Chương 318: Xoay vốn

Nữ nhân viên trẻ tuổi đang đứng trên bục giảng giải về việc thành lập Chiến Thần Bộ Lạc, Nhϊếp phụ, Nhϊếp mẫu, Lâm thúc ngồi ở một góc nghe. Việc phát triển Chiến Thần Bộ Lạc vô cùng quan trọng, nhưng hiện tại Ni Tác Đức Thành là địa bàn của Thác Bạt gia, Thác Bạt gia có 2 công hội tại đây, Chiến Thần Bộ Lạc muốn quật khởi là chuyện không dễ dàng gì. Nhϊếp phụ đã dựng sẵn cơ cấu, dùng một số tiền đáng kể để chuẩn bị công tác.

Chiến Thần Bộ Lạc đang tập hợp lực lượng, chờ đợi một ngày bùng nổ! Đối với bọn họ mà nói, thứ thiếu nhất hiện tại chính là tiền trong trò chơi. Một công hội lớn như Chiến Thần Bộ Lạc nhưng nguồn thu kim tệ chỉ là một nhà đấu giá, còn lại phải dùng điểm tín dụng để mua. Hơn nữa dùng điểm tín dụng để thu kim tệ thì không liên tục được, dễ dàng bị gián đoạn.

Biện pháp duy nhất là sau khi thành lập Chiến Thần Bộ Lạc phải đánh hạ vài tòa cứ điểm trong thời gian ngắn, từ đó khuếch trương, như vậy Chiến Thần Bộ Lạc mới có nguồn tài chính vững chắc.

Nhϊếp phụ đang xoay sở mọi đường, dùng mọi biện pháp thu mua kim tệ nhưng hiệu quả không mấy khả quan.

Chiến Thần Bộ Lạc vừa phát triển, tụ tập nhiều cao thủ như vậy, nhân khí cường thịnh, tuyệt đối không thể chết từ trong trứng nước!

Trò chơi hư cấu phát triển đến ngày hôm nay đã không chỉ đơn thuần là một trò chơi, đây là nơi để mọi người giải trí lúc rảnh rỗi, 1/2 cuộc đời của mỗi người đều sống trong thế giới hư cấu, vậy thì hiệu ứng kinh tế sẽ như thế nào, cứ nghĩ là biết.

Tín ngưỡng đã trở thành công cụ kiếm tiền của rất nhiều người, bọn họ nếu muốn được phân một chén canh cũng khó khăn.

A Sâm đưa Nhϊếp Ngôn đến chỗ Nhϊếp phụ, Nhϊếp mẫu, xung quanh đó có rất nhiều người.

"Sao ngươi lại tới đây, chỗ này là phòng họp của công ty, có việc gì về nhà rồi nói." Nhϊếp phụ uy nghiêm nói, nhưng khi nhìn về phía Nhϊếp Ngôn cũng không có vẻ tức giận, chỉ là trước mặt Nhϊếp Ngôn, hắn có loại uy nghiêm của người cha theo bản năng.

"Ta đến xem, làm dự thính mà thôi." (dự thính: tham gia hội nghị nhưng không được quyền biểu quyết và phát biểu). Nhϊếp Ngôn đối với phụ thân, không còn e sợ hay xa cách như kiếp trước, ngồi xuống cạnh Nhϊếp mẫu.

"Tiểu Ngôn tới nghe một chút cũng được." Nhϊếp mẫu cười dịu dàng với Nhϊếp phụ.

A Sâm nháy mắt vài cái với Nhϊếp Ngôn.

Nhϊếp phụ không trả lời nhưng có vẻ như không phản đối Nhϊếp Ngôn ở lại. Mọi người tiếp tục nghe nữ nhân viên kia nói.

"Hiện tại tuy Chiến Thần Bộ Lạc gây chú ý, lọt vào vòng vây của ba công hội Thác Bạt gia nhưng không có vấn đề lớn, dù sao chúng ta cũng chưa có cứ điểm. Thác Bạt gia không làm gì được chúng ta. Bước phát triển đầu tiên của công hội là nhanh chóng chiếm một hai tòa cứ điểm, mặt khác..." Nữ nhân viên nhìn về bên này.

Nhϊếp Phụ khẽ gật đầu.

Được Nhϊếp phụ cho phép, nữ nhân viên tiếp tục nói: "Tài chính của công hội không đủ, hi vọng các vị đang ngồi đây có thể đưa ra một con đường thu mua tiền trong trò chơi, dùng để tiêu hao trong tương lai. Chúng ta có thể ra giá hợp lí.

Mọi người nghị luận ào ào, nghi ngờ trong lòng. Ngay cả tiền trong trò chơi cũng mua không được, vậy thì Chiến Thần Bộ Lạc còn phát triển thế nào? Chiến Thần Bộ Lạc tập hợp các phòng làm việc, đây là ý tưởng hay, nhưng xảo phụ cũng khó nấu cơm không gạo, không có tài chính đầu nhập liên tục, Chiến Thần Bộ Lạc làm gì có tiền đồ?

"Không có tiền trong trò chơi thì làm cái rắm."

Nghe thấy mấy tiếng nghị luận này, Nhϊếp phụ nhíu mày, lộ ra vẻ mặt không vui, hắn đối với sự phát triển của Chiến Thần Bộ Lạc, đã có sách lược hoàn chỉnh, nếu không hắn sẽ không đầu tư vào tín ngưỡng, tuy vậy tiền trong trò chơi lại là một vấn đề vô cùng lớn.

Cơ hội buôn bán trong tín ngưỡng là vô vạn, mọi người đều muốn được phân một chén canh, bọn họ cũng muốn như vậy. Thế nhưng nhân mạch trong trò chơi của bọn họ lại kém mấy tập đoàn lớn có nền tảng sâu. Con đường thu mua kim tệ của bọn họ tạm thời còn chưa rộng mở, mấy đoàn đánh kim tệ mà bọn họ liên hệ trước đây đều phục sự cho các tập đoàn khác. Trừ khi Chiến Thần Bộ Lạc ra giá cao hơn người khác, đoàn đánh kim tệ mới có thể suy xét về việc bán kim tệ cho họ.

"Ở phương dêện tài chính, ta có thể giúp đỡ." Nhϊếp Ngôn đột nhiên nói, hắn quyết định không che giấu nữa.

Ánh mắt Nhϊếp phụ, Nhϊếp mẫu, A Sâm, Lâm Nhai và mọi người dồn về phía Nhϊếp Ngôn, Nhϊếp Ngôn có thể thấy được vẻ kinh ngạc, nghi hoặc, không tin tưởng của bọn họ. Không tin cũng rất bình thường.

Tuy Nhϊếp phụ, Nhϊếp mẫu biết Nhϊếp Ngôn chơi tín ngưỡng nhưng không rõ sự tình trong trò chơi của Nhϊếp Ngôn, lại càng không biết Nhϊếp Ngôn là hội trưởng của Ngưu Nhân Bộ Lạc.

"Tài chính Chiến Thần Bộ Lạc cần không phải vài kim tệ là giải quyết được." Nhϊếp phụ ngắt lời Nhϊếp Ngôn, hắn nghĩ rằng Nhϊếp Ngôn trong tín ngưỡng chỉ là một người chơi bình thường, có thể lấy ra vài kim tệ mà thôi, Chiến Thần Bộ Lạc nếu muốn phát triển, không ngoài mấy vạn kim tệ là không được. Bọn họ muốn lập đoàn tiến đánh cứ điểm của Thác Bạt gia, chiến tranh tiêu hao rất lớn. Nhϊếp Ngôn căn bản không có khả năng giải quyết vấn đề của Chiến Thần Bộ Lạc.

"Chỗ ta trước hết có thể lấy ra 6 vạn kim tệ, ngoài ra có thể rót vào hàng tuần."

Nhϊếp Ngôn vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc.

"Tiểu Ngôn, đây là cuộc họp công ty, không phải nói đùa." Lâm Nhai nói.

Bọn họ đầu nhập vào một lượng điểm tín dụng lớn cũng chưa lấy được lượng kim tệ lớn như vậy, Nhϊếp Ngôn lại nói hắn có thể, khó trách mọi người không tin.

Nhϊếp Ngôn nghiêm túc nói: "Ta không nói đùa, hôm nay login bảo A Sâm tới lấy kim tệ."

Nhϊếp Ngôn có vẻ không nói đùa, tuy rằng khó tin, nhưng bọn họ vẫn chấp nhận tin tưởng, Nhϊếp Ngôn cũng không phải là người thích nói dối. Nhϊếp phụ kinh ngạc nhìn Nhϊếp Ngôn, hắn phát hiện từ khi hắn trở về, Nhϊếp Ngôn ngày càng làm mọi người ngạc nhiên.

6 vạn kim tệ, nếu bán cho các tập đoàn lớn, có thể đổi được bao nhiêu điểm tín dụng? Hiện tại hắn không thể định giá được, sao Nhϊếp Ngôn lại có nhiều kim tệ như vậy!

Nhϊếp phụ ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Nhϊếp Ngôn, hàng ngày Nhϊếp Ngôn làm những gì trong trò chơi?

Những người khác đều hoài nghi và khϊếp sợ, Nhϊếp Ngôn thật sự có thể lấy nhiều kim tệ như vậy sao? Nhiều kim tệ như vậy, dùng để bơm tiền cho một công hội cũng dư dả. "A Sâm, khi vào trò chơi ngươi liên hệ với Tiểu Ngôn, đi lấy kim tệ." Nhϊếp phụ nói với A Sâm ngồi bên cạnh, cho dù nghi ngờ kim tệ của Nhϊếp Ngôn lấy từ đâu, nhưng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng Nhϊếp Ngôn vô điều kiện.

"Được, Tiểu Ngôn, tên trong trò chơi của ngươi là gì, đến lúc đó ta liên lạc với ngươi." A Sâm thuận miệng hỏi.

"Niết Viêm, Niết trong niết bàn, Viêm trong nóng nực." Nhϊếp Ngôn nói, hắn vừa nói xong, mọi người xung quanh dùng vẻ mặt không thể tin nhìn Nhϊếp Ngôn.

Không khí trở nên ngột ngạt, toàn trường yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Trong tín ngưỡng, bọn họ hiểu rõ cái tên Niết Viêm biểu hiện điều gì, ở trong trò chơi, Niết Viêm chính là thần! Video clip về Nhϊếp Ngôn trên trang chủ đều đứng đầu, chiến tích của hắn khiến mọi người chơi ngưỡng mộ. Một màn trong rừng rậm Dung Hỏa kia chính là một trận chiến thành thần của Nhϊếp Ngôn!

"Niết Viêm của Ngưu Nhân Bộ Lạc?" A Sâm gượng gạo hỏi.

"Ừm." Nhϊếp Ngôn gật đầu, hắn sớm đoán được phản ứng của bọn họ, dù sao cái tên Niết Viêm này nói ra rất khiến người rung động. Thế nhưng bọn họ sớm hay muộn cũng phải biết, thà bây giờ nói rõ luôn, hắn có thể thuận lý thành chương giúp Chiến Thần Bộ Lạc đánh chiếm toàn bộ Ni Tác Đức Thành.

Nhϊếp phụ thất thần một lát sau đó quay lại nhìn Nhϊếp Ngôn rồi nói với người bên cạnh: "Bảo Tiểu Tô đi xuống, chúng ta sửa lại phương án phát triển một chút. Để A Sâm và Tiểu Ngôn thảo luận ra một phương án rồi chúng ta xét duyệt."

"Hảo tiểu tử, ngươi trâu thật, cuồng tặc Niết Viêm, ngươi có biết nói tên này ra sẽ dọa bao nhiêu người chết khϊếp không!" A Sâm kích động vỗ vai Nhϊếp Ngôn, cái tên Niết Viêm không chỉ đại diện cho một người, mà còn có một nghĩa sâu hơn. Niết Viêm là hội trưởng Ngưu Nhân Bộ Lạc, cao cao tại thượng, hô một cái thì vạn người đáp, chỉ cần Nhϊếp Ngổn nói một tiếng, 6 vạn người chơi Ngưu Nhân Bộ Lạc đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Hơn nữa Nhϊếp Ngôn còn có thể điều động hơn 10 vạn người của Thần Thánh La Mã Đế Quốc, Già Lam Thần Điện chinh chiến tứ phương vì hắn.

Mặt khác Ngưu Nhân Bộ Lạc có thể phát triển đến bây giờ, phía sau có biết bao nhiêu nội tình, đây là điều mà ai cũng muốn biết.

Các người chơi khó có thể tưởng tượng rằng hội trưởng Niết Viêm của Ngưu Nhân Bộ Lạc vẫn là một học sinh còn đang đến trường. Hiếm ai nghĩ hai người là một.

Mọi người bình tĩnh lại, bảy miệng tám lời hỏi Nhϊếp Ngôn rốt cuộc xây dựng Ngưu Nhân Bộ Lạc thế nào. Một loạt vấn đề làm Nhϊếp Ngôn ứng phó không nổi. Sau khi biết việc sáng lập Ngưu Nhân Bộ Lạc là ý tưởng của Nhϊếp Ngôn và mấy người bạn học trong lúc tụ hội, một đám người hai mặt nhìn nhau. Bao nhiêu người khổ tâm kinh doanh một công hội, mất tiền mất sức nhưng cái gì cũng không làm được, không ngờ Nhϊếp Ngôn và mấy người bạn cùng trung học lại làm Ngưu Nhân Bộ Lạc phát triển phong sinh thủy khởi [1] như vậy, thật khó có thể tưởng tượng.

[1] Gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc.

Nhϊếp Ngôn và A Sâm thương lượng một phen, định ra kế hoạch phát triển Chiến Thần Bộ Lạc trong tương lai, Ngưu Nhân Bộ Lạc có thể viện trợ trên phương diện nào, cuối cùng đưa cho Nhϊếp phụ xem.

"Tiểu Ngôn, tiết lộ một chút, trên tay ngươi có bao nhiêu tài sản hư cấu?" A Sâm nhìn về phía Nhϊếp Ngôn hỏi, hắn rất hiếu kỳ, cho dù Nhϊếp Ngôn là hội trưởng của Ngưu Nhân Bộ Lạc, bỗng chốc lấy ra nhiều kim tệ như vậy cũng không được, dù sao cứ điểm cũng chưa có lợi nhuận, trừ khi Nhϊếp Ngôn có lượng lớn tài sản hư cấu!

Nhϊếp Ngôn nghĩ một lát, đều là người một nhà, nói ra cũng không sao: "Hiện tại ta có 6 nhà đấu giá, hơn 30 của hàng, hơn 50 miếng đất." Còn có Thích Khách Liên Minh, hẳn là không thuộc loại tài sản hư cấu.

A Sâm trợn tròn mắt, số liệu Nhϊếp Ngôn đưa ra dọa tới hắn, hồi lâu mới nói một câu: "Mẹ ơi, gia súc [2], nhiều như vậy." Bọn họ dùng nhiều tiền như vậy mới mua được một nhà đấu giá và mấy miếng đất, cửa hàng mà thôi, Nhϊếp Ngôn lại có tận 6 nhà đấu giá, hơn 30 cửa hàng, hơn 50 miếng đất, quả là khó có thể tưởng tượng!

[2] Gia súc: Một người làm điều vượt qua khả năng của người thường, một người không giống người khác.