Chương 2: Cứu Lục thiếu gia

Hẹn ước mấy ngày nữa đi phòng Cố Ngâm Phương, sau khi tiễn các nàng, Cố

Ngâm Hoan ngồi trên giường nhỏ, nhìn chằm chằm bàn trà chưa kịp dọn đi

đến xuất thần.

“Tiểu thư, nếu ngài không muốn đi thì trực tiếp

cự tuyệt đi, có Tam Tiểu thư ở đây, Tứ Tiểu thư không có làm khó dễ

ngài”. Nhĩ đông đi tới, chứng kiến bộ dáng xuất thần của nàng, cho rằng

nàng đang lo nghĩ việc này nên lên tiếng nói.

Ngâm Hoan nhìn nàng thu thập cái bàn xong, rồi nhìn chính mình đôi bàn tay nhỏ, ai sẽ tin

nàng tỉnh lại có thêm mấy chục năm kí ức đâu. “Nhĩ đông, tại Trúc thanh

viện này kêu Tam Tiểu thư, Tứ Tiểu thư, ra khỏi cái nhà này đừng quên,

đó là Cố gia Ngũ Tiểu thư, Lục Tiểu thư”. Nhĩ Đông không nhìn thấy trên

mặt Tiểu thư nhà mình một tia sợ hãi nào mà ngược lại xuất hiện tia lãnh ý, giật mình vội gật gật đầu ”Vâng”.

"Những người còn lại đây

đâu, nhũ nương cùng Cúc Tú đi đâu rồi” quan sát xong căn phòng, Ngâm

Hoan thở dài một hơi. Năm đó chính mình ở trong viện này cuộc sống trải

quan không thuận lợi, vì sao còn có thể tin các nàng, là khi nhỏ vẫn bị

khi dễ quen, không dám cãi lời cũng không có quyền cãi lời phụ thân và ý mẫu thân.

Nàng đời này sẽ không quên người nhìn từ lầu các bên

kia trên hòn non bộ, Cố Ngâm Sương mang lục giáp (một loại váy áo) đứng ở nơi đó, nhìn qua cứ như đang xem một vở tuồng.

“Vương ma ma

thay Tiểu thư đem năm lượng đi y phường, Cúc Tú nàng…”Nhĩ Đông cúi đầu

không nói tiếp Ngâm Hoan xoa lên cái hộp nhỏ trên bàn trang điểm, một

mặt có cái khoá nhỏ, bên trong là chi phí hằng tháng của Cố Ngâm Hoan

nàng, hai lượng bạc.

“Ngươi không cần thay nàng nói tốt”. Ngâm

Hoan quay đầu lại xem nàng, trong phòng nàng tổng cộng liền hai nha

hoàn, một bà nhũ nương, chăm sóc nàng từ lúc còn nhỏ đến giờ. Nhĩ Đông

là từ phu nhân đưa xuống, mà Cúc Tú là nha hoàn bên cạnh Tiền di nương,

cháu của Quan ma ma có tầng này quan hệ, chính là thân phận của Nhĩ Đông so với Cúc Tú cao hơn một chút, kiếp trước nàng đúng là bị nha hoàn này phản bộ không ít.

“Nàng như thế nào, trong lòng ta tự rõ, di

nương bên kia chắc đã tỉnh, chúng ta qua đó đi”. Tự định giá một chút,

Nhâm Hoan mở hộp kia ra, đem tất cả tiền bên trong bỏ vào túi tiền cất

trong ngực, mang theo Nhĩ Đồng ra khỏi phòng.

Viện này vừa quen

thuộc lại vừa xa lạ, sau bảy tuổi nàng sẽ không có về lại đây nhưng từng viên gạch mái ngói cũng như phảng phất vài chục năm giấc mộng kia thôi, một cơn ác mộng, sau khi tỉnh chuyện gì nên mất đã mất.

Từ Trúc

thanh uyển đi ra phải qua Phong Thanh viện mới đến Chu di nương viện,

mẫu thân chỉ có một con trai, thành thân nhiều năm mới sinh hạ được đứa

con trai nên ôm trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, làm cho một

mình hắn ở trong Phong Thanh viên, bên cạnh còn có mười tám nha hoàn, bà tử coi chừng.

Nhâm Hoan đi rất chậm, vòng quanh hòn đá nhở trên

đường đi, Nhĩ Đồng sợ nàng phơi nắng, một tay mở dù che trên đỉnh đầu

nàng, một tay kia không quên quạt gió cho nàng.

Đột nhiên bên góc tường kia truyền đến một hồi âm thanh run rẩy, Nhâm Hoan dừng bước,

ngẩng đầu lên, dọc theo tường toát ra một cái đầu nhỏ, trên đầu còn treo hai nhánh cây cỏ, một hài tử khoẻ mạnh kháu khỉnh nằm ở đó, cố gắng leo lên muốn đem thân mình vượt qua.

“Lục thiếu gia” Nhĩ Đồng hoảng

sợ hô to một tiếng, bị Cố Dật Triết liếc nhanh trừng lại, ấp úng không

dám nói tiếp, sau đó trong sân liền truyền đến tiếng vài nha hoàn lo

lắng quát tháo, Cố Dật Triết rụt rụt thân thể hướng cái cây bên góc

tường kia trốn một chút, vừa cố gắng che dấu thân thể mình vừa không

quên trừng mắt Nhâm Hoan “Các người còn ở lại chỗ này làm gì, còn không

mau đi”,

“Trên đó mát mẻ sao” Nhâm Hoan cười đứng ở đó, cũng không có rời đi, chỉ là nhìn hắn hỏi ”Cao như vậy ngươi thế nào leo lên”

Cố Dật Triết thấy nàng không có hô to gọi nhỏ, sắc mặt cũng khá hơn một

chút, đỏ mặt, hai tay chống tiếp tục leo lên một chút, rốt cuộc ngồi

trên tường dọc phía trên, trên cao nhìn xuống nàng nói” nói cho ngươi

biết, ngươi cũng không trèo lên được”

Trí nhớ mơ hồ dần rõ ràng, Nhâm Hoan nhìn hắn đắc ý bộ dáng, kiếp trước nàng cũng gặp một màn này nhưng là bởi vì nàng sợ Cố Dật Triết nên không nói nhiều với hắn liền đi tìm

Chu di nương kia.

“Ai tổ tông của ta a, ngài trèo cao như vậy làm gì, ngài mau xuống đây”. Bên trong tường có tiếng rít gào, rất nhanh

thì có người mang thang đến, Cố Dật Triết vừa ngồi xong lập tức run run

chống tay lên thân cây muốn đứng lên, Nhâm Hoan trong lòng căng thẳng,

chẳng lẽ kiếp trước Cố Dật Triết chính là chỗ này từ trên tường rớt

xuống sao.

Đảo mắt chứng kiến nhũ nương Cố Dật Triết, Dung ma ma

bóng dáng xuất hiện ở đầu tường, còn có mấy nha hoàn từ trong viện ra

bên ngoài,chứng kiến nh cũng không nói gì, chỉ đứng đó cầu xin Cố Dật

Triết đừng cử động.

“Các người tránh ra, ai nói ta bò không được, nhanh đi gọi Ngũ ca đi đến, ta bò lên rồi, hắn thua ta”. Cố Dật Triết

vung tay lên muốn đuổi các nàng, đem thân thể dựa vào nhánh cây đang

rung động khiến tim Dung ma ma đập nhanh, cho nha hoàn ở dưới cái sắc

mặt, sau đó từ phía sau Cố Dật Triết lặng lẽ nhấc cái thang cuốn.

“Hảo hảo hảo, để nô tỳ đi mời Ngũ thiếu gia, Tiểu tổ tông người trăm ngàn

đừng lộn xộn, đứng ở đó đừng cử động a”. Đây bất quá là lúc ngủ trưa,

chính mình thay Lục thiếu gia xem thử điểm tâm đã xong chưa, vừa mới trở lại đã phát hiện vài nha hoàn quỳ trên mặt đất khóc sướt mướt nói vốn

là thiếu gia đã ngủ tốt, chỉ là vừa chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

“Cút, các người đi xa một chút cho ta”. Cố Dật Triết xem mấy nha hoàn đững ở

dưới tường, nắm lá cây phía trước mặt ném xuống phía nha hoàn, rồi tiếp

tục bò phía trên bức tường đầy rêu, hơi một chút không cẩn thận là có

thể té xuống dưới. Nhâm Hoan nhìn hai chân của hắn ngày càng hướng ra

ngoài, mà sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Vài nha

hoàn bị hắn quát lớn, hoảng sợ lui về phía sau mấy bước, Cố Dật Triết

hướng về phòng lớn bên kia, không thấy người cần thấy xuất hiện đối với

Dung ma ma hô to “Ngươi gạt ta, Ngũ ca đâu, như thế nào còn không có

đến”. Một mặt còn bước chân đi trên tường thong thả khiến mọi người

chứng kiến mà hoảng sợ trong lòng.

Đột nhiên sau lưng truyền đến một

hồi âm thanh run rẩy, Cố Dật Triết vừa quay đầu lại, chứng kiến một đứa

nha hoàn đang bò lên cây muốn ôm lấy hắn, chân trái lui về sau một bước, chân đạp vào không khí.

“A” bất quá là chuyện xảy ra trong nháy

mắt, Phương thị vừa vặn chạy tới trơ mắt nhìn con mình từ trên bức tường cao như vậy rơi xuống, trước mắt lập tức mê mang, suýt nữa thì ngất.

“Tiểu thư”, Nhĩ Đồng kinh hô một tiếng, một đạo bóng dáng rất nhanh vọt tới

góc tường, hướng theo bóng dáng đang rơi xuống. Bốn phía thét chói tai,

Nhâm Hoan kêu một tiếng đau đớn, trong miệng một cổ ngai ngái, sau lưng

nặng giống như bị một tảng đá lớn chèn ép mà đau nhức.