Quyển 1 - Chương 15
Từ khi Tô ký đổi biển hiệu, treo lên biển hiệu Lý ký, vợ chồng Lý Đạt Phát rất ít tới cửa hiệu Tô ký cũ, cho dù tới cũng chỉ ngồi một lát lại đi, không vồn vã giúp một tay như trước. Tuy cha con Tô Kiến Quân không nói gì trước mặt người ta nhưng Từ Quyên lại nhất định không tha, mỗi lần thấy Lý Đạt Phát và Tô Trân đều phải châm chọc khıêυ khí©h vài câu, được vài lần, hàng xóm xung quanh đều biết việc vợ chồng Lý Đạt Phát đã làm, bắt đầu chỉ trỏ bàn tán, hai người liền càng không muốn tới Tô ký. Sau đó tiền thuê cửa hàng mỗi tháng cũng là gửi luôn tới tài khoản của Tô Thần. Chuyện đến nước này, thực sự Tô Kiến Quân và Tô Thần cũng không muốn nhưng chẳng còn cách nào. Xem xét ở một góc độ khác thì chuyện này cũng không phải thực sự không tốt. Chí ít, sau này hai người kia có muốn tính toán gì cha con họ cũng sẽ khó hơn trước nhiều. Mà khi Tô Kiến Quân biết Tô Trân đem Lý Lượng ra Bắc Kinh thì luôn căn dặn Tô Thần nếu không có việc gì thì đừng tới chô Lý Đạt Phát, Tô Thần cũng ghi tạc chuyện này trong lòng. Hai nhà càng lúc càng xa cách.
Tuy chi nhánh nhường người khác rồi nhưng việc kinh doanh thì vẫn phải làm. Từ Quyên tới đây, Tô Thần nhanh chóng cảm thấy dễ chịu không ít. Cô bé này tay chân chịu khó, học việc cũng nhanh, chỉ một thời gian sau, cô đã học được ba, bốn phần tay nghề của Tô Thần rồi, lúc bận cũng giúp Tô Thần không ít việc. Tô Thần thương lượng với Tô Kiến Quân, trong thời gian sắp Tô ký không có dự định khai trương chi nhánh mới, hai cha con muốn tập trung tinh lực kinh doanh cửa hàng này thật tốt. Vì thế, chuyện bán đồ ăn tới tận nơi của Tô ký không còn giới hạn chỉ ở lân cận trường học mà đã từ từ thâm nhập khu phố trung tâm. Tô Thần thuê mấy sinh viên lầm ngoài giờ, đầu tiên phát tờ rơi, sau này thì đưa cơm. Sắp vào hè, trời càng lúc càng nóng, mỗi phần thức ăn bán ra ngoài Tô Thần đều tặng kèm một chén canh đậu xanh, tuy chẳng đáng bao nhiêu nhưng thanh lương giải nhiệt, làm cho người ta cảm thấy thân thiện. Dần dần, chuyện kinh doanh này càng ngày càng tốt, nhân viên đưa đồ ăn tăng từ hai người thành năm người, đôi khi Tô Thần cũng muốn giúp một tay. Tô Kiến Quân thương con, cũng biết mấy sinh viên đưa đồ thực vất vả liền chuẩn bị cho mỗi người một bình giữ ấm đầy canh đậu xanh. Mấy cậu nhóc thường đùa, tiền lương có thể ít đi nhưng canh đậu xanh của ông chủ Tô không thể thiếu, bằng không sẽ bãi công! Tô Kiến Quân nghe xong liền cười đến không khép được miệng, đối mấy cậu bé lại càng tốt hơn, khiến cho Tô Thần nhiều lúc nửa thật nữa giả oán trách cha rằng ai mới thực sự là con trai cha. Tô Kiến Quân lúc ấy sẽ vỗ đầu con một cái, mấy đứa choai choai, đứa nào cũng vất vả. Tô Thần lúc này lại xoa đầu, cười hớn hở với cha, khiến cho Tô Kiến Quân tức không được mà cười cũng không xong, chỉ có thể cho thằng nhóc này một đòn.
Sheena biết Tô ký bắt đầu bán cơm trưa ra ngoài thì bữa nào cũng đặt ở đây. Hiện tại Hoàn Vũ quốc tế trên từ ông chủ Sở Thiên Dương dưới đến bác Chương bảo vệ mỗi ngày ngóng trông nhất chính là canh đậu xanh Tô ký! Tô Thần nhìn nhìn lượng canh đậu xanh cung ứng cho Hoàn Vũ quốc tế, mỗi lần tới đưa cơm đều cùng Sheena nói giỡn, cứ thế này, Hoàn Vũ quốc tế chỉ cần mỗi ngày uống canh đậu xanh có thể uống cho Tô ký phá sản, đến lúc đó cha con cậu phải ra đứng đường rồi! Không ngờ đại mỹ nữ cả ngày cười tủm tỉm này vỗ vỗ đầu cậu nói, “Không vấn đề, nếu thực sự uống cho Tô ký đóng cửa, chị nuôi cậu!” Nói xong liền ấn lên mặt Tô Thần một dấu son hoàn mĩ, khiến Tô Thần sợ đến mức ném cơm lại bỏ chạy, chạy thật xa vẫn nghe thấy tiếng cười của mấy mỹ nữ phòng thư kí (bị bóc tem rồi).
Bất quá nói cũng kì quái, Tô Thần đưa cơm tới Hoàn Vũ quốc tế không phải một hai lần, vậy mà một lần cũng không gặp Sở Thiên Dương. Tuy có hơi tiếc nuối nhưng cẩn thận nghĩ lại, một nhân vật có thể chỉ một lần nhìn thoáng qua ở quầy giao dịch cổ phiếu cũng khiến cậu toát mồ hôi lạnh thì không gặp vẫn tốt hơn.
Hôm nay Tô Thần theo lẽ thường đưa cơm tới Hoàn Vũ, lúc ở phòng tiếp tân tầng một đăng kí, cô tiếp tân vui vẻ hớn hở trực tiếp cầm bình thủy Tô Thần đang mang theo, mở nắp rót cho mình một chén canh đậu xanh, một vị quản lí ngành nào đó đi qua thấy được, làm bộ hanh một tiếng, “Ông chủ Tô a, phần của tôi đừng có quên đó!”
Tô Thần cười ha ha, lau mồ hôi, “Không quên, lát nữa tôi mang tới cho anh” Quay đầu lại, thấy bình giữ ấm đã ngót đi một nửa, “Chị Triệu, chừa lại cho em chút đi, hơn nữa chỗ đó em uống qua rồi đó.”
“Trực tiếp uống thì đã làm sao? Xấu hổ? Đến, chị cho một con dấu (dấu hôn) sẽ không xấu hổ nữa.” liền làm bộ bổ nhào qua.
Tô Thần sợ đến mức nhanh chân chạy vào thang máy, bình giữ ấm cũng không lấy, nghĩ thầm mấy chị này cũng nhiệt tình quá đi. Tới tầng 19, phát hiện bốn mỹ nữ phòng thư kí của tổng giám đốc không có ở đó, Tô Thần thấy hơi lạ, dạo quanh một vòng cũng không thấy ai. Tầng này ngoại trừ phòng tổng giám đốc và phòng thư kí, không còn nhân viên nào khác, các cô này không ở đây phỏng chừng là đang ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc (5P :) ). Tô Thần đặt hộp cơm lên bàn ở phòng tiếp khách, ngồi vào sô pha, dự định chờ một lát, nếu vẫn không thấy người ra sẽ để lại giấy nói lần sau tới lấy tiền.
Chưa tới 10 phút, cửa phòng tổng giám đốc mở ra, Sheena và Alise đi ra mang theo một tập tài liệu, nhìn thấy Tô Thần thì bắt chuyện một câu, nói cậu mang giúp đồ ăn tới phòng làm việc. Tô Thần gật đầu, vừa đúng dậy lại thấy một người đàn ông từ phòng làm việc của tổng giám đốc đi ra, quần tây màu đen, áo sơ mi xanh da trời, không mang cà vạt, đeo một đôi mắt kính viền bạc, tay cũng cầm một tập tài liệu, vừa đi vừa hỏi Sheena mấy thứ trong dự án đã tới chưa (Thần Thần có thói quen nhìn anh Dương từ dưới lên). Tô Thần nghĩ phong cách ăn mặc của người này trông rất quen, cố ý nhìn một chút, đối phương cũng đang nhìn về phía cậu, thấy Tô Thần thì sửng sốt một chút, sau đó đôi mắt đen láy hí lại, nở nụ cười.
Chỉ liếc mắt, Tô Thần liền cảm thấy tóc gáy dựng đứng cả lên (trực giác của dã thú ;)).
“Cậu là ông chủ nhỏ của Tô ký đi? Đồ ăn của cửa hàng nhà cậu rất ngon, nhất là sườn kho tàu.” Sở Thiên Dương đưa kẹp tài liệu cho Alise đang đi tới, quay đầu, vươn tay, “Tôi là Sở Thiên Dương, rất vui được gặp cậu.”
Tô Thần đành cọ cọ tay vào quần, bắt lấy bàn tay thon dài kia, “Xin chào, tôi là Tô Thần.”
“Chúng ta có phải đã gặp nhau ở đâu đó rồi không?”
Tô Thần vốn định phủ nhận, thế nhưng lại nghĩ người như Sở Thiên Dương này hỏi như vậy, tám chín phần mười là khẳng định anh ta đã từng gặp mình, mình mà phủ nhận, dường như có hơi kì cục. Vì vậy gật đầu, “Vâng, ở phòng giao dịch cổ phiếu Bắc Kinh, tôi đã gặp Sở tiên sinh một lần.”
“Ha” Sở Thiên Dương có chút hứng thú liếc nhìn Tô Thần một cái, “Tôi nhớ rồi, cầu giờ còn chơi cổ phiếu không?”
“Không” Tô Thần lắc đầu, “Cổ phiếu phiêu lưu quá lớn, tôi không dám liều.”
Sở Thiên Dương cười cười không nói.
Ra khỏi Hoàn Vũ quốc tế, Tô Thần muốn thở phào một hơi. Sống hai đời rồi, lần đầu cảm thấy có một người có thể cho cậu áp lực lớn như vậy. Vị Sở Thiên Dương này khiến người thấy sâu không lường được. Tuy nói anh ta đang cười, thế nhưng ý cười khiến Tô Thần thấy rất giả, rồi lại không thể nói giả ở chỗ nào. Vô luận thế nào, cậu cũng không muốn tiếp xúc với người kia nữa.
Sở Thiên Dương đứng bên cửa sổ tầng 19, hơi hí mắt nhìn xuống, khóe miệng mang theo ý cười không rõ.
Sheena đưa tài liệu tới, “Ông chủ, anh nhìn gì vậy?”
Sở Thiên Dương xoay người, tâm tình vui vẻ cầm bút kí tên lên tài liệu, đưa cho Sheena, “Bí mật”
Truyện khá hay, đáng đọc nha.