Chương 2: Gặp lại ở cuộc sống mới

Edit: Witch _ Fair Play Team

Hứa Đình Sinh 19 tuổi đang ngồi trên ô tô đường dài đến thành phố Nham Châu.

Năm 2011, từ Tiệm Nam đến Nham Châu thì mất chỉ ba giờ đi xe, mà hiện tại là 2003, Hứa Đình Sinh vừa mới hỏi thăm lái xe rồi, phải cần đến năm giờ.

Lúc trước, Hứa Đình Sinh phải mất hết một ngày một đêm mới tiếp nhận được sự thật anh đã trùng sinh. Một năm này chính là 2003, hiện tại là đang đầu tháng ba. Sau khi thoát ra khỏi sự sợ hãi, có lẽ bởi vì kiếp trước có quá nhiều tiếc nuối, thế nên trùng sinh khiến anh có chút hưng phấn và kích động.

Trước mắt bày ra ba sự kiện.

Một là cha anh ngoài ý muốn qua đời, chuyện này xảy ra khoảng chừng một tháng sau, nhằm ngày 15 tháng 4.

Hai là Hạng Ngưng, lúc này có lẽ cô ấy chỉ mới 14 tuổi, đang học sơ trung. Mọi chuyện trước mắt Hứa Đình Sinh lúc này mà nói, cũng như bươm bướm vỗ cánh chẳng có chút thay đổi gì. Thế nhưng anh không thể nào chờ đợi được nữa, anh muốn đi xác nhận sự tồn tại của Hạng Ngưng, hoặc là anh chỉ muốn nhìn cô ấy một cái.

Ba là kỳ thi đại học, chỉ còn cách chừng ba tháng nữa.

Hứa Đình Sinh từng ghé qua trường cấp ba cũ của Hạng Ngưng, là trường trung học xếp thứ hai thành phố Nam Châu, để cùng Hạng Ngưng lúc ấy là sinh viên năm tư hoài niệm lại thanh xuân. Nhưng mà không ổn là ở chỗ, anh cũng không biết trường cấp hai mà cô đã từng học là đâu.

Năm 2003, đi ô tô đường dài không được tính là thoải mái dễ chịu, mặt đường không được bằng phẳng. Hứa Đình Sinh ngồi bên cạnh một người phụ nữ trung niên mắt đeo kính mắt viền bạc, bởi vì ô tô lắc lư mà bà ấy không ngừng nôn mửa.

Hứa Đình Sinh đưa cho bà ấy một túi nhựa, khăn tay, còn giúp bà ấy mở nước khoáng.

- Cảm ơn, thật xấu hổ.

Người phụ nữ trung niên kia ngửa đầu thở dốc, hơi dịch mình qua bên cạnh một chút, hơi lúng túng nói lời cảm ơn với Hứa Đình Sinh.

- Không sao, mẹ cháu và em gái cũng không ngồi xe.

Hứa Đình Sinh cười ôn hòa, tâm lý 31 tuổi làm cho anh thoạt nhìn có vẻ trầm ổn hơn bạn bè cùng trang lứa.

- Đến Nham Châu chơi sao? Cháu còn là học sinh nhỉ?

Người phụ nữ kia che miệng nói.

- Vâng, đang học cấp ba. Cháu đi làm một chút chuyện... Có người quen ở bên kia.

Không hiểu sao Hứa Đình Sinh lại có chút chột dạ, vội vàng che giấu đi.

- Ồ? Cấp ba rất vất vả đấy. Cô là giáo viên, nhưng dạy cấp hai.

- Cấp hai ở Nham Châu hay là Tiệm Nam ạ?

Hứa Đình Sinh hoảng hốt, vội hỏi.

- Ừ. Là Nham châu, mấy hôm trước cô tham gia khóa huấn luận ở nơi này. Có muốn ăn chút ô mai không?

Cô giáo kia lại nói.

- Vâng, cháu cảm ơn. Từ nhỏ cháu đã thích ăn chua.

- Cô cũng thế.

Hứa Đình Sinh nhét một viên ô mai vào trong miệng, hai người tựa hồ cũng vì thế mà gần gũi hơn một chút. Hứa Đình Sinh do dự trong chốc lát, nếu như anh hỏi: Cô giáo, cô có biết một học sinh cấp hai tên là Hạng Ngưng không? Nếu hỏi như vậy nhất định sẽ làm cho đối phương cảnh giác.

Hứa Đình Sinh suy nghĩ một chút, bày ra vẻ mặt thoải mái lên tiếng:

- Em họ cháu đang học cấp hai ở Nam Châu, nói không chừng còn là học sinh của cô đấy. Ha ha.

- Nếu nói như vậy thì thật quá trùng hợp... Em họ cháu học ở trường nào?

Cô giáo kia cũng cười, có lẽ câu chuyện phiếm đã giúp bà phân tán lực chú ý, lúc này cũng không còn nôn mửa nữa.

- Cháu cũng không rõ lắm, bởi vì ít qua lại. Nhưng em ấy tên Hạng Ngưng.

Hứa Đình Sinh có chút lo sợ nói.

Cô giáo kia há rộng miệng nhìn anh. Hứa Đình Sinh lại nghi hoặc ngước mắt nhìn.

- Không thể nào. Lớp cô cũng có một đứa trẻ tên là Hạng Ngưng, không biết có phải trùng tên hay không. - Cô giáo nói.

Hứa Đình Sinh cũng không biết phải làm sao, loại cảm giác này vừa có chút hưng phấn cũng có chút khẩn trương.

- Cô giáo dạy ở trường nào ạ? Cháu về nhà sẽ hỏi người nhà xem, nói không chừng đến lúc đó còn phải nhờ cô giáo giúp đỡ chiếu cố em ấy nhiều hơn.

- Trung học Tân Nam. Nếu như thật sự trùng hợp như vậy, thì không thể chối từ rồi. Cô họ Lưu, là Lưu Tuyết Lệ, cháu ghi lại số điện thoại của cô đi.

- Hy vọng là vậy.

Hứa Đình Sinh nhớ kỹ số điện thoại của cô giáo Lưu.

****

Hứa Đình Sinh ở lại trong một nhà khách giá rẻ, cách trung học Tân Nham chừng năm phút đi bộ.

Anh không dám thông qua cô giáo Lưu để đi tìm Hạng Ngưng.

Giả dụ như cô giáo Lưu nói với Hạng Ngưng, anh họ em đến tìm em, sau đó một cô bé mới chỉ 14 tuổi nhìn thấy một chàng trai vô cùng lạ lẫm... Hứa Đình Sinh sợ sẽ làm cô ấy sợ.

Ngược lại thì anh có thể thử ở cỗng bảo vệ một chút. Nhưng trường học là quản lý nửa khép kín, nếu như không có đủ lý do và chứng minh thư thì căn bản anh không vào được. Hứa Đình Sinh dám gọi tên Hạng Ngưng thì không cần phải nói nữa, nhất định phải đăng ký số chứng minh.

Hứa Đình Sinh thử leo lên dốc núi sau lưng trường học, ngồi hết một ngày mới có thể nhìn thấy thao trường trường học, nơi đó các lớp đang học thể dục.

Nhưng anh cũng không tìm thấy Hạng Ngưng.

Chạng vạng tối, lúc tan trường, có một bộ phận học sinh đề về nhà, Hứa Đình Sinh quan sát hết hai ngày nhưng cũng không nhìn thấy Hạng Ngưng. Có lẽ cô ở nội trú. Về phần Hạng Ngưng đã xuất hiện nhưng anh không phát hiện ra, điều này căn bản Hứa Đình Sinh cho rằng là không có, cho dù lúc này cô mới chỉ 14 tuổi.

Hứa Đình Sinh bắt đầu hoài nghi, có phải cô học sinh ở trường này chỉ là một người trùng tên thôi không.

Chạng vạng tối ngày thứ sáu, tất cả học sinh đều tan học về nhà.

Hứa Đình Sinh mua một chai nước khoáng ở quán nhỏ ngay trước trường, dựa vào bên quầy nhìn mỗi một học sinh đang đi ra.

Có vở kịch "Tan học chớ đi", một đứa bé trai bị mấy thằng con trai khác lớn hơn một chút đuổi đánh.

Cũng có hiện tượng yêu sớm, cậu học trò nhỏ và cô học trò bé con vậy mà lén lén lút lút đi chung một chỗ, không dám cầm tay nhau, thậm chí còn chột dạ không dám lên tiếng. Nhưng mà cái bầu không khí mập mờ kia nhìn qua một cái liền biết được đấy.

"Hạng Ngưng đã từng yêu sớm sao?" Hứa Đình Sinh có chút chua xót nhớ lại. "Nghe cô ấy nói thì cấp ba cô ấy có yêu một lần, người bạn trai kia lớn lên giống Vương Lực Hoành hơn nữa còn là con nhà đại gia... Chuyện này không nhịn được, có nên ngăn cản hay không?"

Chủ nhật được nghỉ, phần lớn bước chân của đại đa số các học sinh đều lộ ra chút nóng vội rồi, từng dòng người lẻ tẻ trước cổng trường rất nhanh trở nên như bầy ong vỡ tổ.

Hạng Ngưng còn chưa xuất hiện.

Hứa Đình Sinh có chút lo lắng nhìn bên ngoài một chút. Anh đều đã để lại thư và giấy xin phép cho gia đình và trường học. Tuy rằng ba mẹ và giáo viên khó tránh được lo lắng nhưng cũng không phải là vấn đề gì quá lớn. Nhưng anh đã đi hết bốn ngày, Hứa Đình Sinh chỉ trộm được từ chỗ mẹ hai trăm khối tiền mà thôi, cũng đã tiêu xài gần hết rồi. Nếu như muốn chờ thêm một tuần nữa mà nói anh cũng chỉ có thể ngủ ngoài trời đầu đường xó chợ mà thôi.

Có lẽ còn phải tìm đến nhiều trường học nữa, nói như vậy thì cũng không chỉ là một tuần.

Nhưng anh phải nhìn thấy Hạng Ngưng, nếu không anh sẽ chẳng làm được gì cả.

Bảo vệ đang đóng cửa trường, lúc này cổn trường còn chưa phải là loại điều khiển bằng điện có thể tự động co duỗi, mà là hai cánh cửa sắt cao lướn. Cửa lớn chậm rãi khép lại, phát ra tiếng ma sát roẹt rợt.

Giữa khe hở đang dần nhỏ lại, chợt có hai cô gái nhỏ xuất hiện, chạy vội về phía cổng.

- Bác ơi, chờ một chút ạ.

Hai cô gái kia tay trong tay chạy vội ra, vẻ mặt rất hưng phấn, giống như vừa mới trình diễn một trận trốn thoát trắng lợi vậy.

Không phải là cô bé tóc dài kia.

Mà là người khác, một cô bé tóc ngắn ngang tai, trên đỉnh đầu còn quấn lên một ít đuôi sam. Mặt mày, cái miệng, cả chóp mũi kia cùng nét tươi cười ấy tuy rằng bây giờ có chút ngây ngô hơn so với trí nhớ của anh nhưng hết thảy vẫn vô cùng quen thuộc.

Lần đầu tiên Hứa Đình Sinh nhìn thấy cô, nước mắt liền rơi xuống.

Nhưng cũng rất muốn cười, cách ăn mặc này rất hoang dã... Cũng không giống kiểu cách sau này.

Còn có, làn da còn chưa từng mọc mụn, quả nhiên so với sau này thì tốt hơn nhiều.

Còn nữa, muộn như vậy mới đi ra, không phải là vị giáo viên gọi lại rồi chứ?

- Làm sao bây giờ?

Hứa Đình Sinh nhếch miệng thở hắt ra một hơi, bối rối lau nước mắt, anh đã từng tưởng tượng ra tình cảnh này nhưng cũng chưa từng nghĩ xem mình nên có phản ứng thế nào.

"Chạy lên nói cho cô ấy biết, em là Hạng Ngưng anh là Hứa Đình Sinh, tám năm sau Hạng Ngưng gặp Hứa Đình Sinh và nảy sinh tình cảm, chúng ta đã ở chung một chỗ?... Đây là lời anh muốn nói nhất, nhưng có lẽ cũng dễ bị người ta bài xích nhất."

"Giả vờ như là nam sinh ngưỡng mộ em, chạy đến tiếp cạnh? Nhưng mà mình cũng quá lớn rồi, mà em thì còn quá nhỏ, có lẽ em sẽ đi báo cáo với giáo viên. Nam 27 tuổi ở gần với nữ 22 tuổi có lẽ cũng không quá đột ngột, nhưng 19 tuổi với 14 tuổi, khoảng cách này lớn đến mức dọa người ấy."

"Lựa chọn tốt nhất có lẽ là... Cứ như vậy liếc nhìn em một cái, rồi lặng lẽ rời đi." Hứa Đình Sinh nỗ lực đè nén xúc động của bản thân.

"Em đang ở đây là tốt rồi... Những điều khác đều không quan trọng, cũng có thể từ từ làm sau." Hứa Đình Sinh cuộn chặt nắm đấm, lòng bàn tay đã rịn đầy mồ hôi.

Hai cô gái nhỏ kia rẽ vào một chỗ ngoặt, nhảy chân sáo tiến về quán nhỏ này.

Đi đến bên cạnh Hứa Đình Sinh.

- Ông chủ, cho cháu một chai nước chanh.

Giọng nói của một cô bé nhỏ cũng rất khác so với khi trường thành, giọng nói thô ách nhưng Hứa Đình Sinh lại thấy dễ nghe vô cùng, như là âm thanh của thiên nhiên vậy.

Một đám bím tóc nhỏ trên đỉnh đầu Hạng Ngưng lắc lư, chăm chú lục tiền trong túi xách. Ống tay áo xắn lên đến khủy tay, để lộ ra một đoạn cánh tay mảnh khảnh trắng nõn.

Hứa Đình Sinh như ngừng thở, nhưng lại không nhịn được nghẹn ngào, mới vừa rồi anh còn bật khóc, thế nên cả người anh đột nhiên đứng thẳng dậy.

Lúc Hạng Ngưng trả tiền còn nghi hoặc nhìn chàng trai kỳ quái đang đứng khóc trong quán nhỏ.

Ánh mắt của cô cũng như vô số lần đối mặt lúc trước, trong sáng, thanh tịnh, có thể từ bên trong nhìn thấy hết thảy mọi điều tốt đẹp. Hứa Đình Sinh cảm giác như co rút toàn thân, anh rất muốn cười một cái, nụ cười mê người một chút nhưng rồi lại không cách nào làm được.

Hạng Ngưng chỉ liếc qua anh một cái, cô cắn răng cau mày, đang cố mở nắm chai nước chanh.

- Hừm. Mở không được.

Hạng Ngưng bĩu môi nói.

"Anh giúp em."

Hứa Đình Sinh muốn thốt lên nhưng rồi lại nín thinh, mặc dù trước kia anh đã giúp cô mở nắp chai vô số lần rồi.

- Để tao.

Cô học trò tóc dài đón lấy cái chai, "cạch" một tiếng liền mở ra, chẳng tốn bao nhiêu sức.

Hạng Ngưng ngẩng đầu ừng ực tu một hơi, cần cổ hơi rung chuyển. Cần cổ dài thon, còn có lỗ tai đáng yêu tinh xảo, vành tai óng anh... Hứa Đình Sinh đã từng nói với Hạng Ngưng rằng, mỗi lần nhìn cô uống nước đều giống như người sắp chết khát.

Đại khát là mất chừng mười giây, Hạng Ngưng tu một hơi uống hết nửa chai nước chanh, Hứa Đình Sinh quay đầu sang chỗ khác, anh không dám nhìn lâu.

Hai cô gái nhỏ kia lại tay trong tay chạy ra ngoài.

Hứa Đình Sinh không dám theo sau, chỉ đứng nhìn bóng lưng kia đang xa dần xa dần, cho đến lúc biến mất.

- Em yêu, anh sẽ chuẩn bị tốt hết thảy mọi thứ, sau đó chờ em lớn lên.