Thạch Phong từ bên cạnh Nhϊếp Ngôn đi qua, mà không có phát hiện Nhϊếp Ngôn.
"Sao, tiểu tử kia núp ở nơi đâu." Thạch Phong thì thào lẩm bẩm, hắn còn không biết, hắn đã bị bại lộ.
Nhϊếp Ngôn đi theo sau Thạch Phong, ánh mắt tập trung sau lưng Thạch Phong.
Chủy thủ trên tay phải nhanh như sét đánh, đâm đến ngực Thạch Phong.
Thạch Phong cảm giác phía sau có điểm bất thường, nhưng mà lúc này đã muộn, chủy thủ của Nhϊếp Ngôn đâm vào giữa lưng Thạch Phong.
Phốc, chủy thủ dễ dàng xé rách một vết thương, Thạch Phong bị 31 điểm thương hại, phòng ngự của Thạch Phong hiển nhiên không cao lắm.
Công kích và bị công kích, hiệu quả tiềm ẩn của hai người đồng thời biến mất.
Thạch Phong phát hiện Nhϊếp Ngôn, xoay người vung chủy chủ quét lại.
Nhϊếp Ngôn lui lại phía sau một bước, chủy thủ của Thạch Phong xẹt qua má Nhϊếp Ngôn.
Chủy thủ của hắn như ngắn đi một đoạn, nhưng cũng không cách một ngón tay.
"Yếu hại công kích!"
Chủy thủ của Nhϊếp Ngôn mang theo chút hàn quang, ở trên cổ Thạch Phong xẹt qua.
Hệ thống: Yếu hại công kích hoàn thành, công kích lệch 3%, tạo thành thêm vào thương tổn công kích kiểm định.
Thạch Phong còn sót lại 79 điểm huyết lượng bị Nhϊếp Ngôn trước sau đánh hết, tựa như nhìn thấy quỷ, trong mắt đầy vẻ không thể tin, ngã xuống mặt đất.
Toàn bộ quá trình chỉ vài giây mà thôi, Nhϊếp Ngôn vẫn còn đầy máu.
Nhϊếp Ngôn khóe miệng hơi nhếch, đánh nhau với một tên tân thủ Du Hiệp 2 cấp, không có kỹ thuật không đáng nói.
Hai người đồng thời về tới phòng quan sát.
Bảy trăm điểm trong thẻ Thạch Phong, tự động chuyển vào tài khoản Nhϊếp Ngôn.
"Thạch Phong, sao lại thế này?"
"Đúng vậy, làm sao nhanh như vậy đi ra?"
Mấy tên tiểu tử kia vây quanh Thạch Phong hỏi, bọn họ nhìn thấy hình ảnh chiến đấu, là hình ảnh giao thủ sau khi hiệu quả kỹ năng tiềm ẩn của Thạch Phong và Nhϊếp Ngôn biến mất, chỉ là lướt qua, căn bản thấy không rõ rốt cuộc là tình huống gì, mới nháy mắt, Thạch Phong liền ngã xuống mặt đất.
"Động tác hắn rất nhanh." Thạch Phong nhớ lại giao thủ vừa rồi, Nhϊếp Ngôn chỉ có mấy động tác đơn giản, nhưng lại cực kỳ nhanh, hơn nữa nhất kích tất sát, đánh trúng yếu hại. Trong hư nghĩ du hí mặc dù có động tác kỹ năng trong phạm vi con người, nhưng năng lực phản ứng, công kích ý thức vân vân, những thứ đó đều là năng lực bản thân của ngoạn gia. Trong hiện thực, nếu như trên tay Nhϊếp Ngôn có một cây đao, hai người đánh nhau, Thạch Phong rất khó tưởng tượng sẽ có hậu quả gì.
Nhìn về phía Nhϊếp Ngôn, Thạch Phong nhớ tới trước kia bọn họ tìm Nhϊếp Ngôn phiền toái, Nhϊếp Ngôn luôn khúm núm, nén giận, nếu trước kia Nhϊếp Ngôn đều là giả bộ, vậy rất đáng sợ. Nhớ tới thanh chủy thủ trong tay Nhϊếp Ngôn, Thạch Phong trong lòng lạnh lẽo.
"Ta thua." Thạch Phong lúc này không dám không nhận thua, sự thật xảy ra trước mắt, hơn nữa hắn đánh mất dũng khí tiếp tục đấu với Nhϊếp Ngôn.
Người kiêu ngạo ương ngạnh cũng không đáng sợ, bọn họ bề ngoài cường hãn, chỉ là ngụy trang sự yếu ớt của bọn hắn. Thạch Phong chính là loại người này, mà bọn họ sợ nhất, chính là loại người thực lực rất mạnh, lại rất kiên nhẫn.
Thạch Phong nhớ tới Lôi lão tứ môn có tiệm cơm đầu thôn, Lôi lão tứ là một người thật thà, trước kia phụ cận đây có một tên lưu manh, thường xuyên đi tiệm cơm của hắn ăn quỵt, Lôi lão Tứ vẫn nén giận. Lần đó Thạch Phong đi theo đám người kia hơn mười người đến tiệm cơm của Lôi lão tứ ăn quỵt, vừa lúc gặp được con gái Lôi lão tứ trở về, bộ dạng Lôi lão tứ đang kiềm nén, con gái lão lại thật xinh đẹp, vài người bọn họ nhịn không được liền động tay động chân với con gái Lôi lão tứ.
Lôi lão tứ cầu xin tha thứ, đám lưu manh không chịu, bắt đầu cởϊ qυầи áo con gái Lôi lão tứ, Lôi lão Tứ dưới cơn giận dữ, vớ lấy thái đao chém ba tên lưu manh, ba tên lưu manh kia lập tức mất mạng, hắn còn một đao chặt đứt cánh tay Doãn lão đại, cả người toàn máu, bình tĩnh lại bảo khách hàng bên cạnh gọi điện báo án, Thạch Phong lúc ấy bị dọa đến thiếu chút đái ra quần.
Lôi lão tứ phòng vệ quá mức, bị phán nửa năm, rốt cuộc sau đó không ai dám đi tiệm cơm cửa Lôi lão tứ gây sự, cũng không ai dám đυ.ng tới con gái Lôi lão tứ.
Người ẩn nhẫn đáng sợ nhất, bởi vì một khi bọn họ bộc phát ra, liền lộ bộ mặt hung ác, tàn nhẫn hơn người khác, nhớ tới cảnh tượng khi đó, trong người Thạch Phong lạnh lẽo.
Sau khi trải qua sự kiện kia, Thạch Phong quả là thành thật một lúc, sau này cùng lăn lộn với Ngụy Khải, sau sự việc hôm nay, hắn mới cảm thấy toàn thân giật mình. Nếu có một ngày, bọn họ bắt nạt Nhϊếp Ngôn đến nổi nóng, Nhϊếp Ngôn có thể giống Lôi lão tứ hay không, vớ lấy đao ở trên cổ bọn họ tàn nhẫn cắt một đao.
"Về sau chúng ta đừng chọc tên kia, tên kia tuyệt đối khó đối phó." Thạch Phong nói với mấy người bên cạnh, đây là nhắc nhở nghiêm túc.
"Thạch Phong, ngươi sẽ không thua một trận liền kinh sợ chứ, về sau đừng nói ta quen ngươi!" Một tiểu tử bên cạnh mắng, những người khác cũng lộ ra vẻ mặt khinh thường.
"Tiền ta sẽ trả lại các ngươi, thua rồi thì quên đi." Thạch Phong nói, hắn bỗng nhiên hiểu được, giống như bọn họ thường xuyên khi dễ người khác, tuy rằng sảng khoái, nhưng sẽ có một ngày, nhất báo hoàn nhất báo(1), tựa như sự kiện Lôi lão tứ kia, Doãn lão đại không có tay, không thành lão đại nửa, chỉ có thể nhặt rác mà sống, ba tên lưu manh bị chém ngã lại mất mạng.
"Chết đi(2), cút."
Nhϊếp Ngôn không hề để ý tới đám người Thạch Phong, nhìn trận đấu trên sân, trận đấu của Đường Nghiêu và Ngụy Khải tiến hành đến trận thứ hai, bởi vì địa hình đồng bằng, Đường Nghiêu ưu thế tận mức, bị Ngụy Khải vung kiếm chém gϊếŧ.
Từng trận đấu tiếp theo, mười trận xong, Đường Nghiêu thắng hai trận, Ngụy Khải thắng tám trận, Đường Nghiêu thua 1200.
"Mụ nó, con bê Ngụy Khải kia cũng học kỹ năng mới, Kháng ma quang hoàn của Cuồng Kiếm Sĩ, đánh thật buồn bực." Đường Nghiêu bực mình nói, Kháng ma quang hoàn có thể gia tăng kháng ma pháp của ngoạn gia, Cuồng Kiếm Sĩ có Kháng ma quang hoàn, quả thực là khắc tinh của pháp hệ.
"Kỳ thật Kháng ma quang hoàn cũng chỉ giảm bớt một chút sát thương mà thôi, lúc PK, Áo Pháp đầu tiên bộ pháp phải nhanh, tiếp theo xuất chiêu ổn định, ba là phải phản ứng mau, hơn nữa lúc ngươi đang đánh nhau, thời cơ phóng ma pháp không thích hợp." Nhϊếp Ngôn nói, luận thực lực, Áo Pháp Đường Nghiêu so với Cuồng Kiếm Sĩ Ngụy Khải mạnh hơn nhiều. Đường Nghiêu sở dĩ thất bại, cũng không phải nói kỹ thuật của Ngụy Khải so với Đường Nghiêu cao hơn bao nhiêu, mà là vì Áo Pháp khảo nghiệm kỹ thuật cao hơn, Áo Pháp kỹ thuật tốt có thể thoải mái đùa chết một Cuồng Kiếm Sĩ bằng cấp, Áo Pháp kỹ thuật tệ có thể bị một Cuồng Kiếm Sĩ ngang cấp thoải mái chém chết. Giống như Cuồng Kiếm Sĩ chức nghiệp trọng giáp thái đao như vậy, cũng không cần thao tác nhiều.
"Không nghĩ tới tiểu tử ngươi biết nhiều thế." Đường Nghiêu bội phục nói, hắn suy nghĩ lại tỉ mỉ, Nhϊếp Ngôn nói, có vài phần đạo lý.
Đám người Ngụy Khải bên kia đẩy cửa vào, Thạch Phong đi theo sau bọn họ, vẻ mặt có chút phức tạp nhìn thoáng qua Nhϊếp Ngôn.
"Đường thiếu gia, vị huynh đệ này của ngươi càng ngày càng tiến bộ, lại đánh bại Thạch Phong." Mắt Ngụy Khải nhìn Nhϊếp Ngôn một cách tỉ mỉ, cho đến nay, Nhϊếp Ngôn là một cái túi trút giận thành thật, hắn hôm nay, quả thật không giống với ngày xưa. Bất kể là vẻ mặt, khí chất, đều có biến hóa rất lớn.
Ngụy Khải cắt đoạn video vừa rồi cảnh tượng lúc Nhϊếp Ngôn đánh bại Thạch Phong, sau đó quay chậm động tác, toàn bộ chiến đấu ở trong ba giây hoàn thành, động tác của Nhϊếp Ngôn hoàn mỹ đến không chê vào đâu được.
Đường Nghiêu nhìn đoạn video, có điểm không thể tin nhìn Nhϊếp Ngôn, huynh đệ hắn, khi nào thì trở nên cường hãn như vậy?
"Vừa rồi ngươi vàThạch Phong đánh một trận?" Đường Nghiêu vẫn là có chút không thể tin được, người trên đoạn video kia chính là Nhϊếp Ngôn.
"Chơi một trận nhỏ, hắn quá yếu." Nhϊếp Ngôn bất chấp người khác đáp.
Ngụy Khải nháy mắt ra dấu cho thiếu niên áo sơ mi bên cạnh.
Tất cả dừng ở trong mắt Nhϊếp Ngôn, người kia kêu Lý Dương, là người hầu của Ngụy Khải.
"Tiểu tử, đừng quá càn rỡ, tin ta đánh ngươi hay không." Lý Dương đi lên định cho Nhϊếp Ngôn một cước, tuổi hắn tuy rằng so với Nhϊếp Ngôn nhỏ hơn một hai tuổi, nhưng cái đầu lại chắc hơn Nhϊếp Ngôn.
Đầu Nhϊếp Ngôn thật sự thấp hơn, cộng thêm dinh dưỡng không tốt, rất ốm yếu.
Nhϊếp Ngôn lạnh lùng cười, chân phải Nhϊếp Ngôn lóe lên, theo các khớp xương chân trái Lý Dương một cước đạp xuống. Hắn đã không còn là thiếu niên trước kia bị những người này tùy ý bắt nạt.
Thực lực của hắn, đã không thua gì nhị cấp vận động viên tán đả bình thường, chỉ là thân thể lực lượng còn yếu một chút, đối phó mấy tên tiểu lưu manh, dư sức.
Aaa, Lý Dương phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, lảo đảo ngã xuống.
Tiếng hét thảm này làm những người ở đây rùng mình.
Chính là luồng sức mạnh tàn nhẫn này, Thạch Phong nhớ tới Lôi lão tứ, hắn bỗng nhiên cảm thấy, ở trong trường học làm đệ tử ngoan ngoãn là một việc hạnh phúc biết bao.
"Muốn chết." Vài người phía sau Ngụy Khải muốn xông lên, muốn đánh Nhϊếp Ngôn, nhưng mà bị Ngụy Khải ngăn cản lại.
Hành động vừa rồi của Lý Dương, chính là thăm dò của Ngụy Khải, hắn cũng rất bất ngờ, Nhϊếp Ngôn vẫn khúm núm, nhát gan sợ phiền phức, mà lại có thân thủ như vậy. Động tác nhanh như vậy, hắn thấy qua, cũng chỉ số ít vài người mà thôi. Loại cách đấu này, không phải hai ba ngày là có thể tăng lên, cần nhờ thời gian dài huấn luyện mới có thể chậm rãi tăng lên, chẳng lẽ Nhϊếp Ngôn trước kia nhát gan, đều là giả bộ sao?
Nhϊếp Ngôn hôm nay, nhìn thế nào không thích hợp.
Ngụy Khải không có nhìn Lý Dương trên mặt đất ôm chân kêu thảm thiết, đi đến nói với Nhϊếp Ngôn: "Niếp thiếu có hứng thú chơi một trận không?" Hắn sửa lại xưng hô với Nhϊếp Ngôn, ở trong xã hội lăn lộn lâu như vậy, hắn biết người nào có thể động, người nào không nên động. Thủ đoạn ra tay của Nhϊếp Ngôn vừa rồi, hoàn toàn làm hắn kinh sợ.
"Chơi một hai trận cũng không sao, tiền đặt cược quá ít ta không chơi." Trong lòng Nhϊếp Ngôn không khỏi kinh ngạc, Ngụy Khải thật sự cá nhân vật, rất nhiều lão đại trong xã hội đen, đều là ở lúc tuổi còn rất nhỏ, đã biểu hiện ra thiên phú kinh người. Nghe nói đời trước, Ngụy Khải thật sự rất có thân phận, mãi đến sau này phạm vào đại sự, mới mai danh ẩn tích.
"Một ngàn một trận, ta nơi này có ba ngàn." Ngụy Khải nói, hắn lấy tất cả tiền ra.
"Như vậy không công bình, 3 cấp Cuồng Kiếm Sĩ đánh 2 cấp Tật Phong Tặc, ngươi không biết là khi dễ người khác sao?" Đường Nghiêu bất mãn nói, cấp bậc kém 1 cấp, trọng giáp thái đao đối phó khinh giáp thái đao, cao thấp lập tức phân biệt.
"Ba ngàn một trận." Nhϊếp Ngôn ngắt lời Đường Nghiêu, nói với Ngụy Khải.
"Đi, ta hầu." Ngụy Khải nói, hắn không tin một tên 2 cấp Tật Phong Đạo Tặc còn không thể vượt qua.
"Nhϊếp Ngôn, ngươi điên rồi!" Đường Nghiêu vội la lên, 2 cấp Tật Phong Đạo Tặc đấu 3 cấp Cuồng Kiếm Sĩ, trừ phi là nghịch thiên cấp cao thủ mới có thể thắng, nếu không đây vốn là một trân kết quả phải thua.
"Ta nơi này chỉ có một ngàn bốn, cho ta mượn một ngàn sáu." Nhϊếp Ngôn cười hắc hắc nói.
"Sao, ngươi thua còn chưa đủ, còn phải kéo ta theo." Đường Nghiêu tức giận than thở nói.
"Trở về ta trả lại ngươi." Nhϊếp Ngôn nói, Đường Nghiêu lão ba mặc dù có tiền, nhưng tiền tiêu vặt của Đường Nghiêu cũng không nhiều, hơn nữa đều làm ngoài giờ mà có, tầng lớp thượng lưu hiện đại trên cơ bản đều là giáo dục con cái như vậy, sống bằng sức mình.
"Vô nghĩa, thua thì thua, ai cần ngươi trả." Đường Nghiêu quét thẻ, chuyển cho Nhϊếp Ngôn một ngàn lục.
"Cảm tạ." Nhϊếp Ngôn nói, Đường Nghiêu là loại người đao tử chủy đậu hủ tâm(3), nếu Nhϊếp Ngôn thua, Đường Nghiêu khẳng định sẽ không đòi lại hắn một ngàn sáu.
Kiếp trước Nhϊếp Ngôn chịu ân huệ của Đường Nghiêu nhiều lắm, Đường Nghiêu lại chưa từng nghĩ tới để Nhϊếp Ngôn báo đáp, đây mới là huynh đệ chân chính.
"Nâng Lý Dương dậy, chúng ta đi." Ngụy Khải nói, người liên can chờ ở ngoài chỗ ngăn phòng.
"Tiểu tử Nhϊếp Ngôn này làm sao đột nhiên thay đổi có thể đánh như vậy, ư đau chết ta, lần tới ta nhất định phải tìm người đánh thằng nhãi con này." Lý Dương ngồi ở trên sô pha, vén ống quần lên, bên trên bầm tím một mảng to.
"Tỉnh ngộ đi, hắn chưa dùng lực, bằng không chân của ngươi sớm gãy, về sau nhớ kĩ cho ta, ai cũng đừng trêu chọc Nhϊếp Ngôn, thấy hắn đều trốn xa cho ta. Nếu ai rước lấy phiền toái cho ta, đừng trách ta không khách khí!" Ngụy Khải nói, trong trường học có truyền thụ Triệt quyền đạo, quyền anh, vật lộn các chương trình học, hắn nhìn ra được, Nhϊếp Ngôn vừa rồi thi triển, là tiêu chuẩn động tác vật lộn, nhưng so với động tác vật lộn truyền thụ trong trường học, càng tàn nhẫn, xuất thủ đều là chiêu trí mạng, tiểu tử này rốt cuộc là người nào.
Nhớ tới bộ dáng khúm núm của Nhϊếp Ngôn trước kia, người này tâm tư rất thâm trầm, lại có thể ẩn tàng lâu như vậy, Ngụy Khải trong lòng phát lạnh một hồi.
"Chúng ta quên đi như vậy sao?" Lý Dương không cam lòng hỏi.
"Vậy thì thế nào, ngươi tự hỏi có thể đánh thắng được hắn không? Về sau học khóa Triệt quyền đạo thật tốt, sẽ không thua thảm như vậy!" Ngụy Khải nói.
"Lão đại, sắp bắt đầu." Một thiếu niên bên cạnh nói.
Ngụy Khải đội mũ giáp.
Cách một vách ngăn khác, Đường Nghiêu đánh giá Nhϊếp Ngôn từ trên xuống dưới, sau một lúc lâu mới nói: "Vừa rồi ta choáng váng, đã quên hỏi, tiểu tử được a, khi nào thì trở nên mạnh như vậy, một chiêu liền đánh ngã tiểu tử Lý Dương kia."
"Ở nhà luyện một thời gian, dư sức đối phó bọn họ." Nhϊếp Ngôn nói, thân thể này lực lượng quá yếu, nếu không thực lực của hắn không chỉ như vậy, Lý Dương và mấy tên côn đồ, chỉ là gối thêu hoa thôi, Ngụy Khải hơi lợi hại một chút, nhưng mà cũng không phải đối thủ của hắn.
"Tiểu tử ngươi khiến ta nhìn với cặp mắt khác xưa, ta còn hoài nghi, ngươi có phải ta Nhϊếp Ngôn từ nhỏ quen biết hay không." Đường Nghiêu có chút cảm khái nói.
"Mặc kệ ta thay đổi thế nào, ta vẫn là huynh đệ của ngươi." Nhϊếp Ngôn nói, kiếp trước mặc dù ở lúc hắn sa cơ nhất, Đường Nghiêu cũng vẫn coi hắn là huynh đệ, đường xa mới biết sức ngựa, ngày dài mới biết lòng người.
"Vì những lời này của ngươi, chúng ta trở về phải uống thật đã." Đường Nghiêu đấm bả vai Nhϊếp Ngôn, nói.
"Ngụy Khải đã đợi ở bên trong."
"Rốt cuộc ngươi có nắm chắc hay không?" Đường Nghiêu lo lắng hỏi.
"Yên tâm, ngươi nhìn tốt là được, ngươi sẽ không lo lắng ta không trả nổi một ngàn sáu kia sao." Nhϊếp Ngôn cười trêu ghẹo nói.
"Chết đi(2), tiền chỉ là đồ vương bát đản, thua cũng không có gì, tiền tiêu vặt mỗi tháng của ngươi cũng không bao nhiêu, thua một ngàn bốn, ngươi phải ăn một tháng cơm nhão đó."
"3 cấp Cuồng Kiếm Sĩ mà thôi, xem ta đùa chết hắn như thế nào!" Nhϊếp Ngôn tự tin cười nói.
"Được a, tiểu tử, hiện tại càng ngày càng ngông cuồng." Đường Nghiêu cười mắng.
Hai người đội mũ giáp, vào du hí.
Nơi Nhϊếp Ngôn lại xuất hiện, địa hình là một mảnh thảo nguyên, đồng bằng màu xanh biếc không dấu người, lùm cỏ rậm rạp cao đến đầu gối.
Vận khí thật xui, lại là địa hình lùm cỏ, Nhϊếp Ngôn nhíu mày thầm nghĩ, nhưng mà mặc dù ở trên bình nguyên, hắn cũng có chiến thuật riêng của mình, bối cảnh thảo nguyên màu xanh biếc, tạo điều kiện tốt cho Đạo Tặc tiềm ẩn, khuyết điểm duy nhất, cỏ xanh rậm rạp trên mặt đất sẽ lộ ra hành tung Đạo Tặc.
"Là địa hình bình nguyên, nếu ngươi cảm thấy không công bằng, có thể đổi địa hình." Ngụy Khải nói, chỉ đánh một rrận đấu, có rất nhiều tùy chọn, bất đồng địa hình, bất đồng chức nghiệp phát huy khác nhau. Địa hình thảo nguyên thích hợp Cuồng Kiếm Sĩ loại chức nghiệp Chiến Sĩ đấu đá lung tung.
Ngụy Khải tuy rằng là lưu manh, cũng là rất sòng phẳng.
"Không sao, địa hình thảo nguyên thì địa hình thảo nguyên đi." Nhϊếp Ngôn cầm ngược chủy thủ, tiến vào trạng thái Tiềm hành, cái nhìn của hắn về Ngụy Khải, thật ra đã thay đổi rất nhiều.
Một trận gió nhẹ thổi qua, bụi cỏ hướng một phía đổ rạp xuống, thân ảnh Nhϊếp Ngôn từ từ biến mất.
Nhϊếp Ngôn có bản sự lớn như vậy sao? Ngụy Khải lòng trầm xuống, vẻ mặt của hắn trở nên ngưng trọng, bởi vì hắn tập trung quan sát, lại không tìm thấy chỗ Nhϊếp Ngôn, lùm cỏ trên mặt đất cũng tìm không ra khác thường gì.
Nhϊếp Ngôn quả nhiên có chút môn đạo, Ngụy Khải cầm đại kiếm trong tay, chậm rãi đến gần, khoảng cách càng gần, càng dễ dàng phát hiện Nhϊếp Ngôn.
Bộ pháp dưới chân Nhϊếp Ngôn, đi theo hướng gió, không ngừng thay đổi bộ pháp, mặc dù dẫm lên bụi cỏ, hướng lùm cỏ ngã cùng với hướng gió.