Chương 39

Bộ phim lần này Chu Hòa Huy nhận cho Sở Ngôn gọi là 《Cực quang》, do đạo diễn thiên tài mới nổi của Hoa quốc tốn ba năm tâm huyết khởi động. Ba năm trước, Đoạn Tư Nguyên tiếp nhận ủy thác từ công ty trò chơi, bắt đầu sáng tác kịch bản, chế tạo phục trang, xây dựng bối cảnh, ròng rã suốt ba năm mới chính thức chuẩn bị khởi động máy.

Làm đạo diễn được mệnh danh thiên tài trẻ, từ tác phẩm đầu tay Đoạn Tư Nguyên đã thu được hàng loạt đề danh trong những giải thưởng Điện ảnh uy tín nhất, thiên phú của anh ta là không thể nghi ngờ, diễn viên chỉ cần có thể tham dự phim điện ảnh của Đoạn Tư Nguyên thì nhất định sẽ tìm được bước đột phá lớn trong sự nghiệp ——

Bởi vì… vị đạo diễn thiên tài này thường thích mở lối đi riêng, không chịu làm việc giống như người khác.

Mặc dù nói lúc đến thử vai cũng không phải mọi người cùng nhau ngồi đợi goi tên, thế nhưng lúc Sở Ngôn đến nơi chỉ định lại đυ.ng phải mọt người quen.

Lúc Diệp Lăng nhìn thấy Sở Ngôn cũng hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười, nói: “Đạo diễn Đoạn rất nghiêm khắc, tính tình cũng không tốt hơn so với Quách lão chút nào, Sở Ngôn cậu cũng nên cẩn thận một chút nha. Nỗ lực lên, nhân vật này nhất định là của cậu.”

Sở Ngôn nghe vậy trong lòng cũng căng thẳng, mỉm cười đáp lại: “Cám ơn anh Diệp, em biết rồi.”

Hai người liền cứ thế tạm biệt, đi lướt qua nhau.

Tuy rằng Diệp Lăng nói không nhiều lắm, thế nhưng đã biểu đạt ra hai ý tứ. Thứ nhất, tính tình của Đoạn Tư Nguyên có tốt hay không cũng không biết, nhưng ánh mắt khẳng định là cực kỳ xoi mói, tuyệt đối còn xoi mói hơn cả Quách lão. Thứ hai, Diệp Lăng đã thất bại, cho dù kết quả ngày hôm sau mới chính thức được côgn bố, thế nhưng anh ta biết mình khẳng định đã thất bại.

Từ sau khi biểu diễn nam chính Cơ Nguyên Thanh của 《Thịnh Thế 》, danh tiếng Diệp Lăng đã gia tăng không ít, có người nói việc anh dựa vào vai diễn này nhận lấy đề danh ‘Nam chính xuất sắc’ nhất là ván đã đóng thuyền, mà khả năng đoạt giải cũng là vô cùng khả quan. Anh hiện tại tuy rằng vẫn còn ở danh sách nghệ nhân tuyến đầu, thế nhưng danh vọng đã vượt xa ngưỡng cửa, chỉ cần nhận được một giải thưởng liền có thể đăng quang Ảnh đế, đột phá xông lên.

Diễn xuất của Diệp Lăng Sở Ngôn cũng biết đến, đối với Nhậm Vân Dao còn tốt hơn, ở thế giới này tuyệt đối cũng là thuộc hàng đầu. Chính là thực lực như vậy đạo diễn cũng không tiếp thu, còn trực tiếp đánh rớt?

Trong lòng Sở Ngôn thầm cảm thấy, chuyện này quả thực là càng lúc càng thú vị rồi.

Đợi đến khi chính thức đi vào khu vực thử vai, cảm quan của Sở Ngôn đối với vị đạo diễn trẻ này cũng là vô cùng kinh ngạc. Tuy rằng y sớm biết năm nay Đoạn Tư Nguyên bất quá chỉ có hai bảy hai tám tuổi, thế nhưng lại không ngờ bề ngoài của đối phương còn bảnh bao sáng láng như vậy, hoàn toàn khác với những đạo diễn thường gặp.

Đoạn Tư Nguyên nhìn thấy Sở Ngôn đã tới cũng không phản ứng gì nhiều, chỉ rất dứt khoát bảo cậu bước lên diễn thử, phía sau còn có rất nhiều người đang chờ đợi đâu. Nhìn thấy thái độ phiền chán này của đối phương, Sở Ngôn bất đắc dĩ mỉm cười, nhấn vào nút tái hiện bối cảnh xong cũng bắt đầu phần diễn thử của chính mình.

Trong quá trình biểu diễn, ban đầu Đoạn Tư Nguyên sớm bị đám người diễn thử trước đó chơi đùa đến phiền chán căn bản mặc kệ liếc nhìn Sở Ngôn, thế nhưng dần dần, theo sự diễn dịch của Sở Ngôn, ánh mắt của Đoạn Tư Nguyên cũng càng lúc càng nóng bỏng, mà tư thế vốn đang ngã xiêu ngã vẹo cũng bắt đầu ngay thẳng trở lại.

Đợi đến khi trích đoạn ‘Lần đầu tiên sống lại’ kết thúc, Đoạn Tư Nguyên đã dùng một ánh mắt nóng bỏng gắt gao nhìn về phía Sở Ngôn trên sân khấu, thế nhưng người sau lại phảng phất cái gì cũng không cảm nhận được, diễn xong liền bình tĩnh đứng ở đằng kia, chờ đạo diễn nhận xét.

Đoạn Tư Nguyên không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Đoạn biểu diễn vừa rồi… coi như tạm được.”

Sở Ngôn nhẹ nhàng gật đầu: “Cảm ơn.”

Ánh mắt cực nóng của Đoạn Tư Nguyên hoàn toàn không tạo được chút ảnh hưởng nào lên Sở Ngôn, thế nhưng anh vẫn cứ chăm chú nhìn thiếu niên trước mặt, đợi đến khi người bên sản xuất không nhịn được nữa kéo kéo vài ba cái Đoạn Tư Nguyên mới đành thở dài một hơi, nói: “Cậu đi trước đi, ngày mai sẽ có kết quả.”

Sở Ngôn cúi đầu chào một cái, liền xoay người rời đi. Động tác của cậu phi thường quyết đoán, giống như không thèm để ý đến kết quả của lần thử vài này một chút nào. Thế nhưng sau khi cậu đi rồi, phải qua đủ nửa giờ nữa, diễn viên thử vai tiếp theo mới bước vào biểu diễn.

Đợi đến ngày thứ hai, lúc Sở Ngôn nhận được tin tức ‘thử vại thành công’, Chu Hòa Huy và tiểu trợ lý đều kích động điến hỏng rồi, y lại cảm thấy không có gì ngoài ý muốn.

Chu Hòa Huy luôn cho rằng, Sở Ngôn có thể dựa vào bộ phim này trực tiếp chen vào tầng lớp trung bình cao trong danh sách diễn viên tuyến đầu. Mà tiểu trợ lý lại đang suy nghĩ, nhân vật này từ nhỏ cô đã cảm thấy rất tuấn tú, có thể do Sở Ngôn diễn dịch thật là quá tốt!

Bất quá sau khi kích động trôi đi, Chu Hòa Huy cũng chợt nghĩ đến: “Kỳ quái, diễn xuất của Tiểu Ngôn quả thực rất tốt, thế nhưng trong số diễn viên đi thử vai lần này ngay cả Ảnh đế cũng xuất hiện, vì sao lại lựa chọn chúng ta?”

Cái lo lắng này của Chu Hòa Huy cũng rất có đạo lý, tuy rằng diễn xuất của Sở Ngôn phi thường xuất sắc, cứ coi như thực lực của cậu xếp hàng đầu trong số những người thử vai, thế nhưng danh tiếng lại xa xa quá kém. Nếu như đổi thành một vị Ảnh đế, chỉ cần diễn xuất đủ tiêu chuẩn, như vậy những đoàn phim bình thường đều sẽ lựa chọn Ảnh đế chứ không phải Sở Ngôn.

Bởi vì tiếng tăm của Ảnh đế tự động thu hút người xem, bản thân cũng có lượng fans vô cùng đông đảo. Tuy rằng trong giai đoạn ngắn độ hot của Sở Ngôn trên mạng có thể áp đảo Ảnh đế, thế nhưng fans của Ảnh đế chính là đã chịu sự nghiệm chứng của thời gian, sức mua cũng tương đương mạnh mẽ, nên lợi nhuận cũng được bảo đảm hơn rất nhiều.

Nhưng Sở Ngôn thì sao? Đến hiện tại cậu bất quá chỉ tham gia ba bộ phim truyền hình, 《 Ba kẻ lừa đảo 》 là phim mạng cũng không cần nhắc lại, lượng tiêu thụ của 《Thịnh Thế 》 có thể bứt phá đều là chuyện đã định trước, cho dù không có Sở Ngôn nhất định cũng sẽ là quán quân của năm. Về phần 《Huyết chiến》, Sở Ngôn coi như là đệ nhất công thần, bất quá nói cho cùng cậu cũng chỉ là nam thứ, căn bản không xem như gánh phim.

Thế nhưng trong bộ phim 《Cực quang》 này, Sở Ngôn chính là một mình khiêng lấy thành tích phòng vé.

Nghe Chu Hòa Huy nói vậy, Sở Ngôn thật ra cũng không có phản ứng gì, trái lại chỉ cười, nói: “Anh Chu, anh nên cảm thấy là đạo diễn Đoạn tuệ nhãn biết anh hùng, mà em đây cũng là vàng thật không sợ lửa.”

Chu Hòa Huy không còn gì để nói: “Khoe khoang như vậy, cũng không sợ thiên lôi đánh xuống?”

Vừa dứt lời, ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm ầm ầm, khiến Chu Hòa Huy sợ đến thân thể co rụt lại. Anh nhìn về phía Sở Ngôn, chỉ thấy thiếu niên vẫn nhàn nhã mỉm cười uống trà như trước, một chút phản ứng cũng không có.

Khóe miệng Chu Hòa Huy giật giật: “Cậu đúng là không sợ nha! Thôi mặc kệ, dù sao bình tĩnh cũng là chuyện tốt, chúng ta chỉ cần cố gắng diễn xuất là tốt rồi, những chuyện khác quan tâm làm gì. Xuýt quên, hôm nay thịnh thế sẽ phát sóng tập 28, Tiểu Ngôn, vai diễn của cậu rốt cuộc coi như hoàn toàn kết thúc.”

Sở Ngôn nghe vậy cũng có chút hứng thú nhướn mày: “Em sắp chết?”

Không chờ Chu Hòa Huy nói xui xẻo, Vu Đồng Đồng ở bên cạnh trái lại bắt đầu rì rầm: “Tuy rằng đã sớm biết kết cục, nhưng nhìn đến Thái tử thực sự phải chết em cũng rất đau lòng nha…”

Vu Đồng Đồng từ ban đầu đã đi theo nhìn Sở Ngôn đóng phim cũng có phản ứng này, như vậy những khán giả hoàn toàn không biết nội dung kịch bản nhất định sẽ phản ứng càng thêm kịch liệt!

Khi bạn hận một người, sẽ hận thấu xương, thế nhưng lúc mối hận kia đã ăn sâu vào tận cốt tủy thường thường sẽ sản sinh ra một loại tình cảm kỳ dị. Hoa quốc có một câu thành ngữ là ‘Vì yêu sinh hận’, kỳ thực mệnh đề ngược lại ‘Từ hận ra yêu’ cũng là chuyện rất có thể sẽ phát sinh.

Nhân vật Ti Tích này thực sự quá mức biếи ŧɦái, tâm lý quá âm u, vậy nên trong cộng đồng khán giả, đánh giá về y cũng phân hóa thành hai cực trái ngược. Người thích y thì mong y có thể thống nhất thiên hạ, người hận y chỉ lo y không thể trực tiếp chết đi. Thế nhưng đến khi vị Thái tử Lương quốc phong hoa tuyệt đại kia thực sự nhắm đôi mắt lại, cho dù là những người hận y cũng đều trầm mặc không biết nói gì, giống như trong lòng mình đã mất đi một phần vô cùng quan trọng.

Hơn bảy trăm chiến sỹ tinh nhuệ Tấn quốc, lại thêm một chiến thần Cơ Nguyên Thanh.

Cho dù võ công của Ti Tích cao tới đâu cũng tuyệt đối không thể đánh lại, huống chi hiện tại y sắp tái phát bệnh cũ, từ lâu chỉ còn lại một thân thể ngoài mạnh trong yếu. Vậy nên, sau khi Ti Tích tàn sát hơn hai trăm người, y rốt cục bị Cơ Nguyên Thanh chế phục.

Mũi kiếm của Cơ Nguyên Thanh nhắm thẳng vào ngực y, trên ngực Ti Tích tất cả đều là máu, hồ cừu màu tuyết bị sắc đỏ xâm lấn, gai mắt lại chật vật. Vết máu này hoàn toàn không có một giọt nào là của người khác, Ti Tích trước giờ gϊếŧ người không vấy máu, tất cả số máu tươi này đều là máu của y, nguyên bản bệnh cũ đã sắp tái phát còn dám vận công gϊếŧ người, kết quả thu được chính là như vậy.

Cho dù kiếm này của Cơ Nguyên Thanh không đâm xuống, trừ phi có Hoa Đà tái thế, bằng không Ti Tích tuyệt đối phải chết không thể nghi ngờ.

Cơ Nguyên Thanh nhìn vị tử địch đã uy hϊếp bọn họ suốt mấy năm nay, ánh mắt vô cùng phức tạp, hắn nói: “Ti Tích, ta chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi chưa từng cân nhắc việc đầu hàng sao? Ngươi đã gϊếŧ nhiều người như vậy, thật sự chưa từng cảm thấy hối hận sao? Nửa đêm mộng hồi, ngươi chưa từng nghĩ lại mà kinh, ôm đầu hổ thẹn sao?”

Ti Tích ngước mắt, khóe môi vẫn không ngừng thấm ra tơ máu, y an tĩnh nhìn thẳng vào Cơ Nguyên Thanh, không hề hé răng.

Giữa không gian tuyết trắng mênh mông, hơn bốn trăm sỹ binh Tấn quốc đứng sau lưng Cơ Nguyên Thanh, trợn mắt nhìn cahừm chằm vị Thái tử Lương quốc thanh danh hiển hách kia. Mà Cơ Nguyên Thanh từ lâu đã giận đến hai mắt đỏ bừng nhìn bộ dáng đạm nhiên trấn định của Ti Tích, hắn tự biết sẽ không chiếm được đáp án, rốt cục chỉ có thể cười to, nói: “Cho dù phải cùng Lương quốc của ngươi chính thức tuyên chiến. Ti Tích, hôm nay ta cũng phải tru sát ngươi!!!”

Lưỡi kiếm thật dài xuyên quả thân thể đơn bạc, màu đỏ của máu tươi vẩy tung trên nền tuyết trắng.

Đợi đến khi xác nhận người kia thực sự đã không còn khí tức, Cơ Nguyên Thanh mới suất lĩnh thủ hạ rời đi nơi này.

Có binh lính Tấn quốc tức giận muốn bước lên ngược đãi thi thể Ti Tích, thế nhưng Cơ Nguyên Thanh lại ngăn trở gã. Trong ánh mắt không hiểu của thuộc hạ, Cơ Nguyên Thanh trầm mặc hồi lâu, nói: “Y cuối cùng vẫn là Thái tử của một quốc gia, là một kiêu hùng.”

Hoa tuyết bay lả tả từ trên không trung rơi xuống, đem chiến giáp của hơn bốn trăm người nhuộm trắng, phảng phất như một lớp áo tang.

Sau khi Cơ Nguyên Thanh rời đi khoảng một chung trà, thiếu niên đang nằm trên mặt đất lại chậm rãi mở to đôi mắt nhìn thẳng lên bầu trời mênh mang vô ngàn. Tuyết trắng phủ lên lớp áo hồ cừu đã loang lổ máu, huyết hoa giữa ngực chói mắt đến mức khiến lòng người kinh hãi.

Lông mi thật dày nhẹ nhàng rung động, trong đôi mắt trong suốt kia phản chiếu bầu trời trắng muốt đang hạ tuyết. Hoa tuyết rơi vào vết thương màu đỏ, phảng phất như muốn chữa trị, hàn gắn, thế nhưng cuối cùng tất cả đều là phí công.

Ti Tích chậm rãi đưa tay lên, tựa hồ muốn chạm vào bầu trời. Động tác của y

quá chậm, bởi vì y từ lâu đã là nỏ mạnh hết đà, thế nhưng y vẫn ngoan cường muốn thực hiện động tác này, rốt cục thành công tiếp lấy một bông hoa tuyết từ trời cao rơi xuống.

Bàn tay, trong nháy mắt này, đột ngột rũ xuống.

Thiếu niên rốt cục cũng nhắm đôi mắt lại, bên môi nở rộ nụ cười, giữa đại tuyết vô biên vô tận, thi thể bị che phủ không thể tìm được tung tích.

Thái tử bỏ mình, Lương quốc đại loạn Hoàng đế bù nhìn muốn đoạt lại chính quyền thế nhưng lại bị hậu chiêu Ti Tích an bày chế phục. Cuối cùng người đăng cơ chính là thân sinh đệ đệ của Ti Tích, Lương quốc ‘Chân quân tử’, tam Hoàng tử ti Trừng. Thủ hạ trung thành của Ti Tích bảo hộ Tân đế đang cơ, từ nay về sau Lương quốc và Tấn quốc nối lại tình xưa, thiên hạ thái bình.

Mà vị Thái tử Lương quốc xưa kia đã từng khiến một phương kinh sợ, khiến người trong thiên hạ phải kiêng kỵ lại hoàn toàn tiêu thất trong dòng lũ lịch sử.

Thân thể của y bị tầng tầng đại tuyến bao trùm, chết trên quốc thổ nước Tấn, đợi đến mùa xuân năm sau khi đại tuyết hòa tan cũng không ai tìm được thi thể của y. Chết ở tha hương, hài cốt không còn, lúc sống có bao nhiêu kinh diễm thế nhân, khi chết lại có bấy nhiêu đáng buồn tàn nhẫn.

Ti Tích vừa chết, toàn thể khán giả của 《Thịnh Thế 》 liền bắt đầu nhiệt liệt tưởng niệm.

/Y hẳn là phải chết, bản thân y đáng chết, ta thậm chí còn từng nghĩ rằng chết nơi tha hương, chết không toàn thây đều sẽ là kết cục rất đương nhiên, đó là báo

ứng của y! Thế nhưng ta không hiểu vì sao, khi thực sự thấy y đã chết ta lại rất khổ sở, rõ ràng ta vẫn luôn chờ mong y chết đi mà…

# Ti Tích #
/

/Ti Tích là đang tự mình tìm chết, y căn bản không muốn sống tiếp. Ti Trừng thực sự nghĩ rằng việc mà hắn làm Ti Tích sẽ không biết sao? Kỳ thực Ti Tích vẫn luôn biết! Thế nhưng cuối cùng Ti Tích vẫn cứ an bày hậu chiêu, lệnh thuộc hạ phò tá Ti Trừng đăng cơ./

/QAQ cuối cùng Thái tử còn mỉm cười, y cười đến thật vui vẻ, cho tới bây giờ mị cũng chưa từng thấy Thái tử cười thật lòng như vậy!/

/Không có cái gì là hoàn toàn thiện, cũng không có cái gì là hoàn toàn ác./

/Iem ghét chết biên kịch! Iem phải gửi dao cho biên kịch! Ô ô ô ô, ti mỹ nhân của iem!!!! Rốt cuộc vì cái gì Ti mỹ nhân lại một lòng muốn chết chứ, rốt cuộc Ti mỹ nhân trước kia đã trải qua chuyện gì chứ! Biên kịch mau ra mặt, vì sao phim không chịu nói rõ ràng vậy! Chúng ta phải biết chân tướng! Chúng ta phải biết chân tướng!!!/