Editor: BảoNhi
--- -------
Khi bắt đầu yến hội thì nam nữ ngồi tách ra, nam nữ phân ra ngồi ở hai bên, Kinh Vô An cùng Lam Mặc Huyền dặn dò Hoa Mộc Khuynh vài câu liền đi về phía chỗ ngồi của nam.
Hoa Mộc Khuynh kéo Lam U Niệm tìm cái dựa vào sau chỗ ngồi, hét lên "Vẫn thật không nghĩ tới Lam Mặc Huyền cũng có thời điểm dài dòng như vậy, Niệm Nhi muội muội, ta đã nói với ngươi, mặc dù bình thường ca ca ngươi nhìn như
hết sức dễ nói chuyện, kỳ thật trong lòng thật đen đấy!”
"Tỷ tỷ ở ta trước mặt hiển nhiên nói ca ca như vậy, được sao?" Lam U Niệm ngồi ở bên người Hoa Mộc Khuynh, cười hỏi. Thời gian ngắn chung đυ.ng khiến Lam U Niệm hết sức thích nữ tử này, nói chuyện tùy ý hơn nhiều.
"Mặc dù Lam Mặc Huyền là ca ca của Niệm Nhi muội, nhưng bây giờ bản Quận chúa cũng là tỷ tỷ của muội mà, Niệm Nhi cũng không thể thiên vị" Hoa Mộc Khuynh bất mãn làm nũng nói.
"Vừa rồi còn tìm Tam muội muội thật lâu, không nghĩ tới Tam muội muội không lên tiếng cùng Quận chúa ngồi cùng nhau, cũng không nói với tỷ tỷ một tiếng?" Lam Nhã cùng Lam Chi nắm tay ngồi xuống bên người Lam U Niệm, nhưng trong giọng nói chỉ trích lại rất rõ ràng.
Trong mắt Lam U Niệm nổi lên lãnh ý, mặc dù nàng không quan tâm loại này vở hài kịch này Lam Nhã và Lam Chi, cũng hết sức vui vẻ xem các nàng diễn trò, nhưng cũng không đại biểu nàng cũng thích diễn trò, lại không có nghĩa là tính tình nàng dễ dàng để có thể tùy ý khıêυ khí©h.
Lam U Niệm không nói gì thêm, Hoa Mộc Khuynh ngồi bên cạnh đã không yên." Cũng không biết là ai cứ giống như hồ điệp bay tới bay lui, đâu có thể nhìn thấy Niệm Nhi muội muội. Ta thấy Niệm Nhi muội muội một mình nhàm chán, cho nên đến bồi Niệm Nhi muội muội ngồi ở đây, chẳng lẽ bản Quận chúa ngồi ở đây làm phiền mắt ngươi sao?" Hoa Mộc Khuynh hung hổ dọa người hỏi Lam Nhã.
"Quận chúa hiểu lầm, xem ra là ta suy nghĩ không chu toàn chậm trễ Tam muội muội!" Lam Nhã đanh mặt cười nói, nhưng nàng ta cũng chưa từng quên Lam U Niệm bẩn thỉu. Các nàng vốn là người một nhà, bây giờ lại nói muốn lãnh hai chữ thất lễ, không phải là nói Lam U Niệm bắt nạt người sao?
Hoa Mộc Khuynh còn muốn phản bác cái gì nhưng bị Lam U Niệm kéo lại, giận dữ ngồi xuống, Hoa Mộc Khuynh đối Lam Nhã vươn ra quả đấm uy hϊếp, tư thái ương ngạnh, nhưng Lam U Niệm lại cảm thấy cảm thấy thân thiết bội phần.
"Đại tỷ tỷ nghiêm trọng, mặc dù hôm nay đại tỷ tỷ bề bộn nhiều việc muốn chiêu đãi những công tử kia, chỉ là Quận chúa đến lâu như vậy đại tỷ tỷ cũng không nhìn nhìn một cái, chậm trễ ta không quan hệ nhưng chậm trễ Quận chúa đã không tốt!" giọng nói Lam U Niệm dễ nghe như vậy, nhưng nội dung trong giọng nói lại làm người ta suy nghĩ sâu xa. Lam Nhã thân là nữ tử lại đi chào hỏi nam tử, đến Quận chúa cũng không để vào mắt, thực không có quy củ của khuê các nữ tử.
"A, Tam muội muội thật thích nói giỡn" Lam Nhã không được tự nhiên nói, nhìn ánh mắt khinh bỉ của những phu nhân xung quanh kia như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
"Đại tỷ nói sai rồi, ta thật không có nói đùa!" Lam U Niệm vô tội nói, mắt to sang ngời nhìn ngây thơ cực kỳ, khiến mọi người ngồi xung quanh đều tin tưởng Lam U Niệm, càng cảm thấy Lam Nhã thân là tỷ tỷ quá không hiểu chuyện.
"Tứ Vương gia đến!" "Minh Vương đến!" Âm thanh hưng phấn của gã sai vặt vang lên, tất cả mọi người trong yến hội thật kinh hãi, hai người này sao lại đến? Nếu như nói Tứ Vương gia đến cũng coi như bình thường, nhưng nhiều năm như vậy Minh Vương rất ít tham gia bất kỳ yến hội nào, đến yến hội trong cung cũng không tham gia, hơn nữa người phủ Thừa tướng nâng đỡ cũng không phải là hai người kia, không biết Tứ Vương gia cùng Minh Vương này tới đây là ý gì.
Trừ Nhị Vương gia cùng Tam Vương gia, tất cả mọi người trong yến hội đều đứng lên thi lễ "Tứ Vương gia, Minh Vương!"
"Các vị không cần đa lễ, ta cùng Minh Vương tới đây cũng là vì mừng thọ Thừa tướng "Phong Hạ Kỳ cười trấn an nói, khiến đang khuê các nữ tử đang ngồi đỏ mặt, thật sự là tướng mạo của Phong Hạ Kỳ không tầm thường hơn nữa còn ôn nhu săn sóc, còn giữ mình trong sạch, không biết có bao nhiêu người muốn tiến vào Tứ Vương phủ.
Bộ dáng Phong Dực Hiên vẫn lạnh băng như cũ, khiến những người chung quanh đều vô ý thức cách xa một chút, rất sợ sẽ chọc đến vị Minh Vương này mà chịu không nổi. Ánh mắt Phong Dực Hiên nhìn thoáng qua cả đại sảnh, cuối cùng thấy được lý do hôm nay hắn tới đến nơi đây.
Hắn thấy Niệm Niệm ngồi ngay ngắn ở đó, hôm nay mặc một bộ y phục màu trắng, giống như một đóa hoa màu đỏ quỷ dị, búi tóc vân kế, bờ vai như được gọt thành, thắt lưng thon thon, hai mi động ngưng, phấn sáp tiêu tận gặp hồn nhiên, tay như búp măng, khí như u hoa lan, chỉ ngồi ở nơi đó đã đẹp đến khiến lòng hắn say.
Phong Dực Hiên vốn ghét nhất là những yến hội như thế này, khi nhận được thiệp mời cứ theo lẽ thường ném ra ngoài, nhưng khi hắn biết hôm nay Niệm Niệm sẽ đến nơi đây, liền vội vội vàng vàng đổi bộ y phục liền đến đây, rõ ràng mới vài ngày không gặp hắn lại gấp gáp.
Phong Hạ Kỳ mỉm cười nói chuyện cùng An Thừa tướng, kỳ thật trong lòng sớm đã không nhịn được, nhưng nghĩ đến An Thừa tướng này cũng không phải dễ dàng đối phó như thế liền nhịn, vốn là hôm nay một mình hắn tới nơi này tham gia yến hội, nhưng không nghĩ tới thế mà gặp đệ đệ của mình, thật sự là kỳ lạ quý hiếm. Người khác không hiểu người đệ đệ này của hắn, nhưng hắn vẫn có vài phần lý giải, hắn cũng không phải là loại người ngồi yên nghe nói nhảm, hôm nay đệ đệ tới đây chỉ sợ... Phong Hạ Kỳ nâng mắt nhìn Lam U Niệm ngồi ở chỗ kia, chỉ sợ là vì vị Lam cô nương này, tiểu nha đầu này đúng là làm lòng người đau, mà Dực Hiên từ nhỏ cũng không có muội muội, chỉ sợ là đem vị Lam tiểu thư này thành muội muội, như vậy cũng tốt, chính mình cũng muốn nhận tiểu nha đầu này làm muội muội.
Ánh mắt Phong Dực Hiên quá mức trắng trợn cùng nóng bỏng, Lam U Niệm nhẹ nâng mắt nhìn về phía đôi mắt sững sờ nhìn mình của Phong Dực Hiên, tóc đen buộc cao, y phục màu tím phản chiếu ánh sang lấp lánh, khuôn mặt tuấn lãng, một đôi mắt sáng chói như trăng sao đang không nháy mắt nhìn mình, cẩm bào màu tím nhẹ tung bay trong gió như điệp, phảng phất như trích tiên trên trời phủ xuống nhân gian! Khi thấy Lam U Niệm nhìn mình, trong ánh mắt chợt lóe lên thỏa mãn vui vẻ.
Có lẽ ánh mắt vui vẻ của Phong Dực Hiên quá mức sáng ngời cùng chân thành, khiến mặt Lam U Niệm đỏ hồng hiếm thấy, thật may có mạng che mặt che lại nếu không đã mắc cỡ chết người. Lam U Niệm không nhịn được nhìn lại mình, vì sao lúc nào đối với Phong Dực Hiên cũng có cảm giác bất đồng? Chẳng lẽ thật sự là vì nam nhân này không làm hại nàng hay sao?
Phong Dực Hiên vừa mới thấy Niệm Niệm ngước mắt nhìn về phía mình, tâm tình tốt cực kỳ, nhưng còn không có nhìn hắn đưuọc một lúc đã thu ánh mắt, Phong Dực Hiên hết sức bất mãn, mà kết quả bất mãn chính là xung quanh người tản ra khí lạnh, khiến những người ngồi ở bàn kia Nhị Vương gia, Tam Vương gia đều có chút ngồi không yên, không biết là ai lại chọc phải vị sát thần này!
Nha hoàn lần lượt dâng lên các món ăn ngon, mỗi người đều thập phần thận trọng cầm đũa thong thả ung dung nhâm nhi thưởng thức.
"Tam muội muội, ngươi như vậy dùng bữa có phải hết sức phiền toái hay không, không bằng vén mạng che mặt lên sẽ tốt hơn, mọi người kỳ thật đều biết rõ, Tam muội muội chớ thẹn thùng!" Lam Chi cười nhạo nói, nàng vui vẻ nhất chính là Lam U Niệm đã hủy dung, dù sao dung mạo trước đây của Lam U Niệm đã đẹp đến người thần đều căm phẫn, thật tốt ông trời đã không cho nàng luôn đẹp như vậy.
Bàn nữ bên này nghe đến chuyện này giống như cùng hẹn nhau vậy yên tĩnh trở lại, sững sờ nhìn mạng che mặt trên mặt Lam U Niệm, kỳ thật tất cả mọi người cảm thấy Lam U Niệm rất tốt đẹp, nhưng nữ hài như vậy tốt đẹp dung nhan lại bị hủy hết, hơn nữa các nàng đều nghe ra bên ngoài đồn đãi, nói vị đích nữ Lam phủ này dung nhan giống như quỷ. Nữ tử ai cũng thích tham gia náo nhiệt cùng bát quái, tất cả mọi người đều muốn nhìn dung nhan dưới mạng che mặt một chút đến cùng khủng bố như thế nào, các nàng thậm chí còn không nghĩ người ngồi ở chỗ chỉ là một đứa bé.
Lam U Niệm mỉm cười, tựa hồ người bị nhục nhã không phải là nàng, nhưng nàng không quan tâm có thể không có nghĩa là ngồi người bên nàng Hoa Mộc Khuynh không quan tâm, bởi vì hoàn cảnh giống nàng nên từ nhỏ đã rất có cảm tình với tiểu muội muội, nhưng mà đến khi nàng trưởng thành có địa vị không ai còn dám bắt nạt nàng, nhưng đã thật lâu không thấy muội muội này. Bây giờ lần nữa nhìn thấy muội muội này, nàng vẫn muốn bảo vệ nàng như cũ, mặc dù nàng mơ hồ cảm thấy muội muội này đã thay đổi. Bây giờ những người này ở trước mọi người vạch ra vết sẹo của người ta, thật sự coi Lam U Niệm nàng không có bằng hữu sao?
"Bản Quận chúa bây giờ mới biết có nữ tử như ngươi vậy, Niệm Nhi muội muội bất quá là dùng bữa mà thôi, ngươi cần gì người gây sự như vậy! Hơn nữa, dung nhan Niệm Nhi muội muội như thế nào có liên quan gì tới ngươi, thật sự là thích xen vào việc của người khác!" Giọng nói Hoa Mộc Khuynh mang theo tức giận rõ ràng, lần này đến nhà trai kia bên cạnh cũng đều tĩnh lặng lại.
"Ta biết Quận chúa thương cảm dung nhan của Tam muội muội bị hủy, nhưng mà ta cũng là có ý tốt, mang mạng che mặt dùng bữa vốn cũng không tiện, chuyện dung nhan Tam muội muội bị huỷ mọi người đều biết, cần gì phải che che giấu giấu?" Mắt Lam Chi ngậm nước nói, giống như Hoa Mộc Khuynh bắt nạt người khác. Nhưng nàng trái một câu dung nhan bị hủy, phải một câu dung nhan bị bị huỷ lại nói đến thập phần vui vẻ, giống như là đang cố ý nhắc nhở mọi người Lam U Niệm xấu không chịu nổi.
Bên bàn nam Lam Kiến Quân nhìn Lam Chi không hiểu chuyện tức giận đến cắn răng, mà Lam Mặc Huyền đã tức giận đến đứng lên, chuyện dung nhan Niệm Nhi muội muội bị huỷ tất cả mọi người đều tránh không nhắc đến, nhưng Lam Chi lại nói ra ở đây, không phải là muốn Niệm Nhi muội muội khó xử sao?
Kinh Vô An cũng đảo mắt, nghĩ nên trừng trị Lam Chi như thế nào, dù sao đó cũng là muội muội mình mới nhận thức, thế mà bây giờ cũng có người dám bắt nạt nàng? Thật sự là không biết tốt xấu.
Sắc mặt Phong Hạ Kỳ lạnh xuống, hắn có ấn tượng rất tốt với vị Lam cô nương này, so với muội muội trong cung còn thích hơn, nghĩ tới đa số nữ tử đều để ý đến dung mạo bản thân, mặc dù Lam cô nương biểu hiện không thèm để ý chút nào, nhưng trong lòng ai lại không khổ sở? Ai… xem ra hắn phải giúp nàng, ai kêu thật vất vả hắn mới có thiện tâm?
Hoa Mộc Khuynh nắm chặt quả đấm, đang chuẩn bị đi lên một quyền đánh vỡ miệng Lam Chi, một trận chưởng phong từ bên người nàng đánh qua, mặc dù võ công Hoa Mộc Khuynh không cao nhưng cũng có thể giữ mình, kéo Lam U Niệm rời đi tránh qua một bên, chưởng phong trực tiếp ném Lam Chi trên mặt đất, hơn nữa còn sấp mặt xuống đất, thật mất mặt!