"
"Kỳ thật......" Còn chưa nói xong, Tưởng Trọng Lâm quyết đoán dắt tay nhỏ lôi kéo cô đi tiếo về phía trước.
"Đi thôi, cỏ non."
......
Điểm du lịch thứ hai là Hokkaido. Nói đến Hokkaido, không thể không nhắc tới chính là suối nước nóng, đặc biệt là vào mùa đông toàn bộ Hokkaido bị băng tuyết bao trùm, một mảnh ngân trang tố khỏa. Ở dưới chân núi phủ đầy tuyết trắng xóa có một hồ suối nước nóng, nghĩ đến đã cảm thấy thoải mái.
Bởi vì lúc đến khách sạn đã hơi muộn, Cố Nhược Ngu quyết định đi dạo xung quanh. Màn đêm buông xuống, rất nhiều tiệm rượu đều treo đèn l*иg bên ngoài cửa hàng, với một vài món đặc sắc. Đường phố trong ánh chiều nặng nề nháy mắt liền trở nên đèn đuốc sáng trưng.
Cố Nhược Ngu phát hiện phía trước có một cửa hàng nhỏ bị người đứng đầy, hơn nữa đại đa số đều là con gái. Lòng hiếu kỳ lập tức bị gợi lên, cô là thích nhất xem náo nhiệt.
"Chúng ta qua đó nhìn xem sao, bên kia hình như rất thú vị." Cô hưng phấn muốn lôi kéo Tưởng Trọng Lâm cùng đi nhìn xem.
Tưởng Trọng Lâm đối với loại đồ vật của tiểu nữ sinh tự nhiên không có hứng thú, lại bị cô túm đến cửa tiệm, "Em tự mình đi xem đi, anh ở chỗ này chờ."
"Em biết ngay mà." Cố Nhược Ngu nhỏ giọng oán giận, nhưng vẫn là dùng sức chen vào bên trong.
Cô tiện tay vỗ vỗ vai một nữ sinh hỏi,
"Ngại quá, xin hỏi cửa hàng này sao lại đông người như vậy a? (Tiếng Nhật)" Cô gái mặc đồ thủy thủ quay đầu hưng phấn nói thầm,
"Cô không biết sao? Cửa hàng này có đá quý đổi vận bán rất ăn khách, lúc này có hàng mới về, các cô gái độc thân đều muốn mua, nghe nói có thể phù hộ mau chóng tìm được tình yêu mới. (Tiếng Nhật)"
"Nha, ra là vậy a," Cố Nhược Ngu đôi mắt lóe lóe,
"Đồ linh nghiệm như vậy tôi cũng muốn mua thử xem. (Tiếng Nhật)" Nữ sinh kia hồ nghi nhìn sau lưng cô một cái, nhìn thấy nơi đó có nam nhân cao lớn anh tuấn đang đứng, hơn nữa còn nhìn không chớp mắt vào cô gái đang hỏi chuyện,
"Cô không phải đã có bạn trai sao? (Tiếng Nhật)" Cô gái chỉ chỉ hướng Tưởng Trọng Lâm.
"A, người kia hả, anh ấy không phải bạn trai tôi, là anh trai đó, anh trai. (Tiếng Nhật)" Cố Nhược Ngu mặt không đổi sắc tim không nhảy mà nói dối.
Cuối cùng, cô cực kỳ kiên nhẫn xếp hàng, mua được cái gọi là đá đổi vận có thể mang đến tình yêu mới.
Tuy rằng cô cũng không quá tin tưởng đây là thứ gì vô cùng kì diệu, nhưng chuỗi dây này thật đẹp, ở giữa có một dây tơ hồng, treo mấy hạt châu chạm rỗng, bên trên có khắc một ít ký hiệu thần bí. Cố Nhược Ngu cao hứng phấn chấn đeo lên cổ tay.
Tưởng Trọng Lâm nhìn dáng vẻ cô vui mừng như vậy, thật sự là không thể hiểu nổi vì sao mấy cô gái có thể vì vài món đồ chơi hoàn toàn vô dụng mà chấp nhất như vậy.
Cố Nhược Ngu đắc ý nâng tay lên cho Tưởng Trọng Lâm nhìn, "Đẹp chưa?"
Tưởng Trọng Lâm nhìn cô vẻ mặt cô viết "Dám nói khó coi thử xem!", trái lương tâm mà khẳng định nói, "Ừ, đẹp."
Buổi tối, Cố Nhược Ngu chọn một nhà hàng sushi nhỏ không thu hút ăn bữa tối. Chủ bếp cũng là chủ cửa hàng này, nhìn qua rất hòa ái, cũng hay nói, biết Cố Nhược Ngu bọn họ là từ Trung Quốc tới lại có thể nói tiếng Nhật lưu loát thì vô cùng nhiệt tình đề cử phong cảnh địa phương cùng mỹ thực.
Lúc bọn họ ăn xong chuẩn bị trả tiền rời đi, lại có vài vị khách đi vào, một trong số đó vừa hay chính là cô nữ sinh vừa mới ở trong tiệm cùng cô nói chuyện.
Hiển nhiên, cô gái kia cũng nhận ra cô, rất kinh hỉ tiến lên chào hỏi,
"Thật trùng hợp, cô cũng ở đây ăn cơm. (Tiếng Nhật)" Cố Nhược Ngu mỉm cười đáp lại.
Cô gái Nhật Bản thuận thế đánh giá Tưởng Trọng Lâm đứng ở bên cạnh Cố Nhược Ngu, cao lớn tuấn lãng, mặc sơmi màu xám kẻ sọc, áo gió vàng nhạt, giơ tay nhấc chân gian đều là vẻ quyến rũ của nam nhân thành thục.
"Anh trai cô vô cùng soái khí nha!" Nữ sinh kia nhìn Cố Nhược Ngu cảm thán nói.
Cố Nhược Ngu chỉ có thể "Ha ha..." cười gượng, may mắn giờ phút này Tưởng Trọng Lâm không hiểu tiếng Nhật.
"Cảm ơn đã khích lệ, chúng tôi đi trước." Nói tạm biệt cô gái kia, Cố Nhược Ngu vội vàng kéo Tưởng Trọng Lâm đi ra ngoài.
Đi dọc theo bờ sông trở về khách sạn, Cố Nhược Ngu đang muốn cảm thán, nơi này thật là an tĩnh lại xinh đẹp, còn chưa có mở miệng, liền nghe thấy Tưởng Trọng Lâm nhẹ nhàng nói hai chữ.
"Anh trai?"
"......" Đã nói không hiểu tiếng Nhật cơ mà!
Cố Nhược Ngu tức khắc cảm thấy lông tơ sau lưng đều dựng đứng.
Giống như đã nhìn thấu cô suy nghĩ của cô, Tưởng Trọng Lâm nhàn nhạt giải thích nói, "Từ đơn giản như vậy anh vẫn có thể nghe hiểu."
"Ha ha..." Cố Nhược Ngu vẻ mặt lấy lòng cười lên, "Em không cố ý, em chỉ là muốn mua cái lắc tay này thôi."
Tưởng Trọng Lâm nhìn cô tựa như một chú chó nhỏ tội nghiệp muốn lấy lòng chủ nhân, làm gì còn có cái gì không vui, nhưng là chuyện mặt mũi khẳng định không thể cứ cho qua như vậy, ra vẻ ra hoàn toàn không cảm kích, làm cho Cố Nhược Ngu càng cố gắng biến đổi cách thức làm nũng xin tha.
Cứ như vậy một đường trở về khách sạn. Phải nói nơi đây gọi là khách sạn cũng không đúng, kỳ thật là một nhà nghỉ bình dân tương đối cao cấp, chủ nhà là người địa phương, kinh doanh nhà nghỉ suối nước nóng đã mấy chục năm. Bên trong đều là chiếu tatami cổ xưa nhất cùng với cấu trúc nhà gỗ. Hơn nữa trong phòng còn đặt sẵn áo tắm kiểu nhật cùng với bàn nhỏ, rượu gạo, càng giống như là trở về không khí thật lâu trước kia của Nhật Bản.
*Áo tắm kiểu Nhật dành cho nam.
*Phòng kiểu Nhật lót chiếu tatami. Diện tích phòng ở thường được đo bằng số chiếu đặt trong phòng. Phòng ở thường từ 6 chiếu (9.72m2, kích cỡ phòng đơn) trở lên.
Trong phòng hai người có thiết kế một hồ nước nóng nhỏ, bên ngoài là hàng đại thụ vờn quanh, yên tĩnh vô cùng, ngẩng đầu là có thể thấy một vầng trăng sáng treo cao.
Vốn dĩ tính toán làm chuyến tắm uyên ương, ai ngờ đâu ở địa phương quỷ quái này còn có thể đυ.ng phải đối tác làm ăn, mới vừa trở lại khách sạn Tưởng Trọng Lâm liền đi tới phòng khách bên kia gặp một người bằng hữu quan trọng.
Cố Nhược Ngu đương nhiên không vui vẻ gì, nhưng cô cũng biết chuyện này cũng không có cách nào, đành phải tự mình rầu rĩ không vui trở về phòng. Nhìn thấy trên tatami bày ra áo tắm nữ xinh đẹp, cùng với hồ nước nóng nóng hổi, Cố Nhược Ngu nghĩ dứt khoát đi trước ngâm cho sướиɠ, kệ xác ai muốn đi gặp ai!
......
Tưởng Trọng Lâm về phòng liền thấy cô gái nhỏ ngâm đến mức toàn thân thành màu phấn hồng.
"Sao giờ anh mới về, em rất nhàm chán." Cố Nhược Ngu bĩu môi ai oán nhìn anh.
"...... Nói mấy chuyện."
"Chuyện còn quan trọng hơn em sao? Anh đang cùng chuyện tới đây hưởng tuần trăng mật sao?"
"...... Thực xin lỗi."
"Hừ!"
Tưởng Trọng Lâm lúc này mới phát hiện trên mặt cô có chút mất tự nhiên ửng hồng, rượu gạo đặt trên bàn thấp bên cạnh hình như bị chạm qua, Tưởng Trọng Lâm cầm lên thì thấy rượu bên trong đã vơi hơn phân nửa.
Nhìn lại dáng vẻ Cố Nhược Ngu, hơn phân nửa là uống say.
Tuy rằng tư thế ngủ của Cố Nhược Ngu không tồi, nhưng rượu phẩm thật sự chẳng ra gì, từ lần trước uống say ở quán bar xong về nhà múa cột là có thể đã nhìn ra. Rượu gạo về sau mới ngấm, hiện tại Cố Nhược Ngu đã giống một con mèo nhỏ say rượu.
Tưởng Trọng Lâm bó tay, dọn chén rượu bình rượu đi, đem Cố Nhược Ngu ngã trên nền tatami bế ngang lên đặt trên giường.
Ai ngờ đâu vừa khom lưng buông cô xuống, thì cô không biết từ chỗ nào lấy ra sức lực, xoay người một cái liền đem Tưởng Trọng Lâm không hề phòng bị ngã lăn trên giường.
Tưởng Trọng Lâm còn đang mặc bộ quần áo vừa nãy đi ra ngoài, chỉ là lúc đi vào nhà thì đã cởϊ áσ gió bên ngoài, chỉ còn áo sơmi và quần tây, không biết có phải rượu vào làm người to gan hay không, nhìn giờ phút này Tưởng Trọng Lâm bị chính mình đè dưới thân, Cố Nhược Ngu bỗng nhiên liền có loại xúc động muốn đùa giỡn.
"Kỳ thật em hôm nay cũng không có gọi nhầm a." Cô bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống một câu sờ không thấy não.
"Hử?" Tầm mắt Tưởng Trọng Lâm đã bị vạt áo hơi rộng mở chỗ ngực cô làm cho hấp dẫn, cả người trong nháy mắt đều căng thẳng, làm gì còn quản cô đang nói cái gì.
"Em nói, anh vốn dĩ cũng là anh trai a, tình, anh, trai......" Tay Cố Nhược Ngu bắt đầu dọc theo cúc áo sơmi đưa xuống dưới, miệng ghé lại gần tai Tưởng Trọng Lâm nhẹ giọng nói.
Tưởng Trọng Lâm hoàn toàn không đoán trước được chuyện sẽ phát triển đến nước này, hoặc là nói không nghĩ tới Cố Nhược Ngu say rượu xong còn có thể lớn mật như vậy... nhiệt tình...
Tuy rằng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của không phải phong cách của Tưởng Trọng Lâm, nhưng mà loại mỹ vị đưa tới tận cửa này làm sao có thể cự tuyệt đây?
Tưởng Trọng Lâm đưa tay ôm vòng eo cô, đang chuẩn bị đem cô xoay người đè ở dưới thân, lại bị Cố Nhược Ngu đè cánh tay, sau đó kiều tiếu nói nhỏ, "Hôm nay em nói rồi, ô, ni, san (Tiếng Nhật: anh trai)"
Vừa nói, tay nhỏ mềm mại nhỏ từ cúc áo sơmi chạy tới khoá dây lưng, một tiếng vang nhỏ đã thuận lợi cởi xong khoá thắt lưng, sau đó chậm rãi kéo đai quần tây xuống.
Tưởng Trọng Lâm sắp bị cô tra tấn điên rồi, như vậy một bàn tay mềm mại không xương tay đặt ở nơi hắn mẫn cảm nhất dao động, lúc thì muốn để cô dừng tay lúc lại hy vọng cô tiếp tục, tuy là anh luôn luôn trầm ổn trấn định cũng bị cô làm ra một thân mồ hôi mỏng, máu khắp người đều vọt tới một chỗ.
Ngay lúc này, Cố Nhược Ngu lại cứ thế dừng lại, nằm trên người anh làm ra một vẻ mặt không biết phải hạ miệng như thế nào.
Tưởng Trọng Lâm thật sự muốn hỏng rồi, kỹ thuật không đạt còn dám ở trên, cứ dừng lại như vậy sợ là anh muốn ED.
Anh mạnh mẽ đến túm chặt tay nhỏ còn đang ở phía dưới tác quái, cường thế nghiêng người, liền đem Cố Nhược Ngu đè trên nệm mềm.
"Vẫn là để anh đến đây đi."
Lời của editor: Nghe tác giả tả người Nhật là biết tác giả đang ngồi nhà viết văn. Tính cách người Nhật khác hoàn toàn so với trong truyện đang viết, cảm thấy rất "bối rối":D
Trời mùa đông Hokkaido cũng lạnh tới âm mười, hai mươi độ, thế mà nam chính vẫn cứ mặc một áo sơ mi một áo gió, quả là thời trang đánh tan thời tiết:D