Chương 156: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edittor: Thiên Y

Khi Ngụy Vô Lan vẫn còn ở lên tiểu học thời điểm.

" Mẹ! Cô giáo nói chỉ có con gái mới có thể mặc váy." Bạn nhỏ bảy tuổi non nớt nói.

"......" Mẹ Ngụy sử dụng chính sách dụ dỗ nói: " Tiểu bảo bối,! Con để mrjj chụp thêm mấy tấm ảnh, tối về mẹ sẽ mua cho con Transformers."

Đôi mắt trong veo của tiểu Vô Lan chớp chớp, cuối cùng khuất phục trước sự hấp dẫn của đồ chơi.

Hôm nay, tiểu bá vương Nhà họ Lam mang cái đầu trọc lốc đi vào nơi mà mẹ Ngụy đang chụp ảnh.

" Tốt nhất các người mau gọi.... Gọi ra đây."

" Cậu chủ, là nhϊếp ảnh gia." Lão quản gia nghiêm túc nhắc nhở.

"....Tôi cố ý đấy, mau gọi nhϊếp ảnh gia tốt nhất của các người ra đây." Tiểu bá vương bĩu môi phản bác.

Khi còn bé, Lam Trí được người trong nhà rất cưng chiều, bộ dạng vừa trắng vừa mập, hai má phúng phính cùng cái đầu trọc đang phồng má trợn mắt. Nhìn dáng vẻ non nớt này, không những không thấy dữ tợn mà còn thấy đáng yêu.

Hai mắt mẹ Ngụy sáng lên, ngồi xổm xuống nói: " Người bạn nhỏ! Dì chính là nhϊếp ảnh gia tốt nhất ở đây, cháu tìm dì có chuyện gì à?"

" Tôi muốn quay.... Hình." Lam Trí mạnh mẽ hất bàn tay đang véo mặt mình ra.

" Cậu chủ, là chụp hình."

" Hừ.... Là tôi cố ý nói sai, tôi muốn chụp hình."

Mẹ Ngụy cười híp mắt hỏi: " Cháu muốn chụp hình thế nào?"

" Soái ca!" Bạn nhỏ mập mạp ậm ừ nói.

Mẹ Ngụy nhìn bộ đồ nhỏ trên người Lam Trí, ý cười trên khóe môi càng đậm: " Tiểu soái ca! Cháu có hứng thú làm người mẫu cho dì không?"

" Người mẫu là gì?"

" Cậu chủ! Người mẫu không phải thứ gì, đó là tên một nghề nghiệp." Lão quản gia vẫn đứng ở một bên giải thích.

" Hừ, cái này tôi biết từ lâu rồi." Lam Trí khịt mũi, hỏi: " Tại sao tôi phải làm người mẫu cho dì chứ?"

" Bởi vì dì sẽ chụp cho cháu những tấm hình rất soái ca nha." Mẹ Ngụy vẫn cười híp mắt trả lời.

" Tôi không làm người mẫu cũng có thể chụp những tấm hình soái ca được." Tiểu Mập Mạp ngẩng đầu ưỡn ngực, rất tự tin với bản thân.

" Mẹ! Mẹ làm gì mà lâu vậy?"

Lúc này, một cô gái nhỏ mặc váy công chúa bước ra từ phòng chụp hình. Cô bé thận trọng nâng tà váy bước ra ngoài, mái tóc dài hơi xoăn thả ở phía sau, kết hợp với khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp. Nhìn từ xa giống như một cô công chúa nhỏ bước ra từ trong truyện cổ tích vậy.

Thình thịch, Thình thịch, Thình thịch....

Lam Trí nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập đang truyền đến lỗ tai, khuôn mặt vốn trắng nõn mập mạp bỗng đỏ ửng....

Cậu bé ôm lấy tim mình, ánh mắt đờ đẫn mà nói: " Dì à! Cháu muốn làm người mẫu."

Tối hôm đó khí về nhà, cậu bé lấy quyển sổ nhật ký của mình, dùng bút tô tô vẽ vẽ, cuối cùng vẫn còn ở bên cạnh ghi chú: Hôm nay mình đã gặp một người có dáng vẻ rất giống Lưu Ly( một nhân vật hoạt hình).

Từ đó về sau, ngày nào Lam Trí cũng đến studio chỉ mong có thể gặp mặt cô bé ấy. Không thể không nói, con người Lam Trí không có ưu điểm gì, chỉ có điểm dây dưa và kiên trì là nổi bật nhấ.

" Này!" Đôi mắt Lam Trí nhìn bóng dáng của cô bé đang ngồi trên ghế sofa. Hôm nay cô gái nhỏ không mặc váy hồng mà thay đổi phong cách khác, mặc một bộ sườn xám lại càng hiện lên sự nhỏ nhắn, đáng yêu.

"......"

Lam Trí mở lớn, học theo lời thoại ở trong TV, nói to: " Mình muốn cậu làm bạn gái của mình!"

" Bạn gái của cậu là cái gì?" Tiểu Vô Lan thuần khiết không hiểu ra sao.

" Bạn gái là.... Chính là chạy bộ trong mưa với mình.... Để mình cắn miệng cậu, ăn thứ gì đó trên cổ...." Tiểu Lam xoa cái đầu trọc lóc của mình, cố gắng nhớ lại tình tiết bộ phim truyền hình được chiếu gần đây.

" Không cần." Tiểu Vô Lan từ chối thẳng thắn.

" Tại sao không cần?" Lam Trí khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên suy sụp.

" Tôi không muốn chạy bộ với một tên mập trong mưa, cắn miệng, ăn cổ."

Tên Mập –

Tên Mập –

Tên Mập Tên Mập Tên Mập

Trùng Sinh Chi Thương Lam - Chương 156: Thiếu