Editor: BảoNhi
--- -------
"Minh Vương đây là ý gì?" An Thừa tướng đè nén phẫn nộ hỏi, bọn họ đều nhìn thấy người xuất thủ là vị Minh Vương lớn lối này, nhưng hôm nay là ngày mừng thọ của hắn, Minh Vương cũng quá không nể mặt hắn.
"Hồ nháo!" Đôi mắt lúc nào cũng ấm áp Lam U Niệm thường thấy giờ phút này trở nên lãnh khốc vô tình, bình tĩnh, hờ hững, lạnh như băng, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Lam Chi nằm trên mặt đất, xem nàng như con kiến hôi, Phong Dực Hiên lỗi lạc đứng đó, một cổ áp lực vô hình ùn ùn kéo tới, khiến lòng người run sợ, không tự chủ được muốn thần phục.
"Nữ tử này là ngoại tôn nữ của lão phu, Minh Vương làm như thế có phải quá phận hay không!" An Thừa tướng mặc dù sợ hãi khí thế hiện tại của Phong Dực Hiên, nhưng vẻ mặt vẫn cứng rắn tranh chấp, Minh Vương này đánh không phải là Lam Chi, mà là đang rơi hắn mặt mũi, chưa từng có người dám trực tiếp rơi mặt mũi hắn như vậy?
Phong Hạ Kỳ vừa nhìn cũng biết đệ đệ nhà mình là vì vị Lam cô nương kia mới ra tay, quả nhiên là đệ đệ làm việc thủ đoạn. Bất quá mới vừa rồi chính hắn cũng chuẩn bị xuất thủ, nhưng không trực tiếp như đệ đệ mà thôi, bây giờ đã không còn cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân.
"An Thừa tướng chớ nên tức giận, Minh Vương như vậy làm cũng không phải là không có đạo lý, hôm nay chính là đại thọ của An Thừa tướng, nhưng vị tiểu thư này gây sự không nói, lại còn cố ý nhiễu loạn yến hội, kỳ thật Minh Vương làm như vậy cũng là giúp An Thừa tướng dọn dẹp vài người không đúng phận sự!" Phong Hạ Kỳ mỉm cười tiếp nhận lời nói của An Thừa tướng, hắn sợ nếu để cho đệ đệ hắn nói, sẽ trực tiếp động thủ.
"Đúng vậy, vị tiểu thư này từ khi tiệc bắt đầu luôn liên tục tìm Niệm Nhi muội muội phiền toái, không biết vị tiểu thư này là nhà ai? Sao lại không có quy củ như vậy? Đến Quận chúa cũng dám khinh thường!" Kinh Vô An cũng đứng lên vì Lam U Niệm nói chuyện, hơn nữa cũng gián tiếp vì Phong Dực Hiên nói chuyện. Thời điểm mọi người nghe được danh xưng Niệm Nhi muội muội đều lấy làm kinh hãi, bọn họ không nghĩ tới vị Lam tiểu thư này không chỉ có quan hệ với Quận chúa không tệ, đến Kinh thế tử cũng coi nàng như muội muội, ánh mắt người xung quanh nhìn Lam U Niệm trở nên cẩn thận rất nhiều, mặc dù Quận chúa chỉ là nữ tử không có quyền, nhưng Kinh thế tử thì không giống vậy. Lại nói, hôm nay lúc tới, vị Lam cô nương này là cùng ngồi xe ngựa với Lam tướng quân.
"Hừ!" Hoa Mộc Khuynh thập phần bất mãn trừng Lam Chi trên mặt đất "Vị này chính là Nhị tỷ tỷ của Niệm Nhi muội muội, thứ nữ Lam Chi của phủ tướng quân đấy!"
"Một thứ nữ cũng dám làm khó dễ đích nữ như thế, hơn nữa nữ tử này còn ngông cuồng không chịu nổi như thế, mặc dù nữ tử này là ngoại tôn nữ của An Thừa tướng, nhưng người cũng không thể bao che, dù sao hôm nay cũng là thọ yến của An Thừa tướng!" Phong Hạ Kỳ nghĩa chính ngôn từ nói, cặp mắt như hồ ly nhìn Lam U Niệm, rồi lắc đầu liên tục.
Lúc này lãnh khí của Phong Dực Hiên càng sâu, hơn nữa trực tiếp phóng tới hai người Phong Hạ Kỳ cùng Kinh Vô An, Phong Hạ Kỳ cùng Kinh Vô An nhìn nhau một cái thật sự là không hiểu bọn họ như thế nào lại chọc phải vị này sát thần, bọn họ nào biết đâu, một câu Niệm Nhi muội muội vừa rồi của Kinh Vô An đã làm trong lòng Phong Dực Hiên không thoải mái, bây giờ đến hoàng huynh của hắn cũng dám ở trước mặt hắn quyến rũ Niệm Niệm của hắn, thật sự là không thể tha thứ, tiểu nhân trong lòng Phong Dực Hiên đã bắt đầu chém gϊếŧ Phong Hạ Kỳ và Kinh Vô An.
Phong Hạ Kỳ cùng Kinh Vô An cảm giác được cái cổ lạnh lẽo, nhìn lại sắc mặt Phong Dực Hiên thực sự không dễ nhìn, cho rằng hắn bất mãn bọn họ xử lý quá nhã nhặn, trong lòng không ngừng kêu rên!
Người xung quanh chứng kiến Phong Hạ Kỳ, Kinh Vô An và Hoa Mộc Khuynh ba người bọn hò đều bảo vệ Lam U Niệm, có nhiều người nâng cao giẫm thấp bắt đầu xì xào bàn tán."Thứ nữ chính là thứ nữ, thật lên không được mặt bàn" "Đúng vậy, thọ yến thật tốt cứ như vậy bị đảo loạn!" "Ai…. ngươi biết không? An di nương còn gấp gáp muốn trở thành thϊếp người ta, thì nữ nhi nàng ta có thể cao quý sao?" "Không thể nào, Lam phủ nhiều năm như vậy không phải đều do nàng xử lý sao?" "Cái này không chắc, hôm nay lúc ta tới thì thấy, Lam tướng quân không cùng nàng ngồi một chiếc xe ngựa "....
An di nương nhìn nhị nữ nhi mình thương yêu bị thương quỳ rạp trên mặt đất, nhưng lại không có một người nào đỡ dậy, An di nương đang chuẩn bị đứng lên, nhưng lúc này ca ca nàng ta An Công Cảnh ngồi ở trên đột nhiên đè lại động tác chuẩn bị đứng dậy của An di nương.
"Ca?" An di nương không hiểu nhìn ca ca luôn yêu thương mình, không hiểu vì sao lúc này ca ca lại không giúp mình.
"Không nên vọng động, hãy nhớ mọi chuyện hôm nay, qua hôm nay Lam U Niệm sẽ bị phá hủy, mà Lam Mặc Huyền cũng sẽ bị hủy diệt, muội hiểu không?" An Công Cảnh thấp giọng nói, trên mặt có loại vặn vẹo ác độc.
"Nhưng, đó là Chi nhi, sau này mọi người sẽ bàn tán về Chi nhi!" móng tay trong tray áo An di nương da^ʍ thật sau vào lòng bàn tay, nàng vốn rất yêu thương ba hài tử của nàng, hơn nữa nàng còn hy vọng mình có thể dựa vào hai nữ nhi leo lên cành cây cao, nhưng bây giờ...
"Đừng quên ngươi còn có Ngân nhi cùng Nhã Nhi, nếu như bỏ qua cơ hội hôm nay về sau nghĩ muốn tìm cơ hội có thể sẽ rất khó!" An Công Cảnh âm ngoan nói.
An di nương nhắm mắt lại sau đó không đi xem nữ nhi trên mặt đất, kiên định nói "Ta biết rồi!", chỉ cần qua hôm nay có thể loại trừ hai chướng ngại vật Lam Mặc Huyền và Lam U Niệm này, chỉ cần qua hôm nay thì tất cả mọi chuyện đều sẽ tốt, sau này nàng sẽ đền bù tổn thất thật tốt cho Chi nhi.
"Người đâu, nhị tiểu thư không thoải mái, mau đỡ nhị tiểu thư về hậu viện nghỉ ngơi!" An Công Cảnh sai đầy tớ, cũng dẹp trò cười này. Trận khôi hài đã dẹp, nhưng trò cười hôm nay lại lưu truyền trong kinh thành, sắc mặt người phủ An Thừa tướng đều không thế nào đẹp mắt.
"Hô" Hoa Mộc Khuynh nhìn đầy tớ đỡ Lam Chi dậy đưa đến hậu viện, thở phào một cái, "Niệm Nhi muội muội, mỗi ngày muội đều cùng loại người này sinh hoạt chung một chỗ, sao có thể chịu được vậy?"
Hoa Mộc Khuynh nhìn Lam U Niệm, đồng tình thật sâu trong mắt chợt lóe qua, dù sao có người luôn gây sự như vậy muội muội khẳng định không có ngày nào sống yên ổn, mà Niệm Nhi muội muội mới mười ba tuổi, ngày thoải mái còn không có được vài ngày đã phải đối diện với hậu trạch đấm đá lẫn nhau này, Hoa Mộc Khuynh càng nghĩ thì càng cảm giác mình có trách nhiệm phải bảo vệ tốt Niệm Nhi muội muội.
"Còn tốt, các nàng không tổn thương được ta" Lam U Niệm cười trả lời, nếu người như Lam Chi cũng có thể tổn thương tới nàng, thì nàng cũng không cần sống nữa. Nhưng những con rối này nhảy tới nhảy lui cũng thật đáng ghét, không biết gϊếŧ Lam Chi, Lam Kiến Quân có thể thương tâm hay không? Mặc dù Lam U Niệm không muốn thừa nhận, nhưng bây giờ nàng có vài phần quan tâm phụ thân của thân thể này, cho dù nàng phủ nhận như thế nào, nàng đều có vài phần khát vọng phần tình thương của cha này, chỉ mong Lam Kiến Quân sẽ không để cho nàng thất vọng, chỉ mong...
"Tiểu thư tha mạng, nô tỳ không phải cố ý, tiểu thư tha mạng!" Một người mặc y phục nữ tỳ phủ Thừa tướng quỳ rạp xuống bên chân Lam U Niệm, không ngừng dập đầu thỉnh cầu tha mạng.
Lam U Niệm nhìn vết bẩn trên y phục của nàng, vừa rồi khi bưng món ăn lên tỳ nữ này không cẩn thận làm đổ thức ăn, vừa vặn hắt lên trên y phục của nàng, bây giờ trên y phục màu trắng có một mảng lớn mỡ đông màu vàng chướng mắt.
"Sao không cẩn thận như vậy, may món ăn đây không quá nóng, nếu như là nước canh nóng thì làm sao bây giờ? Thật là!" Hoa Mộc Khuynh lấy khăn tay tùy thân lau vết bẩn trên y phục Lam U Niệm, nhưng mỡ đông này làm sao có thể dễ dàng lau đi như vậy, ngược lại càng lau càng loạn.
"Quận chúa tha mạng" tỳ nữ dập đầu trên nền đá trên mặt đất thùng thùng rung động, "Tiểu thư tha mạng, nô tỳ không phải cố ý! Quận chúa tha mạng!"
Lam U Niệm nhìn tỳ nữ trên dùng sức dập đầu mặt đất, trong mắt chợt lóe qua hào quang không rõ, không phải cố ý sao? Xem ra chưa chắc là vậy, tỳ nữ này căn bản là người có võ công, tỳ nữ như vậy thế nhưng lại phạm sai lầm đơn giản như thế, phủ Thừa tướng này quả nhiên không yên ổn?
Hoa Mộc Khuynh còn muốn khiển trách, Lam U Niệm ngăn lại, nếu như nàng và Hoa Mộc Khuynh còn như vậy người khác nhất định sẽ cho rằng hai người bọn họ không độ lượng.
"Không sao, ngươi đi xuống đi!" Lam U Niệm phất phất tay cho người quỳ trên mặt đất đi xuống.
"Ai nha, y phục Tam tiểu thư làm sao làm thành như vậy? Nha đầu kia cũng là quá lỗ mãng!" An di nương ngồi bàn phía trên thập phần ảo não nói, bộ dáng quan tâm kia làm như có bảy tám phần. Thậm chí còn đứng dậy đi đến bên người Lam U Niệm, cố ý hỗ trợ nhìn xem vết bẩn này có thể lau đi hay không.
"Không cần An di nương hao tâm tổn trí, không trở ngại!" Lam U Niệm tránh thoát tay An di nương, nàng thật không chịu được người khác đυ.ng vào nàng, làm cho nàng rất chán ghét.
"Này, vậy nên làm như thế nào?" An di nương nhìn y phục trên người Lam U Niệm, tựa hồ rất lo lắng, lo lắng đến không biết làm thế nào.
Lam Nhã đứng dậy đỡ An di nương, cũng cố ý nói "Lần trước khi con trở về, trong gian phòng còn có vài bộ y phục, nếu như Tam muội muội không chê thì dùng tạm đi, hôm nay nhiều người như vậy thật không tốt!"
Lam U Niệm nhìn cặp mắt Lam Nhã cùng An di nương, ánh mắt sáng ngời làm trong lòng An di nương cùng Lam Nhã chột dạ, giống như nhìn thấu âm mưu quỷ kế, tâm tư dơ bẩn của bọn họ. An di nương trốn tránh ánh mắt của Lam U Niệm, mà Lam Nhã lại là cúi đầu không dám nhìn Lam U Niệm.
Chứng kiến biểu hiện này của bọn họ Lam U Niệm liền biết phía sau nhất định là có bẫy đang chờ đợi nàng, Lam U Niệm biết rõ nàng không thể cự tuyệt, bởi vì trên bàn rất nhiều quý phụ cũng đang khuyên "Đúng vậy, Lam tiểu thư cô vẫn nên nhanh đi thay y phục khác đi!" "Đúng vậy, để bộ dạng như thế này sẽ mất thể diện, vẫn nên nhanh đi thay y phục đi!" "Nha hoàn này cũng quá không biết làm việc, may nơi này có y phục có thể đổi, Lam tiểu thư nhanh đi đổi đi!"
Lam U Niệm gật gật đầu, Hoa Mộc Khuynh kéo tay Lam U Niệm "Niệm Nhi muội muội, ta đưa muội đi!" yến hội nhàm chán, hơn nữa nàng cũng không thích những thiên kim tiểu thư kia, còn không bằng cùng Niệm Nhi muội muội cùng đi.
"Vẫn nên để ta cùng Tam muội muội đi thôi, Quận chúa chưa quen thuộc phủ Thừa tướng, ta đi cùng Tam muội muội làn tốt nhất!" Lam Nhã giữ chặt tay Lam U Niệm, thập phần tốt bụng nói.
Hoa Mộc Khuynh vốn đang không đồng ý, nàng cảm thấy Lam Nhã này không có hảo tâm, nếu như nàng đi theo nhất định có thể chiếu cố Niệm Nhi muội muội. Nhưng Lam U Niệm lại vỗ nhẹ tay Hoa Mộc Khuynh "Mộc Khuynh tỷ tỷ không cần lo lắng, muội thay y phục sẽ trở lại."
Nghe Lam U Niệm nói như vậy, Hoa Mộc Khuynh cũng đồng ý, nghĩ Lam Nhã cũng không dám làm ra chuyện gì.
Lam U Niệm theo Lam Nhã rời khỏi yến hội, mà nàng rời đi lại làm cho Phong Dực Hiên nhíu mày, không thấy Lam U Niệm ở yến hội, Phong Dực Hiên đứng dậy liền chuẩn bị rời đi. Phong Hạ Kỳ ở dưới mặt bàn đá Phong Dực Hiên một cước, tiến đến bên tai Phong Dực Hiên nói "Đừng rời đi nhanh như vậy, nếu không một mình ta thật nhàm chán!"
Phong Dực Hiên không thèm nhìn hoàng huynh nhà mình ngẫu nhiên thần kinh, nhưng nghĩ đến nếu như cứ trực tiếp rời đi như vậy, thật sự là đối với hoàng huynh không tốt, nên chịu đựng bực bội ngồi xuống.