Chương 18

Một đời trước, Sở Ngôn cũng từng gặp qua chuyện giống như vậy, thời điểm cậu còn chưa nổi tiếng cũng có không ít phú hào muốn tìm cách bao dưỡng, nâng đỡ cậu.

Chuyện như vậy ở trong giới giải trí cũng chẳng có gì lạ lùng. Tại một ngàn năm trước, thỉnh thoảng còn có thể gặp được một ít trường hợp cưỡng ép quy tắc ngầm, bất quá đến thời điểm hiện tại, quy tắc ngầm đã càng ngày càng trở thành phương thức phổ biến, đông đảo người theo.

Theo dòng phát triển của giới giải trí, nếu chuyện tốt có chế độ xuất hiện tương ứng, thì chuyện xấu cũng vậy.

Mấy chuyện quy tắc ngầm như vậy ở trong giới có người không thích, nhưng cũng sẽ có rất nhiều người lựa chọn phương thức này, bởi vì... nó có thể giúp bạn không cần trải quá quá nhiều khó khăn, thử thách, thậm chí nếu may mắn còn có thể một bước lên trời. Đời trước Sở Ngôn mắc bệnh khiết phích quá nghiêm trọng, hơn nữa cũng không tình nguyện vì danh tiếng mà phải ủy khuất chính mình, cho dù cậu có tự thừa nhận tam quan của bản thân không đứng đắn thì loại chuyện uất ức này ngàn vạn lần cũng không muốn tiếp thu.

Có điều người như “Hạ tiên sinh” đúng là lần đầu tiên Sở Ngôn gặp được. Mấy vị kim chủ cậu từng gặp qua đại đa số đều có tuổi tác khá lớn, bởi vì người có năng lực bao nuôi minh tinh khẳng định vô cùng giàu có, quyền cao chức trọng, trẻ tuổi trừ phi là phú nhị đại, bằng không làm sao có thể chơi lớn như vậy.

Bất quá người đàn ông trước mắt, nói là kim chủ nhưng lại vô cùng tuấn mỹ, cao quý, càng không giống như loại người dung tục.

Nhớ tới Lâm Đặc có nhắc tới một cái hiệp ước, lại liên tưởng tới việc Thiên Thịnh đột nhiên ký hợp đồng với mình, có rất nhiều chuyện cho dù không nói cũng đã rõ ràng: Bất luận vị “Hạ tiên sinh” này cùng mình có quan hệ thế nào thì việc đối phương muốn nâng đỡ mình nổi tiếng là sự thật không cách nào có thể chối cãi.

Sau khi Hạ Bách Thâm nói một câu kia, Sở Ngôn cũng không có lập tức trả lời, cậu chỉ lẳng lặng nâng mắt mà nhìn đối phương, ánh mắt trong vắt, khóe môi ngậm ý cười thật sâu. Hạ Bách Thâm tựa hồ cũng không cần Sở Ngôn trả lời, chỉ là đơn thuần tiến hành một cái thông báo mà thôi, vì vậy trong lúc nhất thời, trên xe không có người nào mở miệng, chỉ còn một mảnh vắng lặng.

Rất nhanh xe bay đã đến sân bay tinh cầu A-32, có điều Sở Ngôn không có xuống xe, cậu tuy rằng không hiểu lắm hoàn cảnh phía trước, thế nhưng cậu cũng biết cái gọi là xem xét thế thời, tiên định hậu động. “Hạ tiên sinh” bất động, cậu cũng không động, mãi cho đến tận khi xe bay không thông qua cửa bảo an liền trực tiếp được mang lên một chiếc phi thuyền tư nhân, Sở Ngôn mới bỗng nhiên ý thức được ——

Nguyên lai trải qua một ngàn năm, người có tiền chết tiệt thì vẫn còn người có tiền chết tiệt a! (Tác giả chơi chữ?)

Sau khi lên phi thuyền, hai người vẫn không có xuống xe mà chỉ ngồi đối diện nhau. Hạ Bách Thâm đã sớm cầm lại quyển sách vừa nãy lật xem, Sở Ngôn hơi cụp mắt liếc một cái, tên quyển sách là 《 Đầy đủ lý do bàn về diễn lục 》.Bầu không khí yên tĩnh, ngột ngạt giữa hai người chậm rãi được xóa bỏ, Sở Ngôn cũng không sốt ruột làm những chuyện khác, ánh mắt của cậu có chút do dự dừng lại trên trang bìa quyển sách kia, nhưng trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ một vài chuyện khác.

Chờ một lát lại nghe Hạ Bách Thâm thấp giọng nói: “Muốn đọc?”

Sở Ngôn ngước mắt, hỏi ngược lại: “Quyển sách này sao?”

Hạ Bách Thâm đem sách gấp lại, đưa cho thiếu niên: “Tặng cho cậu.”

Một quyển sách viết giấy đáng giá ngàn vàng cứ như vậy tiện tay tặng cho người khác, nếu như dùng cách của một ngàn năm trước để giải thích thì mức này chính là đem tặng một chuỗi dây chuyền bảo thạch giá trị cả mấy trăm vạn. Sở Ngôn cũng không có khách khí, cậu dùng hai tay đem quyển sách kia nhận lấy, lật qua lật lại, sau đó đặt xuống bên cạnh, động tác dịu dàng.

Thiếu niên ngẩng đầu, con ngươi xinh đẹp hơi cong lên, cười nói: “Hạ tiên sinh rất thích đọc loại sách này?”

Hạ Bách Thâm ngữ khí bình tĩnh, vẻ mặt lãnh đạm, vuốt cằm nói: “Ừ, cũng không tệ lắm.”

“Phương diện triết học?”

“Rất nhiều phương diện.”

“Nói thế nào?”

“Bất cứ phương diện sách nào, đều đọc.”

“Ngài có rất nhiều sách sao?”

“Cậu muốn mượn sao?”

Đề tài này có chuyển hướng có hơi nhanh, Sở Ngôn đang thăm dò đối phương lại thoáng ngẩn ra, sau đó liền lắc đầu: “Không có.”

Hạ Bách Thâm ánh mắt sâu thẳm mà dừng lại trên gương mặt tuấn mỹ của thiếu niên, một lát sau mới nói: “Tôi có rất nhiều rất nhiều sách.”

Sở Ngôn mặt không biến sắc, vẫn cười nhạt, thế nhưng trong lòng đã có một vài điểm suy nghĩ: Vị “Hạ tiên sinh” này rất có tiền tài, quyền thế, từ cử chỉ ăn nói xem ra gia thế tốt đẹp, sinh ra hậu đãi, bất quá đối với mình tựa hồ không có hảo cảm gì.

Cảm giác được loại “Không hảo cảm” này là nhờ một loại lạnh nhạt vô hình phát ra từ bên trong, ít nhất thời điểm ánh mắt người đàn ông này rơi vào trên người mình cũng không cảm giác được một loại bình đẳng tôn trọng, trái lại càng cảm thấy đối phương ẩn dấu địch ý, thậm chí còn có một tia xem thường ẩn giấu sâu trong đáy mắt.

Cái cảm giác này khiến Sở Ngôn vô cùng khó chịu, thậm chí cho dù bề ngoài lẫn khí chất của đối phương đều rất thuận mắt mình, cậu vẫn không thể nào thích nổi người đàn ông này.

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi qua đi, bên trong xe lại lâm vào vắng lặng, lần này không có ai tiếp tục mở miệng, thẳng cho đến khi trở lại thủ đô tinh, dọc theo đường đi cũng chỉ cảm thấy khí tức nặng nề tràn ngập buồng xe. Nam nhân tóc đen lạnh lùng từ lâu đã nhắm hai mắt, dưỡng thần nghỉ ngơi. Mà thiếu niên tuấn mỹ thì ngồi yên lặng lật xem cuốn sách triết học, chỉ nhìn một trang giấy liền cảm thấy phi thường vô vị mà đặt xuống một bên.

Đặt cuốn sách xuống, Sở Ngôn lấy ra một miếng khăn giấy nhẹ nhàng lau chùi bàn tay. Cậu lau hết sức tỉ mỉ, cẩn thận đến mức đem từng cái khe móng tay lau qua một lượt. Rõ ràng ngón tay trắng nõn sạch sẽ, không hề dính một chút bụi bẩn, bất quá Sở Ngôn vẫn nghiêm túc lau qua một lượt.Bệnh sạch sẽ của Sở Ngôn là một loại chấp niệm, trước kia ở trong đoàn phim cậu cũng chưa từng biểu hiện ra quá rõ ràng, nhưng khi ở trước mặt vị “Hạ tiên sinh” Sở Ngôn lại có chút bạo phát. Trong lòng khó chịu khiến cho cậu càng không thích không khí hiện tại, cho dù nơi đây có sa hoa mỹ lệ, quyển sách kia có đáng giá ngàn vàng, Sở Ngôn cũng chán ghét không muốn đυ.ng vào.

Tại thời điểm Sở Ngôn lau chùi ngón tay, Hạ Bách Thâm vẫn ngồi ở phía đối diện, nhắm mắt dưỡng thần. Hắn dường như không nhìn đến bất cứ thứ gì, hai mắt vẫn nhắm chặt, cũng không nhìn tới thiếu niên phía đối diện, không chút để ý tới đối phương cho dù đối phương có làm gì đi chăng nữa.

Thời điểm phi thuyền tiến vào tầng khí quyển thủ đô tinh, Sở Ngôn cuối cùng cũng đem chiếc khăn giấy kia cất lại trong l*иg ngực. Cậu lần thứ hai cầm quyển sách kia lên, hai tay lễ phép đưa đến trước mặt Hạ Bách Thâm, khi quyển sách dừng lại trước mặt, Hạ Bách Thâm mới mở mắt ra.

Thiếu niên tuấn mỹ mắt chứa ý cười, trong đồng tử nhạt màu phảng phất có thủy quang dập dờn, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt giảo hoạt, bên môi nét cười như có như không, cậu nhẹ giọng nói: “Hạ tiên sinh, tôi nghĩ quyển sách này hình như không được thích hợp với tôi cho lắm, vật quy nguyên chủ, cảm ơn ý tốt của ngài.”

Hạ Bách Thâm trầm mặc trong chốc lát, hai con mắt híp lại, chậm chạp không đưa tay nhận sách.

Khí thế mạnh mẽ cứ như thế tản khắp bốn phía, bất quá dưới sự áp bách đó, thiếu niên lại tựa như không hay biết gì, cậu vẫn mỉm cười, hai tay giữ sách, giống như đối mặt là một người bạn ôn hòa, tốt bụng.

Một lát sau, Hạ Bách Thâm nhận lấy quyển sách kia, đặt ở một bên.

Phi thuyền vững vàng đáp xuống phi trường tư nhân của Hạ gia, cũng không đợi xe bay rời khỏi phi thuyền, Sở Ngôn bỗng nhiên khẽ cười mở miệng: “Hạ tiên sinh, chúng ta bây giờ xem là quan hệ gì đây?”

Câu hỏi này Sở Ngôn đã suy nghĩ một hồi lâu mới quyết định nói ra. Cậu tin tưởng câu hỏi này cũng sẽ không làm bại lộ thân phận của chính mình, đồn thời còn có thể lấy được một số tin tức trọng yếu.

Có điều khiến Sở Ngôn vạn lần không ngờ đến là, sau câu hỏi này, Hạ Bách Thâm cư nhiên không có giống như lần trước trực tiếp trả lời. Trái lại thần sắc hắn có chút phức tạp mà nhìn thiếu niên trước mặt, ánh mắt ý vị sâu xa, chính là vẫn chậm chạp không có mở miệng.

Ở trong lòng Sở Ngôn, quan hệ của bọn họ tám, chín phần mười sẽ là quan hệ bao nuôi.

Mà ở trong lòng Hạ Bách Thâm lại biết rõ, hắn và thiếu niên này có quan hệ vợ chồng.

Là quan hệ vợ chồng được pháp luật thừa nhận, cho dù loại quan hệ vợ chồng này trong Luật hôn nhân đồng tính quốc gia vẫn còn nhiều bất công, càng không phải là kiểu hoàn toàn bình đẳng, thế nhưng bọn vẫn là vợ chồng. Hiện tại Sở Ngôn đột nhiên hỏi ra một vấn đề như thế, chẳng phải là muốn nhắc nhở hắn, cậu là vợ của hắn, muốn hắn chú ý thực hiện một ít nghĩa vụ của người chồng?

Sau một hồi suy nghĩ, Hạ Bách Thâm hỏi ngược lại: “Cậu hi vọng chúng ta sẽ là loại quan hệ gì?”

Vấn đề lại bị ném trở về, thế nhưng đối mặt với vấn đề này, ý cười trong đôi mắt sáng ngời của Sở Ngôn càng tăng lên, vừa đúng ý mình!”Bất luận tôi hi vọng chúng ta có quan hệ gì, thì hiện tại, Hạ tiên sinh, tôi chỉ muốn dựa vào thực lực của chính mình để tiến về phía trước.”

Câu trả lời này hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của Hạ Bách Thâm, hắn khẽ trợn mắt, cho dù trong nháy mắt lại bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn bị Sở Ngôn nhìn ra sự kinh ngạc này trong mắt hắn. Một lúc sau, Hạ Bách Thâm nói: “Tôi mmuốn giúp cậu thượng vị, chuyện này đã được quyết định rồi, đây là trao đổ đồng giá.”

『Trao đổi đồng giá.. 』

Một câu này khiến cho Sở Ngôn khẽ chau mày, cậu cũng không muốn để được nhanh nổi tiếng mà phải trả giá thân thể.

Sở Ngôn duy trì mỉm cười: “Tôi nghĩ hiện tại tôi càng muốn dựa vào chính mình, không cần trao đổi đồng giá.” Đúng, không cần anh.

Lần này đổi lại là Hạ Bách Thâm chau mày, một lát sau, hắn nói: “Cậu không muốn tôi làm gì cho cậu?” Tốt như vậy? Trực tiếp thực hiện trách nhiệm của người làm vợ, không muốn hắn thực hiện trách nhiệm của người chồng?

Sở Ngôn trịnh trọng gật đầu: “Cảm tạ ý tốt của ngài.”

Hai người trầm mặc nhìn nhau trong chốc lát, thiếu niên vẻ mặt bình tĩnh, trấn định cùng khí tràng mạnh mẽ khiến Hạ Bách Thâm từ từ câu lên khóe môi, rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười đầu tiên trong suốt cuộc hành trình. Hắn cười rất nhạt, nhưng lại mang theo loại hương vị không thể chống cự, tại thời điểm Sở Ngôn còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy thanh âm trầm thấp, tao nhã của người đàn ông kia vang lên: “Chuyện tôi nâng đỡ cậu hay không, không cần phải có sự đồng ý của cậu. Sở Ngôn, đây là chuyện mà tôi nhất định phải làm, suy nghĩ của cậu không nằm trong phạm vi cân nhắc của tôi.”

Rốt cuộc, dã thú cũng để lộ ra răng nanh của hắn.

Nụ cười trên mặt Sở Ngôn từ từ biến mất, đến lúc này, cậu chậm rãi ngước mắt, dùng ánh mắt hờ hững, lạnh lùng nhìn kỹ bộ mặt thật của nam nhân trước mắt, cậu nhìn hồi lâu, bỗng nhiên bật cười: “Hạ tiên sinh, cho dù tôi từ chối, anh vẫn quyết định làm như vậy phải không?”

(Đoạn này Sở Ngôn không dùng kính ngữ “ngài” nữa mà đổi thành “ngươi” nên tôi dịch thành “anh” nhé =)))

Hạ Bách Thâm môi mỏng khẽ câu lên, gật đầu biểu thị ngầm thừa nhận.

Sở Ngôn cười nhẹ một tiếng, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt phảng phất ngưng tụ thành băng hoa, khiến nhiệt độ trong buồng xe nháy mắt giảm xuống. Mãi đến lúc xuống xe, cậu chỉ nói thêm hai câu, câu thứ nhất là “Đã như vậy, liền tùy ý ngài, Hạ tiên sinh.”: câu thứ hai chính là “Hiện tại chỗ tôi ở rất tốt, cũng không có dự định chuyển nhà, còn chuyện có đến nhà ngài ở hay không, tôi nghĩ cũng là do tôi quyết định.”

Lần đầu gặp gỡ “Mới đầu bình thản, sau cùng tranh phong đối lập” cuối cùng cũng kết thúc.

Thời điểm Sở Ngôn rời đi, Hạ Bách Thâm hiếm khi có hào hứng dõi mắt nhìn theo bóng lưng của cậu, mãi đến tận lúc đối phương biến mất trong bóng tối nơi tầng lầu, hắn mới ra lệnh xe bay rời đi. Cùng lúc đó, Hạ Bách Thâm mở máy truyền tin của mình, trực tiếp an bài Lâm Đặc lần thứ hai đem tài liệu về Sở Ngôn điều tra cặn kẽ lại một lần, hắn cần thông tin hoàn hoàn chỉnh chỉnh.

Ở cuối cuộc trò chuyện, Hạ Bách Thâm cũng không biết nghĩ cái gì, bỗng nhiên nói nhiều hơn một câu: “Làm thêm một lần kiểm tra gen xứng đôi của tôi với cậu ta.”

Nghe được câu này, trợ lý Lâm Đặc không khỏi sững sờ, theo bản năng mà nghĩ: Tại sao còn muốn làm thêm một lần? Hạ lão gia tử cũng đã làm qua năm lần, nhất định là 99%, toàn bộ vũ trụ mức độ xứng đôi như thế này của nhân loại đều không có người thứ hai, lịch sử ghi chép cao nhất hình như cũng chỉ đến 95% mà thôi.

Có điều một câu này Lâm Đặc cũng không dám nói ra khỏi miệng, y cung kính mà tắt máy truyền tin.

Đến đây, lầm đầu tiên gặp gỡ cuối cùng cũng hoàn toàn kết thúc.

Ở thủ đô tinh phồn hoa, trong bóng đêm, một chiếc xe bay cao cấp bay nhanh trên không trung, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt lập thể tuấn mỹ. Hạ Bách Thâm ngửa người ra sau tựa lưng trên ghế dựa mềm mại, con ngươi thâm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì, mà quyển sách 《 Đầy đủ lý do bàn về diễn lục 》bị hắn đặt ở một bên, cũng không có lần nữa lật xem.

Một bên khác, Sở Ngôn ở trên mạng chỉ là hơi hơi tìm kiếm một lúc, liền thu được cả một đống lớn tin tức. Đem toàn bộ thông tin đọc xong một lần, cậu từ từ kéo lên khóe môi, nhìn tấm ảnh người đàn ông lạnh lùng tuấn mỹ bên trong màn hình giả lập, hai mắt nhắm lại, thấp giọng rù rì nói: “Thì ra tên là Hạ Bách Thâm..”

Ngữ khí bình thản, không có yêu thích, cũng không có chán ghét. Một lúc sau, nụ cười trên mặt Sở Ngôn mới chậm rãi biến mất, ánh mắt của cậu dần trở nên lạnh lẽo mà nhìn người đàn ông trong hình, hồi lâu mới mở miệng: “Ừ, thật không thích anh.”

***

Hạ Bách Thâm xuất hiện tựa như đàm hoa nhất hiện*, từ sau buổi tối hôm đó, liền biến mất trong cuộc sống của Sở Ngôn. Trong khoảng thời gian đó, trợ lý Lâm Đặc có xuất hiện một lần, nói cho Sở Ngôn một cái địa chỉ, đồng thời cho biết mình đã đem vân tay Sở Ngôn nhập vào trên trong mã khóa, cậu có thể chuyển nhà bất cứ lúc nào.

Biết được chuyện này Sở Ngôn cười nhẹ một tiếng, cũng không có quá nhiều phản ứng.

Một tuần sao, tại thời điểm 《 Huyết Chiến 》sắp phát sóng, web drama 《 Khi Thiên Tam Phiến 》một tập đứng đầu toàn bộ các trang mạng.

--

*Đàm hoa nhất hiện: Phù dung sớm nở tối tàn, oanh liệt nhất thời. Chỉ những thứ chỉ có ấn tượng nhất thời.