Kết liễu Tào tu sĩ xong, Quỳ Mão đứng lên. Hắn rút lại pháp thuật trên tường gỗ, lặng thinh đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Lần giải quyết nội gian này, Quỳ Mão cố ý dùng phương pháp cận chiến chứ không phải uy thế pháp thuật để khỏi gây ra động tĩnh quá lớn, khiến người khác chú ý, nếu không, cái gã tu sĩ không biết có phải họ Tào hay họ gì kia, nào có thể giãy dụa lâu thế.
Người thanh niên rời khỏi tòa phong này, lặng lẽ đi tới một tòa phong nhỏ nhìn qua rất tầm thường, niệm pháp quyết, lối vào từ từ hiện ra.
Tòa tiểu phong tầm thường này chính là đại bản doanh của tổ chức Lược Ảnh thuộc Ngục Thiên Tông.
Phù Quang Lược Ảnh là hai tổ chức ám sát lớn của Ngục Thiên Tông, chẳng qua Phù Quang đối ngoại, Lược Ảnh đối nội.
Phù Quang tiêu diệt kẻ địch ở ngoài, còn Lược Ảnh xử lý gian tế bên trong.
Đơn giản mà nói thì, diệt trừ dị kỷ. Trong lũ gian tế, có ma tu, cũng có đạo tu.
“Diệt một đạo tu cảnh giới Thủ Nhất.” Gương mặt tuấn tú của người thanh niên không lộ chút biểu cảm, tay hắn ném ra một tấm minh bài ghi rõ thân phận.
Cấp trên của Quỳ Mão – tổng lĩnh Lược Ảnh vệ, Thiên Càn – đón lấy tấm minh bài, nhìn nhìn, sau đó cười một tiếng, “Dạo gần đây Quỳ Mão có thành tích tương đối xuất sắc, đây đã là kẻ thứ bốn
trong tháng này rồi phải không? “
“Dạ.” Quỳ Mão cung kính đáp lời, “Cũng là nhờ tổng lĩnh chỉ dạy.”
Thiên Càn nói, “Cứ theo đà này, chẳng mấy chốc mà ngươi có thể thăng lên nhất phẩm, không tồi.”
Quỳ Mão cúi đầu, che đi vẻ mặt của mình, khóe môi rủ xuống.
Thiên Càn, Quỳ Mão đều không phải tên thật mà là danh hiệu của Lược Ảnh. Triệu Tam Mãn cũng không phải tên của hắn.
Ánh mắt Quỳ Mão thoáng lộ vẻ mê mang, đã từ rất lâu rồi, chính hắn cũng không nhớ được tên mình là gì.
Ngục Thiên Tông là một trong ba tông môn mạnh nhất Đông Độ Châu, thậm chí còn ngầm xếp trên hai ma môn còn lại. Số người tới nương tựa, nằm vùng mỗi năm liên miên không ngớt, suốt hàng ngàn, hàng vạn năm nay vẫn thế.
Mấy ngàn năm trước, Ngục Thiên tông từng suýt bị lũ gian tế khiến cho đảo điên, mà giờ, có Lược Ảnh phụ trách xử lý
những kẻ nằm vùng, thanh thế của tông môn càng trở nên mạnh mẽ.
Khác với Phù Quang – được lộ mặt ra ngoài, chúng ảnh vệ của Lược Ảnh đều là những cô nhi được thu nạp từ khắp Đông Độ Châu, những cô nhi này đều có chung một đặc điểm: không có thiên phú tu chân, cả đời chỉ có thể làm một người bình thường.
Số
cô nhi này được huấn luyện như tử sĩ, trải qua quá trình đào thải nghiêm khắc, người đủ tư cách sẽ được ban danh hiệu và ma chủng.
Ma chủng chính là chí bảo cải biến số mệnh
“cả đời không thể dùng pháp thuật” của họ. Với
ma chủng, họ có thể nhảy lên hàng tu sĩ bậc cao, từ một phàm nhân không thể dùng pháp thuật, trở thành kẻ bề trên. Được hưởng phúc phần lớn như thế, chúng ảnh vệ hiển nhiên sẽ tuyệt đối trung thành và tận tâm với Ngục Thiên Tông.
Ngày thường, mỗi người họ đều có thân phận khác nhau, nhưng chỉ cần phát hiện có kẻ khả khi, họ sẽ ngấm ngầm diệt trừ ngay lập tức.
Họ là kẻ ám sát, họ là mũi dao sắc bén, họ là Lược Ảnh ẩn sau ánh sáng.
Tào tu sĩ không cảm nhận sai, Triệu Tam Mãn quả thực chỉ là một phàm nhân ở cảnh giới Luyện Thể, nhưng nhờ có ma chủng, Quỳ Mão trở thành một ma tu ở bậc Quy Nguyên hậu kỳ.
“Xác của đạo tu họ Tào kia vẫn để tại căn phòng đó, mong thống lĩnh đại nhân thu vén.” Thanh niên ngẩng đầu, đôi mắt đen láy hướng về phía
Thiên Càn – ông đang ngắm nghía tấm minh bài.
Thiên Càn giơ tay chặn lại, “Yên tâm, mai hắn sẽ được phát hiện là đã chết do tẩu hỏa nhập ma, dẫn đến vỡ đan điền.”
Người thanh niên yên lòng, Lược Ảnh chỉ lo gϊếŧ, không lo chôn, cấp trên chính là người giúp họ xử lý nốt những chuyện còn lại, tìm cớ xử lý thi thể, đưa ra nguyên nhân chết hợp lý.
Thiên Càn đưa mắt nhìn tên thuộc hạ có biểu hiện xuất sắc của mình, buông lời khen ngợi, “Công trạng của ngươi gần đây rất xuất chúng, dù là chuyện tốt, nhưng cũng phải chú ý tới phương thức ám sát. Vì nguyên cớ gì mà càng ngày càng cấp tiến như thế? Không thể đợi đến ban ngày, tới thời gian hoạt động của các tu sĩ
để
kéo hắn tới một nơi khác sao? Tuy ngươi có thể ngầm xử lý hắn trong phòng mà không cho ai biết, nhưng nếu có sai
sót
gì khiến các tu sĩ khác phát hiện hoạt động ám sát trong tông môn, chúng ta sẽ phải tốn rất nhiều công sức để thanh lý những kẻ nắm được bí mật đó.”
Từng có trường hợp, trong lúc diệt trừ gian tế, Lược Ảnh Vệ vô tình bị kẻ khác nhìn thấy. Những kẻ biết bí mật này đều phải bị diệt khẩu, khi ấy, toàn thể Lược Ảnh được huy động để thanh lý những người đó, vô cùng tốn sức.
Từ ấy
về sau, tổng lĩnh rút được kinh nghiệm, luôn dặn dò chúng ảnh vệ phải cẩn thận khi chấp hành nhiệm vụ.
Quỳ Mão gục đầu xuống, cung kính đáp lời, “Thuộc hạ không phải không biết. Tuy nhiên, mấy ngày nay, ban ngày có việc khác quấn thân, mà tên tu sĩ họ Tào kia luôn đi cùng với một tu sĩ mới vào tông môn khác. Người nọ thiên phú xuất chúng, là nhân tài của Ngục Thiên Tông.”
Lúc này, thái độ của Thiên Càn mới thoải mái hơn, “Ngươi làm thô sử cũng đã lâu, đợi thêm một khoảng thời gian ngắn nữa, ta sẽ cho chuyển đến vị trí khác dễ hành động hơn.”
Quỳ Mão nhướn mày, trước khi sống lại, hắn chưa từng trải qua việc này, điều đó khiến người thanh niên vô cùng lo lắng. Hiện hắn còn không muốn bị điều đi chỗ khác, liền nói: “Xin thống lĩnh cho ta thêm thời gian, vị trí thô sử này rất thích hợp để quan sát những tu sĩ mới tới.”
Thiên Càn đành phải bảo, “Chừng nào ngươi muốn chuyển đi thì báo với ta một tiếng.”
Người thanh niên hành lễ rồi rời khỏi tiểu phong, từ từ quay về chỗ ở.
Ở rặng Thiên Giản có rất nhiều linh thú, đa phần những linh thú này đều ẩn núp vào ban ngày, đêm xuống mới xuất hiện. Để phòng ngừa chúng xông vào làm loạn, cứ về đêm, xung quanh tòa
chủ phong của Ngục Thiên Tông sẽ mở đại trận. Dù không có lệnh cấm đi lại thì những người không thông hiểu trận pháp sẽ không di chuyển trong khoảng thời gian này.
Tuy không có bóng dáng tu sĩ qua lại, nhưng màn đêm của Ngục Thiên tông không hề lạnh lẽo, tiếng ve râm ran, tiếng côn trùng rả rích lại tạo nên một bức tranh độc đáo khác.
Quỳ Mão dừng bước, nhìn chủ phong ở phía xa xa, đó là nơi diễn ra cuộc sống hàng ngày của đấng chí tôn tại Ngục Thiên Tông. Kẻ hèn mọn như hắn, trừ phi có chuyện bất ngờ xảy ra, nếu không thì đến chết cũng sẽ không được thấy ma tôn, cũng không xuất hiện trong cuộc đời của ngài ấy.
Người thanh niên cảm thấy bức bối, đau xót, hắn không nhìn nữa, vội vàng chạy về căn nhà gỗ của mình.
Lòng hắn rối bời, không thể nào nhập định, đành phải nằm xuống dưỡng thần.
Trong bóng đêm, hồi ức ùa tới như cơn thủy triều mãnh liệt, cơ hồ nuốt hết tâm trí hắn.
Không ngừng chém gϊếŧ, chiến đấu, trốn chết. Điều duy nhất khiến hắn kiên trì chiến đấu, chính là cảm xúc lạnh lẽo, mềm mại trong lòng, cùng với gương mặt tựa như đang ngủ say của ngài.
Dù Quỳ Mão phải chịu vết thương nặng thế nào, gặp phải nhiều chuyện khổ sở thế nào, hắn cũng nhất quyết không để mái tóc ngài bị rối, quần áo ngài không chỉnh tề. Quãng thời gian đen tối đó, chỉ khi được ở bên ngài, hắn mới có thể bình tâm.
Người thanh niên mở to mắt, nhìn trần nhà.
Sắp thôi, hắn sẽ lại được nhìn thấy ngài ấy, khi ngài ấy còn ngập sức sống. Vậy nên, hắn chưa thể rời khỏi vị trí này được.
Đời trước, vì Tào tu sĩ mà hắn để lỡ mất cơ hội, lần này, hắn
đã giải quyết Tào tu sĩ trước,
đã
để có thể gặp mặt ngài.
Nhớ tới Tào tu sĩ, đôi mắt hắn chợt ánh lên vẻ lạnh lẽo.
Hắn bắt đầu nhớ lại những kẻ mình từng tự tay diệt trừ từ kiếp trước, cộng với những tên gian tế biết được sau đó, thậm chí, còn có kẻ nằm vùng lộ mặt trong lúc tông môn đang nguy cấp.
Ngón tay Quỳ Mão khẽ vuốt thanh đoản kiếm lạnh như băng, hắn sẽ không bỏ qua bất cứ tên nào, hắn sẽ chôn chúng trước khi chúng định làm điều bất lợi cho tông môn!
Hôm sau, người thanh niên thức dậy đúng theo canh giờ như mọi ngày, ăn cơm xong liền bắt đầu làm việc.
Mà ba kẻ mới bị dạy dỗ hôm qua chết cũng không chịu hối cải, đợi khi mặt trời lên cao mới lững thững đi tới.
Gã mặt bè tên Lý Quang, vừa nghịch nghịch cây búa đầy lười biếng, vừa liếc mắt nhìn người nọ, đưa giọng mỉa mai, “Ta đã bảo rồi mà, những kẻ thích xen vào việc của người khác đều sẽ chết oan chết uổng!”
Gã mắt hếch cười khặc khặc, nhìn Quỳ Mão đang chăm chỉ bổ củi đầy gian trá: “Triệu Tam Mãn, ngươi chưa biết chuyện phải không, hôm qua trong khi tu luyện, Tào tu sĩ tẩu hỏa nhập ma, vỡ đan điền mà chết!”
Người thanh niên làm bộ giật mình, dùng vẻ mặt bàng hoàng nhìn gã đang cợt nhả, “Không thể nào.”
“Hừ ~ Người dọn xác chính là ba chúng ta, lừa ngươi làm gì!”
“Trịnh Nhị, ngươi còn phí lời với hắn làm gì.” Lý Quang dựng đứng thanh gỗ lên, dồn hết sức, bổ đôi nó, miệng nói, “Không có Tào tu sĩ, ai còn có thể che chở cho ngươi!”
Ba kẻ cười đầy âm u, tựa như muốn nói rằng, chuỗi ngày đau khổ của Triệu Tam Mãn sắp bắt đầu, mà Triệu Tam Mãn chỉ lộ vẻ đau khổ, tiếc thương cho Tào tu sĩ.
Đương nhiên, nếu ba gã ngu này biết sự thực rằng có một kẻ gϊếŧ người lạnh lùng ẩn dấu dưới vỏ bọc chất phác kia, chúng tuyệt nhiên sẽ không dám càn rỡ như vậy.
Người mới tìm tới nương tựa Ngục Thiên Tông như Tào tu sĩ ở đây không thiếu, hàng năm, có vô số tu sĩ chết đi vì đủ loại nguyên nhân, cái chết của Tào tu sĩ chỉ dấy lên chút gợn sóng trong nhóm tu sĩ đạt cảnh giới Thủ Nhất cùng đám thô sử, còn những người khác, không ai thèm để tâm.
Mà ngay cả tên tu sĩ vốn thường sánh vai với hắn kia cũng chỉ thoáng đau lòng
một hai ngày, rồi quên luôn, chỉ mải mê chuyên chú vào việc tu luyện của mình.
Sự cạnh tranh ở Ngục Thiên Tông vô cùng khắc nghiệt và tàn nhẫn, không ai thừa hơi đi quan tâm tới kẻ khác.
Ngục Thiên Tông sở hữu đất đai rộng lớn, tài nguyên phong phú, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc họ cho phép các môn nhân sử dụng vô tội vạ. Cũng không phải ai vào Ngục Thiên Tông đều có thể hưởng thụ phúc lợi, được đãi ngộ cao.
Ngục Thiên Tông có một hệ thống điểm cống hiến vô cùng hoàn chỉnh và nghiêm khắc, dựa vào phẩm cấp công huân tông môn để nhận tài nguyên, hưởng phụ cấp.
Muốn có được linh thạch, linh đan, linh nhục, phải dùng thứ khác để trao đổi.
Ngục Thiên Tông không phải thiện đường, không bố thí ai bao giờ, ở rặng Thiên Giản này, linh thảo linh thú bạt ngàn, nhưng không phải ai cũng được ngắt lấy hay săn bắn. Người ta chỉ được phép khai thác dựa trên việc phân chia khu vực và nhận nhiệm vụ. Nếu không tuân theo sẽ bị xử phạt nghiêm khắc, hoặc là phán tội chết. Thậm chí, bị trục xuất chính là hình phạt may mắn nhất có thể nhận được.
Tào tu sĩ chết, không còn kẻ chõ mũi vào chuyện của người khác, đám người Lý Quang bắt đầu điên cuồng bắt nạt Triệu Tam Mãn, giao hết việc của mình cho hắn làm.
Cũng bởi Tào tu sĩ đã chết, tạm thời Quỳ Mão không có mục tiêu ám sát nào khác, vậy nên, hao phí cả ngày chỉ để làm công việc bổ củi buồn tẻ cũng chẳng hề gì.
Mấy hôm sau, cái ngày đáng nhớ trong ký ức của hắn cũng đã đến. Lãnh sự của đám thô sử tự mình đến lựa ba mươi kẻ có ngoại hình nom thuận mắt, dẫn họ đi dọn dẹp hành lang của tòa đại điện trên chủ phong.
Tuy đoạn hành lang của đại điện có trận pháp bao phủ, nhưng cứ sau một khoảng thời gian là sẽ phải đổi linh thạch, linh văn mới, trước khi tiến hành việc thay đổi đó, nó cần được cọ rửa cẩn thận. Bởi vì cấm chế, nên không thể để những kẻ có cảnh giới từ Thuế Phàm trở lên tác động tới pháp trận, càng không thể dùng pháp thuật để dọn dẹp nên chỉ có thể huy động đám tôi tớ phàm tục.
Ba kẻ trong nhóm Lý Quang, Quỳ Mão và những nô bộc khác, tổng cộng ba mươi người được chọn. Đây chính là cái “cơ duyên” mà họ chờ đợi, đương nhiên không ai chịu bỏ lỡ, thậm chí, còn có mấy người vì tranh giành cơ hội này mà đánh nhau.