Lâm Gia Ý thoái thác nói buổi chiều còn phải đi làm, không tiện hàn huyên nhiều, bảo Cố Nhược Ngu không cần lo lắng, chuyện này tự cô sẽ xử lý. Nói rõ là không muốn nói thêm với Cố Nhược Ngu. Cố Nhược Ngu nhớ tới Vu Khởi Văn gần đây đã bắt đầu làm phục hồi chức năng, hẳn là cũng sắp được xuất viện, cô đi hỏi hắn cũng được.
Cố Nhược Ngu ở trung tâm hồi phục tìm được hắn thì hắn đang chống gậy chậm rãi đi lại. Nhìn tư thế kì khôi đó Cố Nhược Ngu cười trộm, Vu thiếu gia lúc nào cũng chú ý phong thái hẳn cũng không nghĩ tới chính mình cũng có lúc trông khó coi như vậy đâu.
Vu Khởi Văn đi hết một đoạn đường, ngẩng đầu nhìn thấy Cố Nhược Ngu đứng ở cửa hướng về phía hắn cười.
"Lúc này cậu không phải nên ở Văn Phòng sao? Chạy đến đây làm gì? Văn Phòng mà sập thì tôi sẽ tính toán với cậu!"
Cố Nhược Ngu không để ý lời hắn trêu chọc, "Tôi là có chính sự muốn nói với cậu."
Vu Khởi Văn cầm lấy chai nước gần bên uống một ngụm to, "Chính sự?"
"Cậu phải đồng ý không nói cho người khác."
Vừa dứt lời, Vu Khởi Văn liền cười lăn lộn, "A Ngu, cậu đang đi nhà trẻ à, những lời này sao quen tai thế a?"
Cố Nhược Ngu dậm chân, "Tôi nói thật đó."
Nhìn dáng vẻ cô nghiêm túc, Vu Khởi Văn mới thu lại ý cười, "Nói đi, chuyện gì? Bảo đảm sẽ không nói cho người khác!" Nói xong hắn còn giơ ba ngón tay.
Sau đó, Cố Nhược Ngu đem chuyện Lâm Gia Ý từ đầu tới đuôi nói một lần.
Vu Khởi Văn nghe xong, không hề giật mình như cô tưởng, chỉ khẽ mỉm cười hỏi, "Vậy cậu muốn làm thế nào đây?"
"Cậu không cảm thấy chuyện này quá hoang đường sao?" Cố Nhược Ngu nhìn hắn tỏ ra đâu có gì ghê gớm mà cảm thấy kinh ngạc.
"A Ngu, tôi nói thế này nhé, loại chuyện như vậy có xảy ra trong vòng xã giao của chúng ta cũng là chuyện rất bình thường." Vu Khởi Văn thần sắc trở nên nghiêm túc lên, "Coi như là tôi biết ba tôi ở bên ngoài nuôi tình nhân thì cũng không quá kinh ngạc, chỉ là cậu cảm thấy Lâm Gia Ý là bạn bè tốt của cậu nên cô ấy sẽ không, cũng không thể làm như vậy."
"Nhưng, chính là......" Cố Nhược Ngu lập tức không biết phải sắp xếp từ ngữ ra sao, "Gia Ý cô ấy lại không phải kẻ thiếu tiền."
"Vậy chứng tỏ cô ấy là kẻ thiếu tình thương." Vu Khởi Văn nhìn cô nói ra từng câu từng chữ, "Cái người Chu Khiêm này cũng có chút xa giao với nhà tôi, anh ta làm người không tồi, nghe nói hôn nhân cũng không phải hắn được tự mình lựa chọn. Lâm Gia Ý là gặp được chân ái, đáng tiếc chân ái đã kết hôn."
"Kết hôn thì thôi đi, vì sao còn muốn cõng lên lưng cái danh mất hết mặt mũi làm kẻ thứ ba!" Cố Nhược Ngu cảm thấy không thể lý giải.
"Tôi đây hỏi cậu, nếu có một người nam nhân cậu cảm thấy rất thích, đáng tiếc hắn là một gã nhà nghèo, cậu có nguyện ý cùng hắn không?"
"......" Cố Nhược Ngu suy nghĩ một chút, "Tôi làm sao có thể thích một gã nghèo, nếu môn không đăng hộ không đối, không bằng cai đoạn tắc đoạn*."
*Cai đoạn tắc đoạn: nên cắt đứt thì phải cắt đứt. Không dây dưa.
Vu Khởi Văn cười khẽ một chút, "A Ngu, cậu xem đi, đây là chỗ khác nhau giữa cậu và Gia Ý. Cậu coi trọng cuộc sống, mà cô ấy, lại coi trọng tình yêu."
Cố Nhược Ngu bị một lời nhìn như rất có triết lý làm cho có chút cứng đờ, cô cũng đại khái hiểu được ý Vu Khởi Văn. Chẳng qua, hai người dù sao cũng là bạn khuê mật lâu năm, cô không thể cứ như vậy nhìn cô ấy biến thành kẻ bị chê cười, nếu chuyện này bị những kẻ khác, hoặc những kẻ vốn luôn có mâu thuẩn với Lâm Gia Ý biết được còn không biết sẽ đồn đại thành cái dạng gì đâu.
Giờ ăn cơm chiều, Tưởng Trọng Lâm phát hiện Cố Nhược Ngu hơi thất thần, cơ bản là ở trên mặt đất mấy thước. Hồn không biết đã bay đi nơi nào.
"Cô đang suy nghĩ chuyện của bạn à?"
Cố Nhược Ngu lấy lại tinh thần, gật gật đầu, "Anh cảm thấy phải làm thế nào mới tốt?"
"Tôi cảm thấy cô ít quản thì hơn." Tưởng Trọng Lâm đầu cũng không ngẩng.
"...... Anh sao lại như vậy, cô ấy là bằng hữu của tôi." Cố Nhược Ngu tức giận muốn cãi cọ.
"Bằng hữu cũng không phải chuyện gì đều có thể nhúng tay. Đây là chuyện riêng của Lâm tiểu thư, cô ấy có thể tự mình xử lý."
Cố Nhược Ngu đành phải rầu rĩ không vui, cúi đầu ăn cơm.
Không nghĩ tới chưa được mấy ngày, ở một nghi thức cắt băng cho một làng du lịch thuộc Tưởng thị, Cố Nhược Ngu gặp được vị tình nhân bí mật của Lâm Gia Ý, Chu Khiêm.
Ở buổi tiệc tối, Cố Nhược Ngu hầu như không có lúc nào là không nhìn chằm chằm Chu Khiêm, quan sát nhất cử nhất động.
Chu Khiêm tầm trên dưới bốn mươi, nhìn qua khí vũ hiên ngang, rất có mị lực của một nam nhân thành thục. Cố Nhược Ngu cũng có thể đoán ra nguyên nhân Lâm Gia Ý yêu hắn. Nói trắng ra là, Lâm Gia Ý chắc chắn là do luyến phụ phích* phát tác.
*Luyến phụ phích: phức cảm Electra (tên tiếng Anh: Electra complex). Hoặc gộp chung lại là phức cảm Oedipus, "giải thích các cảm xúc và ý tưởng mà tâm trí giữ trong thông qua ức chế, về của một đứa trẻ muốn có quan hệ tìиɧ ɖu͙© với cha mẹ khác giới mình (nghĩa là trẻ trai sẽ có hấp dẫn với mẹ chúng, và trẻ gái có hấp dẫn với cha chúng), bắt đầu từ độ tuổi 3-6 tuổi." (Wikipedia). "Luyến phụ phích (Tình yêu của người cha), bản dịch tiếng Trung của "Electra complex", là thuật ngữ do Freud nhà phân tâm học đặt ra, ám chỉ cảm xúc phức tạp về tình yêu của con gái đối với người cha. Đây là giai đoạn thứ hai của sự phát triển tâm lý tìиɧ ɖu͙© ở bé gái. Ở giai đoạn này, bé gái rất thâm tình với cha, coi cha cô là đối tượng quan hệ tìиɧ ɖu͙© chính, và coi mẹ cô là không cần thiết, luôn hy vọng rằng cô có thể thay thế vị trí của mẹ mình và độc chiếm cha cô." (Baidu) Trong thời gian này nếu không xuất hiện người có cùng giới tính đến áp chế phức cảm (thường là cha đối với bé trai và mẹ đối với bé gái), thì sẽ để lại nhiều thay đổi tâm lý khi đứa trẻ lớn lên.(người dịch thêm vào) Lâm Gia Ý từ nhỏ lớn lên trong một gia đình đơn thân, cha mẹ ly hôn xong mẹ cô đi nước ngoài, ba cô ở nhà lại là một người nam nhân nhiều nợ phong lưu (hay trai gái bồ bịch), sự quan tâm dành cho con gái, ngoài cách thể hiện bằng tiền tài thì không còn gì khác. Từ nội tâm mà nói, Lâm Gia Ý rất khiếm khuyết tình thương của cha.
Một người nam nhân thành thục, ổn trọng, lại có sự nghiệp thành công cứ như vậy dễ dàng hấp dẫn cô.
Đến phiên Tưởng Trọng Lâm cùng Chu Khiêm kính rượu nhau, Cố Nhược Ngu vẻ mặt trở nên không tốt. Vốn Cố Nhược Ngu cũng không định nói gì, chính Chu Khiêm dường như từ trên mặt cô nhìn ra chút gì, cười hỏi,
"Tưởng phu nhân có biết tôi sao? Tựa hồ lần đầu tiên gặp mặt đã không có hảo cảm với tôi rồi."
"Không quen biết."
"Nha......"
"Chính là tôi biết Lâm Gia Ý."
"......"
"Nhược Ngu!" Tưởng Trọng Lâm thấp giọng quát lớn.
Chu Khiêm vẻ mặt ngừng lại hai giây, ngay sau đó lại trở thành vẻ không có chuyện gì.
"Thì ra là bạn của Gia Ý, cũng từng nghe thấy. Chỉ là tôi không biết là Tưởng tổng phu nhân."
"Chu thị trưởng, Nhược Ngu tuổi còn nhỏ, có điều gì mạo phạm thì xin được tha thứ." Tưởng Trọng Lâm nâng chén xin lỗi nói.
"Đâu có, tôn phu nhân hoạt bát đáng yêu."
Trên đường trở về, không khí trong xe có chút nặng nề, Cố Nhược Ngu biết mình ở trong yến hội không nên xúc động, có điều cô vừa thấy người nam nhân này thì sẽ nghĩ đến hắn là kẻ hỗn đản lừa gạt tình cảm của người khác, lại đã kết hôn mà còn đi nɠɵạı ŧìиɧ.
"Thực xin lỗi." Cô nhẹ giọng, nhìn Tưởng Trọng Lâm vẻ mặt nghiêm nghị, đang cau mày lái xe.
"Tôi đã nói rồi, đây là chuyện riêng của Lâm tiểu thư, cô đừng đi nhúng tay."
"Chính là......" Cố Nhược Ngu còn muốn biện bạch một chút.
"Không có chính là gì hết, sự tình hôm nay cô vốn làm sai, cô còn có lý do để nói?"
Cố Nhược Ngu đành phải bĩu môi, lặng lẽ xuống.
Ai biết được, chuyện này vẫn còn chưa xong. Buổi tối vài ngày sau đó, Cố Nhược Ngu bị Lâm Gia Ý gọi ra ngoài.
Cố Nhược Ngu tìm thấy Lâm Gia Ý, cô đã ở quán bar uống hơi say. Nhìn thấy Cố Nhược Ngu tới, liền chỉ chỉ phía trước, ý bảo cô ngồi xuống.
"Cậu gặp Chu Khiêm?" Lâm Gia Ý câu đầu tiên lời nói lại hỏi, ngữ khí tuy rằng bình đạm, Cố Nhược Ngu lại cảm thấy cô (Lâm Gia Ý) cảm xúc không đúng.
"...... Đúng vậy."
"A Ngu, tớ và cậu không giống nhau, cậu biết không?"
"......"
"Cậu rất thông minh, chỉ đọc sách cũng có thể nhảy hai lớp, trừ chuyện Tưởng Thúc Dương ra, đến bây giờ cậu đều trải qua thuận buồm xuôi gió. Tớ biết cậu là người kiêu ngạo, cậu khinh thường tớ lựa chọn như vậy......"
"Gia Ý! Tớ không......"
Không đợi Cố Nhược Ngu nói xong, Lâm Gia Ý giơ tay, ý bảo cô đừng ngắt lời.
"Tớ biết tớ làm như vậy không đúng, tớ cũng khinh thường chính mình. Chính là, chính là tớ không có cách nào a, tớ chính là yêu anh ấy. Lần đầu tiên có người quan tâm tớ như vậy, còn đi theo giúp tớ nấu cơm giặt đồ, cậu biết không? Ngay cả ba tớ cũng sẽ không đối tốt với tớ như vậy. Cậu bảo tớ làm sao có thể không thích anh ấy, yêu anh ấy. Tớ biết anh ấy có gia thất, nhưng vốn dĩ là hôn nhân liên hôn, anh ấy đối với vợ không có tình cảm, bọn họ thậm chí không có hài tử, tớ......"
"Lâm Gia Ý!" Cố Nhược Ngu vẻ mặt đã biến thành tức giận, "Mặc kệ hắn yêu hay không yêu vợ, thì hắn cũng vẫn là người đã kết hôn. Cho dù cậu có qua lại với một lão nam nhân ly hôn mười lần tám lần tớ cũng không nói gì. Nhưng cậu xem cậu, còn có một chút dáng vẻ Lâm gia tiểu thư sao?"
"Lâm gia tiểu thư?" Lâm Gia Ý cười nhạo một tiếng, cầm lấy cái ly uống còn dư lại một chút rượu, "A Ngu, từ hồi đi học cậu vẫn luôn coi trọng những thứ đó, những chuyện cậu làm đều không được có lỗi với thân phận, ngay cả bạn trai cũng phải đỉnh đỉnh ưu tú. Tưởng Thúc Dương giải trừ hôn ước, cậu lại không có phản ứng kịch liệt, kỳ thật tớ rất kinh ngạc, không như tớ nghĩ rằng cậu sẽ không thuận theo cũng không buông tha hai kẻ đối nghịch với cậu. Kỳ thật A Ngu, tớ biết cậu không phải là thích hắn, mà là cậu thua không nổi."
Cố Nhược Ngu bị nói đến chột dạ, đời trước cô chẳng phải là không thuận theo, không buông tha sao, cho nên mới rơi vào cái kết cục gặp tai nạn xe cộ mà chết.
"Nhưng mà A Ngu, tớ mà nói, tớ không cần những thứ kia, những cái đó kim quang lấp lánh vinh quang, đều là giả, đều là để cho người khác xem. Cậu xem trong giới chúng ta những nữ nhân ở bên ngoài vênh váo tự đắc kia, có ai không sau lưng chua xót rơi lệ. Cậu bỗng nhiên đồng ý gả cho Tưởng Trọng Lâm, tớ thực giật mình, nhưng tớ nghĩ lại, đối với cậu đó có lẽ là lựa chọn không tồi. A Ngu, cậu về sau đừng quản chuyện của tớ nữa." Nói xong, Lâm Gia Ý cầm lấy túi xách, thất tha thất thểu chuẩn bị đứng dậy chạy lấy người.
"Ý của cậu là muốn tuyệt giao với tớ sao?" Cố Nhược Ngu đứng lên, không dám tin tưởng nhìn Lâm Gia Ý.
Lâm Gia Ý nhìn cô không nói gì, chỉ cười khổ một chút, đi ra ngoài.
Cố Nhược Ngu sắc mặt khó coi ngồi lại nơi đó, trước tư sau tưởng cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có cái gì đáng giá khiến Lâm Gia Ý thà rằng cùng cô quyết liệt.
Cô chậm rãi đi ra cửa, vừa nhìn thấy Lâm Gia Ý trong thang máy đi xuống gara ngầm.
Chẳng lẽ cô ấy uống nhiều rượu như vậy còn dám lái xe hay sao?
Cố Nhược Ngu nhất thời có chút lo lắng, nghĩ một hồi vẫn là không bỏ xuống được, quyết định đi theo đến gara nhìn xem.
Thang máy đi xuống hầm ngầm chỉ có một, cho nên cô phải đợi chốc lát mới vào được thang máy. Vừa đi đến gara, thì nghe được bên trong có thanh âm rất lớn.
Cố Nhược Ngu đi theo thanh âm, phát hiện có mấy người đem Lâm Gia Ý vây vào giữa.
Cố Nhược Ngu tức khắc trong lòng căng thẳng, vội vàng đi qua.
"Gia Ý!"
Lâm Gia Ý quay đầu vừa thấy là Cố Nhược Ngu, nháy mắt liền nhíu mày hô to, "Đừng tới đây!"
Cố Nhược Ngu làm sao có thể nghe lời cô nói, vài bước liền chạy đi lên.
Đứng trước mặt Lâm Gia Ý là một nữ nhân, bên cạnh đi theo mấy người đàn ông, nhìn qua thấy rõ là kẻ ý đồ bất thiện.