Chương 12: Ngọc thật hay ngọc giả

Từ viện tử Chu di nương đi ra, Ngâm Hoan đi trên hành lang, kinh ngạc nhìn qua hồ nước nhỏ trong hoa viên kia, hoa kia trong hoa viên lúc mùa nóng sau mười hai giờ trưa nhìn có vẻ mệt mỏi, Nhĩ Đông đứng chờ ở phía tây

nàng vì nàng che đi một chút ánh nắng.

"Đây không phải là

Thất muội sao, ta vừa vặn tìm muội có việc." Sau lưng truyền đến âm

thanh của Cố Ngâm Phương, Ngâm Hoan quay đầu lại thấy trên mặt Cố Ngâm

Phương đầy vẻ tức giận.

"Sao Lục tỷ lại vội vã như vậy, có chuyện gì gấp hả?"

"Vì sao ngươi đem trả lại vòng ngọc kia." Sáng sớm mới gặp mặt, chờ khi Cố

Ngâm Phương trở về ngủ trưa xong mới có nha hoàn báo Ngâm Hoan trả lại

vòng ngọc kia. Lúc nàng tiến đến phòng Ngâm Hoan thì được nha hoàn báo

là Ngâm Hoan đi viện tử Chu di nương, nhất thời vội vàng Cố Ngâm Phương

liền trực tiếp đến nơi này kiếm Ngâm Hoan.

"Lục tỷ nói vòng

ngọc kia, muội sợ là tỷ đưa nhầm nên muội liền sai nha hoàn mang trả

lại, có vấn đề gì à?" Ngâm Hoan nhận lấy khăn tay từ Nhĩ Đông, nhẹ nhàng xoa xoa trên trán, "Lục tỷ, ngoài này nóng lắm, chúng ta vào nhà từ từ

nói chuyện được không?"

Trở lại Trúc Thanh viện, Cố Ngâm

Phương cơ hồ không thể chờ đợi được liền sai nha hoàn đem kia vòng tay

lấy ra ngoài, hộp gấm coi như xinh đẹp, vòng tay cũng óng ánh trong

suốt, "Đây là ta sai người trăm phương ngàn kế tìm cho ngươi quà chúc

thọ tốt, sao ngươi lại vội trả lại!"

"Lục tỷ không nói, Ngâm

Hoan thật không biết, thì ra là vòng tay này dùng làm quà chúc thọ cho

lão phu nhân sao hay mục đích của Lục tỷ là muốn bêu xấu ta?" Ngâm Hoan

thần sắc có vẻ không tốt, Cố Ngâm Phương cũng đồng dạng tức giận ,

"Ngươi nói như vậy là có ý gì, ta đúng là nhờ người của di nương tìm dùm ngươi, sao ngươi lại nói ta muốn bêu xấu ngươi. Chẳng lẽ quà này còn

chưa đủ tốt, không sánh bằng đồ của ngươi tự mua?"

"Lục tỷ

nếu là thật sự thành tâm phải giúp ta, tại sao lại mang vòng ngọc giả

đưa ta để ta mang chúc thọ lão phu nhân, tỷ tỷ đây là muốn Ngâm Hoan xấu mặt trước tất cả mọi người tới chúc thọ sao!" Ngâm Hoan đem nắp hộp gấm nặng nề gập lại, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng, trong mắt tràn đầy uỷ

khuất, tức giận mà nhìn Cố Ngâm Phương.

"Cái... Cái gì giả,

điều này sao có thể, Cố Ngâm Hoan ngươi không phân biệt tốt xấu liền

không nên nói lung tung, ta có lòng tốt giúp ngươi nghĩ quà tặng, ngươi

làm sao có thể nói như vậy."

Âm thanh của Cố Ngâm Phương cao lên, trên mặt đầy thần sắc giận dữ nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt

Ngâm Hoan, dù sao vẫn là hài tử, Cố Ngâm Phương dùng âm thanh để che dấu sự chột dạ của mình.

"Tỷ tỷ nếu không tin, vậy liền đi tìm

một người biết nhìn hàng đến phân biệt thật giả, miễn nói Ngâm Hoan là

không biết phân biệt." Nếu không phải nàng sống lại, làm sao biết vòng

tay này là thật hay giả, làm sao mà biết thủ đoạn lấy giả làm thật này.

Tình hình ngày sinh nhật của lão phu nhân nàng còn nhớ rõ ràng, lúc

chính mình đem vòng tay này cầm đi ra, chung quanh là tiếng cười thật

chói tai, lão phu nhân niệm nàng tuổi nhưng có nhỏ tâm tốt, mới không có so đo nhiều, chỉ có bọn tỷ muội cười cợt nàng còn có ánh mắt thất vọng

của phụ thân, làm cho lúc đó nàng sợ đến nửa câu cũng không dám nói.

Còn nhỏ tuổi thích làm náo động.

Ái mộ hư vinh.

Tại tiệc sinh nhật của lão phu nhân thọ cũng dám đem đồ giả ra chúc thọ, thực cho rằng mắt người khác là mù sao.

Đúng là con gái của một nha hoàn tiện tỳ, quả thật không khá hơn chút nào.

Từng câu từng chữ, Ngâm Hoan nàng đều sẽ không quên.

Cố Ngâm Phương rốt cuộc là chột dạ, biết rõ đó là hàng giả, nếu là tuổi

lớn hơn một chút nàng còn có thể nghĩ ra biện pháp khác để đối phó qua

loa. Nhưng Cố Ngâm Phương bây giờ thật rối rắm, di nương chưa dạy nàng

tình huống này nên làm gì, lỡ Thất muội biết rồi, chính mình nên nói như thế nào, đành phải lặp lại câu kia, "Này đương nhiên ta mua là hàng

thật, ngươi gạt người, Cố Ngâm Hoan ngươi không biết ai là người có lòng tốt ."

"Ta tin tưởng tỷ tỷ sẽ không hại ta, muội muội chỉ là lo lắng tỷ đây là bị người lừa, vòng tay này ta cũng không dám thu,

liền trả lại tỷ tỷ thôi, có nơi nào bán ngọc rẻ như vậy đâu”. Ngâm Hoan

nói chậm lại, kéo tay Cố Ngâm Phương, " Tâm ý tỷ tỷ muội muội đương

nhiên biết rõ, chỉ là cái này làm quà tặng cho lão phu nhân, phàm là có

chút sai coi như là đánh vào mặt Tam phòng, cũng như đánh vào mặt nhóm

tỷ muội Trúc Thanh viện chúng ta, quà quý trọng này nọ hãy để cho Nhị tỷ tỷ tặng là tốt rồi."

Cố Ngâm Phương rất nhanh rút tay về,

tức giận cầm lấy kia vòng tay ném vào người nha hoàn, nói, "Ngươi không

cần thì thôi, cần gì nói vật này là giả, đến lúc bị bêu xấu là không có

đồ tặng lão phu nhân , đừng trách người làm tỷ tỷ ta không nhắc nhở

ngươi."

Ngâm Hoan nhìn Cố Ngâm Phương tức giận rời đi, bên

miệng giương cao một nụ cười yếu ớt, phân phó Tập Thu lấy hết những dải

lụa chưa thêu hết ra, Nhĩ Đông một bên giúp đỡ lo lắng nói, "Tiểu thư,

ngài làm như vậy chẳng phải là đắc tội Lục tiểu thư sao."

"Ta đây không phải là đắc tội nàng, chẳng qua là không có bị lừa, nàng tự

nhiên sẽ không dám nói bậy đâu, những thứ nàng mua bên ngoài vốn là

giả."

Ngâm Hoan nhẹ nhẹ nhấp một sợi chỉ, đem xỏ vào giữa lỗ kim, tay phải kéo một đoạn dài nửa thước, cắt bỏ, bắt đầu dọc theo bức

tranh, một châm lại một châm rơi xuống...