Chương 8

Không ngoài dự đoán, Bạch Dương Phàm giành được ngôi vị quán quân tại cảnh giới Ngưng hồn. Hắn

không chỉ nhận được phần thưởng như đã treo giải, mà còn được cường giả tối cao của Ngục Thiên tông mở ra bảo khố, cho phép tùy ý chọn một kiện pháp khí.

Bấy giờ, thực lực của Bạch Dương Phàm đã được mọi người trong Ngục Thiên tông thừa nhận, vậy nên chúng ma tu chỉ ghen tị khi hắn

được ưu ái, không còn trách móc gièm pha nữa.

Quỳ Mão đã sớm biết kết quả nên vô cùng bình tĩnh.

Bạch Dương Phàm có được chiến lợi phẩm, Quỳ Mão cũng giành được không ít chiến quả.

Khi hắn phô bày hàng loạt minh bài trước mặt Thiên Càn, Ất Vị – kẻ cố tình chọn cùng một ngày báo cáo kết quả để nhân cơ hội cười nhạo – vô cùng choáng váng.

“Không thể nào?” Ất Vị cứ ngỡ rằng mình hoa mắt, tháng này, gã chỉ điều tra ra một tên gian tế để giải quyết.

So với bảy minh bài của Quỳ Mão, tấm minh bài lẻ loi của gã chẳng khác nào trò cười.

Tại Khởi Ngạn đường, Ất Vị vẫn thường chú ý tới Quỳ Mão, thấy hắn không có động thái gì, gã còn thầm đắc ý một phen. Nào ngờ, hắn lại giáng cho gã một cú bạt tai trời giáng thế này.

Ất Vị càng nghĩ càng không phục, một ý nghĩ lóe lên trong đầu gã: “Chắc chắn là ngươi đã gian lận! Gϊếŧ đệ tử vô tội của bổn môn để lấy công huân!!” Càng nghĩ, Ất Vị càng thấy mọi chuyện nhất định là như thế: “Giỏi lắm Quỳ Mão, đó chính là tội chết!”

Thiên Càn cũng vô cùng giật mình khi thấy số minh bài này, nhưng tháng trước, Quỳ Mão giao bốn, tháng này có thể tăng lên thành bảy cũng không hẳn không có khả năng. Tuy con số này có chút xuất chúng. Không, là vô cùng xuất chúng.

Cái nhìn dò xét của Thiên Càn quét qua Quỳ Mão, ông trầm giọng hỏi: “Quỳ Mão, ngươi có điều gì muốn nói sao?”

Người thanh niên ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt kiên nghị nhìn thẳng vào thượng cấp, kiên định nói: “Tổng lĩnh, thuộc hạ tuyệt không gϊếŧ nhầm bất cứ ai.”

Hắn lần lượt chỉ vào từng tấm minh bài, kể lại tỉ mỉ thân phận của đối phương.

Thiên Càn gật gù, có thể ngồi vào vị trí tổng lĩnh, ông đương nhiên có biệt tài hơn người. Ông cố ý hỏi xoáy vào những chi tiết nhỏ nhặt, thấy người thanh niên đối đáp trôi chảy liền vô cùng hài lòng.

“Làm tốt lắm. Xem ra, quá trình tu luyện của ngươi có tiến bộ rất lớn, ” ông đưa mắt quan sát thân hình cao lớn của thuộc hạ, thán một câu: “Đáng tiếc.”

Câu thán này tiếc cho thiên tư của Quỳ Mão, không được trời phú cho khả năng chiến đấu bằng pháp thuật đồng nghĩa với việc không thể tu luyện. Lời này có thể coi như một dạng ca ngợi. Ất Vị đố kị liếc Quỳ Mão một cái rồi cúi gục đầu xuống, nỗi phẫn hận và bất cam (1) trào lên trong lòng.

Ất Vị cảm thấy, Quỳ Mão nhất định có điều gì che giấu, gã không tin vào cái thành tích đó, chỉ hận không thể ép hỏi hắn ta.

Lược Ảnh vệ có quyền điều tra và hành động của riêng mình, ngay cả Thiên Càn cũng không thể ép người khác phải thông báo trước khi làm nhiệm vụ. Về tổng thể mà nói, Lược Ảnh là một tổ chức có tác phong vô cùng

giản đơn, chỉ chú trọng tới việc gϊếŧ gian tế, không quan tâm tới chuyện khác.

Chỉ cần chúng Lược Ảnh xác định người này có hại với Ngục Thiên tông, là có thể động thủ, thà gϊếŧ lầm còn hơn bỏ sót.

Có thể nói, họ là kẻ tự do quyết định sinh tử của người khác.

Sau khi trở thành Lược Ảnh, mỗi người lại có phương pháp làm việc của riêng mình, dù tò mò nhưng Thiên Càn cũng không thể hỏi thẳng.

Quỳ Mão cáo lui, Ất Vị liền đuổi theo gọi với lại.

“Về sau ngươi có thể thực hiện nhiệm vụ tại Khởi Ngạn đường, giới hạn trước đây hủy bỏ.” Ất Vị nói rất không cam lòng. Có giới hạn hay không đều vô dụng, mà nếu Quỳ Mão cáo trạng với thủ lĩnh, Ất Vị sẽ bị trách phạt do cản trở đồng liêu.

Ánh mắt Quỳ Mão khẽ đảo qua: “Ngươi nghĩ ta cần ngươi phê chuẩn sao? Cứ giữ Khởi Ngạn đường cho mình đi, nếu ngươi không kiếm đủ công huân, bị giáng phẩm cấp, người vào Lược Ảnh cùng đợt như ta sẽ mất mặt lắm.”

Nói xong, Quỳ Mão xoay người rời, đi bỏ lại Ất Vị chết trân tại đó. Mặt gã lúc thì tái xanh, lúc lại đỏ rực như nung lửa. Gã nghiến răng nghiến lợi trừng bóng dáng Quỳ Mão, ngón tay găm sâu vào thịt.

Qua hè, nhiệt độ không khí bắt đầu biến đổi. Chạng vạng, mây mù lượn qua núi, ngọn gió lùa khắp các ngóc ngách cây rừng, hàng vạn hàng nghìn chiếc lá va vào nhau lào xào, tựa như tiếng sóng vang lên không ngừng. Quỳ Mão vuốt lại phần tóc mai bị gió thổi tung, nhìn lên Cửu Cực phong đầy khao khát.

Tháng sau, hắn được thăng lên nhất phẩm, được tiến gần tới tôn thượng thêm một bước. Hắn siết chặt tay, chỉ cần nghĩ rằng Kỳ Thí Phi đang đợi ở trước, toàn thân hắn trào dâng sức mạnh, ý chí chiến đấu sục sôi.

Một quán quân đại bỉ là vị khách quý đạo tu, chuyện này chưa từng xảy ra ở Ngục Thiên tông. Trước, thanh danh của Bạch Dương Phàm còn chưa lan xa, mà giờ, hắn

dùng nắm đấm của mình để xây con đường danh tiếng. Hiện đã có tư cách ngồi ghế trên trong buổi thịnh diên (2) sau đại bỉ.

Suốt mấy ngày nay, Ngô Hà và chúng tiểu đệ chỉ xoay đi xoay lại quanh chủ đề về buổi thịnh diên này, vẻ mặt ngập tràn sự hâm mộ. Bữa tiệc này chỉ có quán quân và những vị tu sĩ có địa vị cao trong tông môn mới được tham dự, lũ tôi tớ hèn mọn như họ, ngay cả tới bưng trà rót nước thôi cũng bị cho là ô uế.

Người thanh niên rủ mắt trầm tư, chăm chú ăn cơm, đôi khi, hắn nhìn Ngô Hà để biểu hiện rằng mình vẫn đang chú ý lời gã nói. Nhưng thực ra, hắn đang nhẩm tính trong bụng xem tối nay cần chuẩn bị những thứ gì cho tiểu yến (3) của ma tôn.

Đêm nay, Quỳ Mão sẽ thực hiện hành động quan trọng nhất từ khi hắn trọng sinh tới giờ.

Ngăn chặn một vụ

ám sát.

Kiếp trước, sau bữa tiệc, Kỳ Thí Phi mời Bạch Dương Phàm tới Bạch Lộ thai ở phía Bắc của thiên giản sơm mạch để đàm luận về những điều lĩnh ngộ được sau trận đại bỉ, tiện thể uống rượu ngắm trăng.

Đây là tiểu yến Kỳ Thí Phi chuẩn bị riêng cho Bạch Dương Phàm, mời hắn

nhấm nháp của ngon vật lạ ở

Đông Độ châu.

Ma tu tại Đông Độ châu không kìm hãm khát vọng ăn uống của mình, đối với những khao khát khác cũng thế. Lý niệm của họ là thuận theo lòng mình, không đè nén ham muốn.

Bên cạnh những ma tu thích mỹ thực, còn có người yêu rượu ngon, gái đẹp, tiền tài, đánh bạc. Lý niệm này trái ngược toàn toàn với chúng đạo tu – những người rũ bỏ thất tình lục dục, nỗ lực tu thân dưỡng tính.

Ngay tại tiểu yến này, Kỳ Thí Phi sẽ mời Bạch Dương Phàm thưởng thức trân thú Phức Lộ mà Ngục Thiên tông đã nuôi suốt một ngàn năm.

Bởi chúng quá trân quý, nên món này được lãnh sự Tiền Tứ Bình tự tay chế biến ngay trong tiểu yến, trước mặt Kỳ Thí Phi.

Quỳ Mão sẽ ngụy trang thành tiểu trù (4) đứng cạnh chuyền dụng cụ cho Tiền Thứ Bình.

Quỳ Mão không biết kẻ thực hiện vụ ám sát này là ai, kiếp trước, hắn chỉ nghe về việc này

qua lời của những Lược Ảnh vệ khác. Có Kỳ Thí Phi ở đây, vụ ám sát đương nhiên không thành, nhưng Bạch Dương Phàm lại trúng độc.

Chính vì thế, nên hắn

mới kéo dài thời gian ở lại Ngục Thiên tông, khiến cho hai người đó được tiếp xúc với nhau lâu hơn.

Quỳ Mão muốn cản vụ ám sát này không phải vì lo lắng cho Bạch Dương Phàm, mà là để hắn

mau chóng rời đi, tôn thượng khỏi phải lo nghĩ cho bệnh tình của tên đó.

Người thanh niên tỉ mỉ quan sát mọi mục tiêu xung quanh, buổi tiệc rượu trên Bạch Lộ thai đã bắt đầu, Kỳ Thí Phi đang đưa tay mời Bạch Dương Phàm uống rượu.

“Bạch lão đệ, mau nếm thử vò Bạn Trường Loan mà ta trân quý suốt bao năm này.”

Bạch Dương Phàm thoáng giật mình, hắn

kinh ngạc hỏi: “Rượu này tên Bạn Trường Loan sao? Chẳng nhẽ thứ dùng để nhưỡng chính là hoa ngọc lan Trường Hoan?”

Kỳ Thí Phi cười sang sảng: “Kiến thức của Bạch lão đệ quả là rộng rãi, đúng là hoa ngọc lan Trường Hoan.”

Bạch Dương Phàm không cầm lòng nổi, bưng chén rượu thơm ngát trên tay, uống sạch. Dòng chất lỏng thơm thuần trượt vào cổ họng, quấn quýt nơi cuống lưỡi, hương vị thuần mỹ thừa sức thỏa mãn ngũ giác nhạy bén khó chiều của người tu chân thấm đượm tới tận tâm can.

Bạn Trường Hoan dọc theo cổ họng, chu du xuống vùng dạ dày, một cỗ linh khí nồng đậm nóng bỏng phả ra, kéo ngược lêи đỉиɦ khiến Bạch Dương Phàm bất giác ợ một tiếng.

Đây là do linh khí quá nồng đậm, chưa kịp hấp thu mà ra. Chuyện mất mặt này khiến gương mặt tuấn lãng của Bạch Dương Phàm đỏ bừng, hắn ấp úng nói: “Ta thất lễ, Kỳ đại ca chớ trách.”

Bờ môi duyên dáng của Kỳ Thí Phi nhếch lên, y

khẽ cười: “Sao trách ngươi được, là do ta quên nói. Rượu này dùng ngọc lan Trường Hơn hơn ngàn năm để nhưỡng, linh lực vô cùng mạnh mẽ. Nếu tửu lượng của lão đệ không sánh được, nên chậm rãi thưởng thức vẫn hơn.”

Giờ thì mặt Bạch Dương Phàm cháy bừng thật.

Hắn

ậm ừ vâng theo, trong lòng kinh hãi trước sự xa hoa của vị Nam cảnh ma tôn này.

Phức Lộ ngàn năm chính là linh cầm thượng phẩm, bắt đầu có linh trí, tại Tây Tử châu, nó chính là một trong những ngự thú (5) tốt nhất. Giờ, chúng đạo tu chỉ cần thấy một con Phức Lộ trăm năm đã lao đến tranh đoạt. Dù không thể khống chế linh thú, bán cho phường thị (6) cũng kiếm được một khoản tiền lớn. Thế mà tại Ngục Thiên tông này, Phức Lộ ngàn năm bị đem đi làm thịt chỉ để thỏa mãn thú vui ăn uống. Quả là phung phí của giời!

Lại thêm ngọc lan Trường Hoan, nó chính là phụ dược hiếm có của các phương thuốc luyện đan. Nó không chỉ có thể kết hợp với nhiều loại nguyên liệu chính, mà còn giúp nâng cao phẩm cấp của đan dược. Tại Tây Tứ châu, do bị thu thập quá mức mà giờ, chỉ có dược viên(7) của Ngự Linh tông là còn gieo trồng một khoảnh, những nơi khác đã tuyệt tích. Kỳ Thí Phi lại dùng ngọc lan Trường Hoan ngàn năm để nhưỡng rượu, xoa hoa tới cùng cực!

Bạch Dương Phàm từng nghe nói, Đông Độ châu đâu đâu cũng là trân thảo linh thú, vô cùng trù phú. Cứ ngỡ chỉ là phóng đại, nhưng khi được khoản đãi tại tiệc rượu xa hoa đủ sức khiến đạo tu bạo động này, hắn mới thực sự ngộ ra, ‘trù phú’ không đủ để miêu tả sự xa xỉ

của Đông Độ châu.

Bạch Dương Phàm cảm khái trong lòng, tay gắp một miếng thịt Phúc Lộ mềm mại.

Ra thịt Phúc Lộ có hương vị tuyệt vời đến mức này….

Vốn Bạch Dương Phàm sớm đã nhạt phai với những khao khát hưởng thụ, không phải do không thích, mà vì khi tu vi càng cao, khẩu vị càng soi mói mà thôi.

_____________________

Ngáo:

(1) bất cam: không cam lòng, không cam tâm

(2) thịnh diên: bữa tiệc lớn, phong phú

(3) tiểu yến: bữa tiệc nhỏ

(4) tiểu trù: phụ bếp

(đại trù là đầu bếp chính/ bếp trưởng)

(5) ngự thú: con thú dùng để cưỡi

(6) phường thị: chắc là một loại cửa hàng, hay nơi mua bán

(7) dược viên: vườn thuốc

Bạn Bạch Dương Phàm cứ mải hưởng thụ đi =v=