Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn
Mưa đầu mùa hè mang theo cái mát lạnh của năm tháng, không ngừng rơi xuống không nhanh không chậm, gột rửa lá cây ngoài cửa sổ sạch sẽ, mưa đầu mùa hè ít đi chút triền miên so với mưa xuân, lại nhiều hơn chút tình cảm mãnh liệt; so với mưa mùa hạ ít đi chút huyên náo, nhiều hơn một tia nhẹ nhàng khoan khoái, so với mưa thu ít đi một phần thành thục, nhiều thêm vài phần thanh xuân.
Lam U Niệm nhìn cơn mưa nhỏ lả tả ngoài cửa sổ, kích động muốn đi ra ngoài dầm mưa như mấy năm trước, nhưng mới đi tới cửa phòng đã thấy Lam Vũ và Lam Khúc đứng ở đó, vẻ mặt ta bắt được ngươi.
"Tiểu thư..." Lam Khúc bất đắc dĩ lên tiếng, tiểu thư giống như một lão nhân đã trải qua tang thương, nhưng tính cách tùy hứng không biết yêu quý chính mình lại chân chính giống như tiểu cô nương, thật sự làm cho người ta quan tâm.
"A, ta không có nghĩ tới ra ngoài nhìn mưa!" Lam U Niệm cười nói, mặc dù nàng có ý nghĩ như vậy, nhưng biết rõ hiện tại cơ thể mình như thế nào, nàng không phải người không yêu quý bản thân.
"Thực sự?" Lam Vũ không tin, thật sự cho tới bây giờ tiểu thư đều không quan trọng cơ thể mình, ngươi có thấy ai mà cơ thể mình trúng kịch độc lại không quan tâm tìm thuốc giải, giống như mình không có chuyện? May mắn thay Đại công tử và sư phụ của tiểu thư vẫn luôn nghiên cứu chế thuốc giải, nếu không dựa vào tính tình tiểu thư thì đã hỏng rồi.
"Nghe nói tối hôm qua An di nương ngất đi?" Lam U Niệm xòe bàn tay ra hứng lấy giọt mưa lạnh như băng, nhớ tới lễ vật tối hôm qua An di nương tặng cho mình.
"Đúng vậy! Nghe nói rất sợ hãi! Nhưng chuyện này người khác không biết, trừ quản gia trong phủ. Hơn nữa, Trương Lâm nói thi thể là do quản gia xử lý." Lam Vũ vô cùng hưng phấn nhớ tới lúc tối hôm qua ở trong bóng tối nhìn thấy An di nương bị dọa điên điên khùng khùng, bất luận là ai từng bắt nạt tiểu thư, một người nàng cũng không bỏ qua.
Lam U Niệm không nói, mặc dù thủ đoạn của An di nương tàn nhẫn, từng gϊếŧ không ít người, nhưng không có chân chính tự mình động thủ, chỉ là đều dùng chút thủ đoạn hoặc là để người khác làm, lần này ngủ một giấc cùng một thi thể, cảm giác của An di nương khẳng định không tệ.
"Mặc Huyền ca ca đang làm gì?" Lam U Niệm nhớ tới vị ca ca khi không có việc liền chạy tới sân nhỏ của mình, chuẩn bị đến chỗ ca ca xem một chút, dù sao kể từ lúc vào ở Lam phủ tới nay, nàng còn chưa qua thăm ca ca.
Lam Khúc ra ngoài hỏi, sau đó về báo lại: "Tiểu thư, hôm nay Lam thiếu gia bị lão phu nhân gọi đi, nghe nói là thỉnh an lão phu nhân buổi sáng!"
"Nếu hôm nay thời tiết tốt, vậy tới thỉnh an lão phu nhân!" Lam U Niệm nói, Lam Vũ và Lam Khúc nhìn mưa nhỏ bên ngoài, thật sự không nhìn ra thời tiết tốt chỗ nào.
Lúc bọn họ đến sân nhỏ của lão phu nhân, Vương ma ma ngăn cản đám người Lam U Niệm ở ngoài: "Tam tiểu thư, xin chờ một lát, để lão nô vào bên trong bẩm báo!"
Lam U Niệm gật đầu, nàng biết bọn họ đang ra oai phủ đầu, xem ra muốn phơi nàng bên ngoài một thời gian, bên ngoài mưa lớn như vậy, thân thể nàng lại không tốt, Lam U Niệm càng ngày càng không thích lão phu nhân, quả nhiên già mà không đứng đắn.
"Lam Tướng quân biết ca ca đến thỉnh an không?" Lam U Niệm biết Lam Mặc Huyền ở bên trong nhất định sẽ bị làm khó dễ, huống chi bên trong còn có An di nương và Lam Nhã Nhã. Còn Lam Kiến Quân thì thật tâm thích đứa con trai này, nếu như biết nhất định sẽ đến.
"Lam Tướng quân không hề biết." Lam Khúc thấp giọng nói, sau đó liếc mắt nhìn thần sắc tiểu thư nhà mình lập tức hiểu ra: "Em để Trương Lâm đi làm!"
Nhìn Lam Khúc chậm rãi lui xuống, Lam U Niệm và Lam Vũ liếc nhau một cái, hai người đều lộ ra vẻ mặt đắc ý nho nhỏ, giống như trò đùa dai của trẻ con vậy, có lẽ chỉ khi ở bên cạnh người mình thật sự yêu thương, Lam U Niệm mới có thể bày ra dáng vẻ chân chính của mình.
Gió lạnh thổi lướt qua, sắc mặt Lam U Niệm vốn tái nhợt nay càng thêm trắng bệch, hơn nữa thân thể gầy yếu kia, từ xa nhìn lại liền có chút ý tứ hàm xúc điềm đạm đáng yêu. Lam Kiến Quân nghe nói con trai bị lão phu nhân gọi tới liền biết nhất định bà ta lại muốn làm khó con trai, mà chắc chắn con trai nể mặt ông nên sẽ không làm quá mức, nhưng đứa bé này là bản thân ông nhìn lớn lên, như là con trai ruột của mình. Lúc Lam Kiến Quân chạy tới sân nhỏ của lão phu nhân thì nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của con gái mình đứng trong mưa gió lung lay sắp đổ.
"Niệm Nhi!" Lam Kiến Quân đến bên cạnh Lam U Niệm, dùng cây dù trong tay Lam Bá chặn gió lạnh cho nàng: "Tại sao lại ở chỗ này?"
"Lam Tướng quân!" Lam U Niệm thi lễ, Lam Vũ lập tức tiếp lời: "Tiểu thư đến thỉnh an lão phu nhân, nhưng mà đợi lâu như vậy vẫn không để tiểu thư đi vào."
Lam Kiến Quân kéo tay con gái đi vào trong nhà, nhưng mà tay của con gái lạnh buốt giống như khối băng, càng làm cho Lam Kiến Quân cảm thấy áy náy, Lam U Niệm nhìn tay mình bị Lam Kiến Quân nắm, trong mắt chợt lóe lên chút không rõ, loại cảm giác này, giống với cảm giác ba từng cho cô.
Truyện Sắc"Lão gia!" Vương ma ma thi lễ, khi bà ta nhìn thấy Lam U Niệm thì khẽ co rúm lại, bà ta không nghĩ tới nếu chỉ có mình Tam tiểu thư coi như xong, thế nhưng còn đưa lão gia tới, vậy thì lão phu nhân khó mà làm khó dễ Đại thiếu gia.
"Vương ma ma lớn tuổi, vậy mà ngay cả một tiếng thông truyền cũng cần lâu như vậy, theo bổn Tướng quân thấy, xem ra Vương ma ma có thể không cần tiếp tục ngây ngốc tại Lam phủ rồi!" Ánh mắt Lam Kiến Quân nhìn Vương ma ma không mấy tốt đẹp.
"Lão gia, lão nô không có làm khó Tam tiểu thư, lão gia!" Vương ma ma quỳ xuống nói, bà ta còn phải dựa vào tiền bạc ở Lam phủ để chống đỡ trong nhà, hơn nữa bà ta là người bên cạnh lão phu nhân, ở Lam phủ sống rất tốt, ăn uống cũng tốt, còn rất có mặt mũi.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Bên trong phòng truyền đến thanh âm bất mãn của lão phu nhân.
Lam Kiến Quân kéo Lam U Niệm đi vào trong phòng, lần đầu tiên cho lão phu sắc mặt rất khó coi: "Mẫu thân, cơ thể Niệm Nhi vốn không tốt còn đến thỉnh an ngài, tại sao ngài lại để con bé đứng đợi trong mưa phùn gió rét lâu như vậy?"
Lam Mặc Huyền vừa nghe muội muội mình đứng bên ngoài đợi đã lâu, lửa giận ẩn nhẫn đã lâu đều không nhịn được, hắn có thể chịu đựng bị lão phu nhân làm khó dễ, dù sao chỉ là nghe vài câu nói khó nghe, làm chút chuyện nhàm chán mà thôi, nhưng muội muội của hắn lại khác, nàng là đích nữ chân chính của Lam phủ, không ngờ lão phu nhân lại quá đáng như vậy.
Bởi vì Lam Mặc Huyền không thể làm gì lão phu nhân, cho nên đá Vương ma ma một cước: “Nếu như Niệm Nhi muội muội ngã bệnh, một nô tì như bà cũng không cần sống nữa!”
Vương ma ma ai ôi một tiếng bị đá ngã xuống đất, lão phu nhân nhất thời giận dữ, hai đứa này đang muốn làm phản sao? Đều do sao chổi này gây họa, vừa rồi Lam Mặc Huyền vẫn còn tốt, nói như thế nào đều không phản bác, nhưng sao chổi này vừa đến lại dám đánh người.
"Lam Mặc Huyền, ngươi lại dám đánh nô tỳ của bà già này, ngươi đặt bà già này ở đâu?" Lão phu nhân quát lớn.
"Đánh rất hay!" Lam Kiến Quân nói ra ba chữ làm cho sắc mặt lão phu nhân thay đổi cực kỳ khó coi, lão phu nhân không có con trai, phải dựa vào đứa con thừa tự này mà ngồi vững vị trí lão phu nhân Lam phủ, bà ta vẫn cho rằng với địa vị của Lam Kiến Quân, bà ta ở ngoài cũng rất có mặt mũi. Hiện tại, người duy nhất lão phu nhân dựa vào chính là Lam Kiến Quân, cho dù có phải thật tâm hay không, bà ta quan tâm nhất vẫn là Lam Kiến Quân.
Nhưng mà lời nói hiện tại của Lam Kiến Quân, giống như đánh vào mặt bà ta, mặc dù con trai không quá thân cận với bà ta nhưng vẫn rất cung kính, nhưng bây giờ... Lão phu nhân có chút bối rối, nếu như đứa con trai này không còn cung kính với bà ta, vậy sau này bà ta ở Lam phủ sẽ không còn uy tín, hiện nay không biết đám người kia đang ở sau lưng cười nhạo bà ta thế nào, không được, tuyệt đối không được!
Lam U Niệm nhìn rõ thần sắc của lão phu nhân, tổn thương một người không hề chỉ muốn thương tổn thân thể người đó mà còn có tim họ, sẽ phá hủy thứ mà người đó quan tâm nhất để ý nhất, đó mới là hành hạ chân chính. Thứ mà lão phu nhân quan tâm nhất chính là danh dự và địa vị còn có người con trai này mà thôi.
Còn An di nương, Lam U Niệm xem sắc mặt khó coi của An di nương đang ngồi ở bên cạnh. An di nương là thật tâm yêu Lam Kiến Quân, còn có ba đứa con của bà ta, ừm, trước tiên nên phá hủy cái gì đây? Vẫn là đi từng bước mới tốt.
Chẳng biết tại sao An di nương lại cảm thấy một cỗ rét lạnh dâng lên sau lưng, khi An di nương ngẩng đầu lên lại nhìn thấy ánh mắt Lam U Niệm nhìn bà ta chằm chằm như nhìn người chết, ánh mắt kia làm bà ta cảm thấy hoảng hốt, nghĩ đến thi thể tối hôm qua, trực giác của bà ta là chuyện này không thoát khỏi quan hệ với Lam U Niệm, nhưng mà thật sự Lam U Niệm có khả năng lớn vậy sao?
"Con trai của ta từ khi nào lại biến thành như vậy, trong mắt ngươi còn có người mẹ này sao?" Lão phu nhân lấy hiếu đạo tới dọa Lam Kiến Quân.
"Mẫu thân, nhi tử không có chọc mẫu thân tức giận, Mặc Huyền là con trai trưởng Lam phủ, vẫn có quyền lợi dạy dỗ nô tì." Lam Kiến Quân tranh luận, thái độ giống hệt lúc ông không muốn nạp thϊếp.
"Lão gia, lão phu nhân không có ý trách tội Đại thiếu gia, sao Tam tiểu thư lại không khuyên nhủ lão gia, gia hòa vạn sự hưng mà!" Vào lúc này, An di nương cũng không quên kéo Lam U Niệm theo.
"Ai bảo ngươi nói chuyện, đây là thái độ ngươi nói chuyện với Niệm Nhi sao?" Lam Kiến Quân trừng An di nương một cái, chỉ là với cái nhìn này làm cho mặt An di nương trắng bệch. Lam U Niệm cười thầm trong bụng, xem đi, nữ nhân ác độc bị nam nhân mình yêu rống một câu liền khó chịu rồi sao.
An di nương nhìn nam nhân đứng trước mắt mình, bà ta còn nhớ rõ lần đầu tiên mình thấy nam nhân này liền yêu ông, bà ta khát vọng nam nhân này có thể dùng ánh mắt ông nhìn phu nhân nhìn bà ta một lần, nhưng lại không có, cho nên bà ta phải hao hết tâm tư và thủ đoạn chỉ vì muốn làm thϊếp, chỉ vì có thể ở bên cạnh nam nhân này. Nhưng đã nhiều năm như vậy, nữ nhân kia đã chết, bà ta cũng vì ông mà sinh ba đứa con, nhưng thậm chí trong lòng nam nhân này vẫn không có bà ta, An di nương cảm thấy mình giống như chuyện cười.
"Kiến Quân, nói như thế nào thì An nương cũng là phu nhân của ngươi, vì ngươi và mấy đứa nhỏ bận rộn nhiều năm, tại sao ngươi lại có thể nghe theo người khác châm ngòi mà đối xử với An nương như vậy!" Lúc lão phu nhân đang châm ngòi còn cố ý nhìn thoáng qua Lam U Niệm.
"Lão phu nhân nói sai rồi sao? An di nương không phải là phu nhân chỉ là thϊếp!" Khi Lam U Niệm nói đến từ thϊếp, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt An di nương lóe lên hận ý cực hạn.
"Không có quy củ, nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?” Bây giờ lão phu nhân nhìn thấy Lam U Niệm thì tức giận, nghe được Lam U Niệm nói chuyện thì cảm thấy không thoải mái. Bà ta cảm giác bây giờ con trai mình bất hiếu đều là do Lam U Niệm châm ngòi ly gián.
"Xem ra hôm nay thân thể mẫu thân khó chịu, nhi tử sẽ dẫn Mặc Huyền và Niệm Nhi trở về." Lam Kiến Quân kéo Lam U Niệm bước chân đi ra cửa, đột nhiên nhớ tới cái gì ông ngừng lại nói vọng lại với lão phu nhân trong phòng: "Nếu như mẫu thân không thích Mặc Huyền và Niệm Nhi, vậy sau này không cần để bọn họ tới nơi này của ngài!"
Bước khỏi sân nhỏ của lão phu nhân, Lam U Niệm giãy tay mình ra, hiện tại nàng có chút mâu thuẫn, một mặt là bởi vì không phải người của mình đến gần nàng vô cùng muốn gϊếŧ người, về phương diện khác dường như nàng có cảm giác Lam Kiến Quân cũng không tệ.
Lam Kiến Quân thở dài trong lòng, đối với chuyện con gái có chút bài xích mình nên không biết nói gì, cho nên mặc dù trong lòng khó chịu nhưng không phải là khó có thể tiếp nhận. Sau này ông cũng sẽ làm một người cha tốt, bất luận kẻ nào đều không thể làm tổn thương con gái ông.
"Niệm Nhi, ông ngoại con sai người đến nói muốn con đến Hà phủ chơi, con có muốn đi không?" Lam Kiến Quân thu lại thần sắc nghiêm túc của mình trên chiến trường, ôn hòa hỏi.
Nghe Lam Kiến Quân nhắc tới chuyện này, Lam U Niệm mới nhớ tới quả thật nàng nên đi đến chỗ ông ngoại một chút, dù sao lão nhân này cũng thật tâm thích nàng, mà nàng cũng xem Hà Thái phó trở thành ông ngoại mình.
"Ừ, ca ca đi cùng sao?" Lam U Niệm biết ông ngoại cũng rất thích Lam Mặc Huyền, mà Lam Mặc Huyền cũng rất thân cận đối đãi với Hà Thái phó.
"Không được, trong quân còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, Niệm Nhi đi chơi là được rồi." Lam Mặc Huyền nghiên nghiên che cây dù cho Lam U Niệm: "Muốn buổi tối ca ca đến đón muội sao?"
"Muội có thể trở về." Lam U Niệm cự tuyệt Lam Mặc Huyền, dù sao hiện tại Lam Mặc Huyền bề bộn nhiều việc, còn nàng cũng không phải là nữ tử tay trói gà không chặt.
Nhìn theo bóng lưng của Lam U Niệm, Lam Kiến Quân nói với con trai mình: "Mặc Huyền, con nói xem kiếp này vi phụ còn có thể nghe được một tiếng phụ thân của Niệm Nhi không?"
"Cho dù Niệm Nhi muội muội gọi hay không gọi một tiếng phụ thân, muội muội đều là con gái của người, phụ thân ngàn vạn lần đừng để lòng Niệm Nhi muội muội rét lạnh..." Mặc dù Lam Mặc Huyền cảm thấy hết sức tôn trọng phụ thân, nhưng mà cũng rất đau lòng muội muội của mình.
"Vi phụ sẽ không bao giờ..." Lam Mặc Huyền nghe được tiếng thở dài của phụ thân đi ở phía trước.