Chương 13. Thư Tâm dứt khoát ngồi xổm bên đường khóc lớn trong cơn mưa rào.

Thư Tâm mơ hồ có thể nghe thấy tiếng khóc cố đè nén của Thư Mộng Linh truyền ra từ trong phòng, khóe miệng cong lên, lại bắt đầu diễn vai con thỏ trắng bé nhỏ yếu ớt, ngày ngày giả vờ như vậy, cũng chẳng biết mệt.

Sớm muộn cũng có một ngày tôi sẽ xé rách cái mặt nạ giả dối của cô, để tất cả mọi người nhìn rõ, con thỏ trắng dịu dàng như nước trong mắt bọn họ là người phụ nữ tâm cơ rắn rết như thế nào.

Thư Tâm không thèm nghe trộm bọn họ, nhấc hành lý rời đi, đi ra khỏi chung cư, đèn neon bên ngoài đã sáng lên, sắc trời mờ tối, hình như sắp mưa rồi.

Có những ký ức không kịp phòng bị tràn ra trong đầu.

Đời trước khi cô chuyển đến đây, thời tiết cũng như hôm nay, không thể nhìn thấy sao trăng.

Cô kéo hành lý, tâm trạng vui mừng nhảy nhót đi đến bên cạnh người mình yêu, tràn đầy mong đợi đối với cuộc sống tương lai, trái tim thiếu nữ thuần khiết lại tràn đầy sự thấp thỏm và thẹn thùng.

Cảm giác ấy quá sâu sắc, đến nỗi cô muốn quên cũng không quên được.

Thư Tâm kéo hành lý bước nhanh về phía trước, trái tim đau nhức, rõ ràng khi đến đã xây dựng tâm lý cho mình rồi không phải sao?

Tên cặn bã thế này không đáng để cô thương tâm tức giận, nhưng mà...

Tiêu Duệ Trạch là người đàn ông đầu tiên làm cô động tâm, cô yêu anh ta sáu năm, tình cảm gần như dung hòa vào máu thịt làm sao có thể gạt bỏ đi dễ dàng như vậy được.

Thư Tâm cảm thấy có chất lỏng lạnh lẽo rơi trên mặt mình, thò tay lên sờ một cái mới phát hiện không biết mình đã lệ đầy mặt từ lúc nào rồi.

Thư Tâm không ngốc, cô có thể cảm nhận được Tiêu Duệ Trạch thật sự đã từng thích cô.

Có một lần, hơn một giờ sáng Thư Tâm gửi tin nhắn cho Tiêu Duệ Trạch, nói cô đói rồi, lúc đó cô không biết anh ta đã thay ca với đồng nghiệp, không làm ca đêm.

Hôm đó trời mưa tầm tã, anh ta mua cho cô chân gà nướng mà cô yêu thích nhất, đưa đến trường như một thằng ngốc

Khi Thư Tâm đi đến cổng trường, nhìn thấy Tiêu Duệ Trạch tuy cầm ô nhưng trên người lại không có chỗ nào sạch sẽ, mái tóc anh ta ướt nhẹp, đưa chân gà nướng nóng hổi ôm trong ngực cho cô, nhìn cô cười yêu chiều: "Đợi lâu đói sắp chết rồi đúng không?"

Vào khoảnh khắc đó, Thư Tâm cảm thấy Tiêu Duệ Trạch là người đàn ông đẹp trai nhất trên đời, cho dù toàn thân anh ta ướt nhẹp, cho dù đầu tóc hỗn loạn.

Thư Tâm cảm động đến nỗi lệ nóng lưng tròng, lập tức xông vào lòng anh ta: "Em chỉ tùy tiện nói mà thôi, sao anh lại ngốc như vậy?"

Tiêu Duệ Trạch muốn đẩy cô ra: "Trên người anh ướt hết, đừng làm em cũng ướt luôn."

Thư Tâm ôm chặt anh ta không buông: "Sao anh lại tốt với em như vậy."

"Bởi vì anh yêu em mà."

Cũng chính vào lúc đó, Thư Tâm quyết tâm đời này không phải Tiêu Duệ Trạch thì không gả.

Quá khứ yêu thương đậm sâu, bây giờ bạc tình phản bội, sao lại trào phúng như vậy?

Cảm xúc dâng trào trong l*иg ngực Thư Tâm, đột nhiên cô cảm thấy mắt không thể mở ra được, ngửa cổ lên mới phát hiện, trời đã đổ mưa lớn từ bao giờ.

Chỉ trong chốc lát Thư Tâm đã ướt nhẹp toàn thân.

Tâm trạng vốn đã sa sút, bị mưa xối thế này, Thư Tâm cảm thấy cả người đều không ổn, cảm xúc tiêu cực trong đáy lòng bỗng chốc nhấn chìm cô như thủy triều.

Thư Tâm dứt khoát ngồi xổm bên đường nhìn cơn mưa như trút nước, gào khóc lớn.

Tiêu Duệ Trạch bắt nạt cô, Thư Mộng Linh bắt nạt cô, bây giờ ngay cả ông trời cũng bắt nạt cô sao?

Quá đáng quá rồi!

Tống Ly nhìn thấy bóng hình quen thuộc bên đường qua cần gạt nước đang chuyển động qua lại thật nhanh, anh ta hơi ngây ra, sao lại đυ.ng phải nữa rồi?

Quay đầu lại nhìn người đàn ông có vẻ mặt lãnh đạm ở hàng ghế sau: "Ngũ gia, Thư tiểu thư."

Vẻ mặt Hoắc Yến Khuynh trầm tĩnh, anh không trả lời.

Tống Ly có chút không nhịn được, giảm chậm tốc độ xe, lên tiếng nói: "Ngũ gia, bên ngoài mưa rất lớn, Thư tiểu thư không cầm ô, ngồi bên đường dầm mưa."