Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn
______________
***
Phủ Minh Vương, Phong Dực Hiên dùng ánh mắt bất thiện và lạnh lẽo nhìn Ám Nhất chằm chằm.
Sau ba phen mấy bận cảm thấy mình đối xử với Lam U Niệm rất khác biệt, Phong Dực Hiên nhốt mình trong thư phòng suy tư một ngày, ngày đó hắn cũng không tìm ra nguyên nhân tại sao mình lại xử sự khác lạ với Lam U Niệm. Nhưng hôm nay trong đầu hắn chỉ toàn nghĩ đến Niệm Niệm, sau đó nghe được đám người Ám Nhất tán gẫu, hắn mới biết được mình thích tiểu cô nương kia, thích nữ hài không giống người thường kia.
Ngay từ đầu Phong Dực Hiên cũng hơi sững sờ, năm nay hắn đã mười chín tuổi, nam tử mười chín tuổi ở đại lục được coi là trưởng thành, có thể lấy vợ, nhưng khi mười sáu tuổi sẽ có thϊếp hầu, với niên kỷ của hắn vốn nên là thê thϊếp thành đàn, nhưng từ nhỏ tính tình hắn đã trong trẻo lạnh lùng, có bệnh sạch sẽ cực kỳ nghiêm trọng, chỉ cần có nữ tử dựa vào gần sẽ bị hắn một chưởng đánh bay. Nhưng còn Niệm Niệm của hắn thì lại khác, hắn không chán ghét nàng đến gần, trái lại còn rất thích đến gần nàng, hắn thích mùi vị trên người nàng, thích
dáng vẻ lạnh nhạt và kiên cường của nàng, thích tất cả mọi thứ của nàng. Hóa ra trong lúc bất tri bất giác, hắn đã thích tiểu cô nương kia.
Sau khi Phong Dực Hiên biết rõ tâm ý của mình thì tâm tình trở nên thoải mái hơn nhiều, đây là lần đầu tiên hắn động tâm, hắn có thể khẳng định đây cũng là lần cuối cùng. Nếu đã thích vậy thì hắn phải bắt lại, đó là nguyên tắc làm việc nhiều năm nay của hắn, nhưng cũng tiếc là nhiều năm như vậy hắn chưa từng mến qua cái gì là yêu.
Nghe Ám Tam nói các cô nương rất thích lãng mạn, huống chi là tiểu cô nương như Niệm Niệm. Cho nên, Phong Dực Hiên suy nghĩ rất lâu nhưng cũng không nghĩ ra phương pháp lãng mạn nào, cuối cùng vẫn là Ám Nhất đưa ra gợi ý nói thành Nam sẽ có bắn pháo hoa, Phong Dực Hiên nghĩ một lát, dường như rất nhiều cô nương đều yêu thích, cho nên khi thấy Ám Nhất xung phong nhận việc thì để hắn ta đi mời Niệm Niệm.
Phong Dực Hiên có chút lo lắng đợi ở thư phòng, cuối cùng lúc Ám Nhất trở lại, trong mắt Phong Dực Hiên lóe lên hi vọng, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Ám Nhất: "Chủ tử, Lam cô nương không đồng ý!"
Vốn dĩ hi vọng ẩn trong ánh mắt, nháy mắt lạnh như băng, làm cho xương sống Ám Nhất lạnh buốt: "Gần đây ngươi quá nhàn rỗi, đi xử lý chuyện trong phủ cho tốt đi!"
Ngày nghỉ của ta! Ban thưởng của ta! Chủ tử, ngài không được như vậy? Nam nhân keo kiệt như vậy Lam cô nương sẽ không thích! Nhưng mà Phong Dực Hiên cũng không có nghe được tiếng lòng của Ám Nhất, nếu không nhất định Ám Nhất sẽ bị phái đi nước khác.
"Hôm nay nàng đi đâu?" Phong Dực Hiên ngồi ngay ngắn trong thư phòng, đập bàn đọc sách hỏi.
Ám Nhị lắc mình xuất hiện ở thư phòng, mặc dù chủ tử nhà mình hỏi không rõ ràng, nhưng lập tức Ám Nhị đã hiểu người chủ tử hỏi đến là ai, dù sao kể từ khi gặp được người kia thì tất cả tâm tư cỉa chủ tử đều ở trên người người đó. "Hôm nay Lam cô nương đến quý phủ Hà Thái phó." Ám Nhị hồi đáp.
Phong Dực Hiên suy tư, sau một lúc lâu, nói: "Bảo Ám Nhất giao cho Hà Sơ Dương một nhiệm vụ, đêm mai Hà Sơ Dương phải dẫn muội muội của hắn đi thành Nam xem pháo hoa, đây là quân lệnh!" Lam Mặc Huyền bảo vệ Niệm Niệm rất chặt, cho nên chỗ của hắn ta chắc chắn sẽ không thông.
Chủ tử? Ngài làm vậy là đang lạm dụng chức quyền đó? Hơn nữa có dạng quân lệnh nào lại muốn Hà phó tướng dẫn theo muội muội xem pháo hoa, đó là việc trong quân đội sao? Chủ tử, cuối cùng thì ngài muốn thế nào?
"Dạ!" Ám Nhị đã có thể tưởng tượng được sắc mặt nghẹn khuất không thể tin của Hà phó tướng, nói đến Hà phó tướng, hắn ta vẫn luôn cực kỳ bội phục chủ tử, vẫn luôn đi theo chủ tử gϊếŧ địch trên chiến trường, nhưng hiện tại chỉ sợ hình tượng của chủ tử đã bị sụp đổ.
"Cái gì?" Trong Hà phủ phát ra một tiếng gầm giận dữ, Hà Sơ Dương ở trong phòng của mình nhìn Ám Nhất xuất quỷ nhập thần.
"Ám Nhất, có phải nghĩ sai rồi không, Niệm Nhi muội muội chỉ là hài tử, có phải Niệm Nhi muội muội đắc tội Vương gia?" Hà Sơ Dương không nghĩ tới Minh Vương lại hạ mệnh lệnh muốn hắn làm như vậy, nhưng mà đó là muội muội của hắn, hỏi hắn làm sao có thể đẩy nàng vào hố lửa đây?
"Khụ, Hà phó tướng suy nghĩ nhiều, chỉ là chủ tử và Lam cô nương là quen biết cũ, hơn nữa Lam cô nương đã từng cứu chủ tử một mạng, chủ tử là hạng người gì ngươi còn không biết sao?" Ám Nhất trợn mắt nói dối, kỳ thật chủ tử hắn chính là người như vậy, muốn dụ dỗ Lam cô nương nhà các ngươi.
Hà Sơ Dương suy nghĩ một hồi, mặc dù tính tình Minh Vương không biết thương vô số người, nhưng cũng không phải là người có tâm tư âm ác, hơn nữa hắn đi theo Minh Vương nhiều năm, ít nhiều gì cũng biết tính tình Minh Vương, nếu hắn muốn hại người, đã sớm trực tiếp gϊếŧ.
"Ta hiểu!" Hà Sơ Dương đáp ứng, hơn nữa, ngày mai còn có hắn đi theo, tốt nhất nên túm Lam Mặc Huyền theo luôn, coi như Minh Vương muốn làm cái gì, hai người ca ca bọn họ cũng sẽ bảo vệ Niệm Nhi muội muội.
Cuối cùng cũng hoàn thành, có thể trở về phục mệnh, Ám Nhất sờ sờ mồ hôi vốn không hề tồn tại trên đầu, vội vàng trở về nịnh nọt chủ tử.