Chương 14: Lớp bóng rổ đấu đối kháng (nhị)
Cố Viêm thật không thể ngờ rằng, từ hôm anh cho mèo Mun xem video Đường Viễn chơi bóng rổ, nó đã bắt đầu trộm đi theo hai chị em Cố Thiếu Cảnh, Cố Lãnh Đông đến trường. Con đường từ Nhà cũ đến đại học A, nó phải tìm kiếm hơn mười lần mới thành công tìm đúng địa phương.
Mèo Mun nhanh chóng nhẹ nhàng chạy về phía trước, thủy chung bảo trì một khoảng cách nhất định với Cố Lãnh Đông.
Lúc nhảy vào một bụi cỏ, nó còn không quên dùng móng vuốt khều nhẹ chiếc huy chương đeo trên cổ, cái đuôi hơi ve vẩy, trong cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp “Ngheo ngheo”.
Ba năm trước đây, mèo Mun đã 13 tuổi. Theo lý thuyết, nó đã là một con mèo già sống những ngày cuối cùng của cuộc đời.
Khi đó, Cố Viêm đã cảm thấy không chừng một lúc nào đó con mèo đen này sẽ tắt thở, cho nên khi phải thực hiện một nhiệm vụ ở Thái Lan, anh liền mang nó đi theo.
Nhiệm vụ chấm dứt, trước khi lên đường trở về, Cố Viêm nhất thời hứng khởi, đem mèo Mun cho vào cái túi trên vai, để nó lộ ra cái đầu. Một người, một mèo theo dòng khách du lịch đi dạo khắp các phố lớn, ngõ nhỏ của Thái Lan, chụp rất nhiều ảnh kỉ niệm.
Trên đường, Cố Viêm gặp một người tăng lữ thoạt nhìn khoảng gần trăm tuổi. Anh chắp tay ở trước ngực, hướng tăng lữ khom người một cái. Người tăng lữ kia cũng cười làm lễ đáp lại, sau đó chuyển tới sau lưng anh, dùng tay phải vuốt ve mèo mun, nói vài câu tiếng Thái.
Cố Viêm chợt nghe hiểu một câu —— Ngươi có linh khí, có duyên với nhà Phật, Phật sẽ bảo vệ ngươi.
Sau khi về nước, con mèo 13 tuổi này cơ hồ cùng trước kia như nhau, sống phi thường tốt.
Dựa theo yêu cầu của Cố Viêm, nhóm quân y sinh vật học của BOF cũng đã làm mấy lần kiểm tra toàn diện cho nó, kết luận nó thực khỏe mạnh, thân thể còn không có dấu hiệu già cả.
Sau đó, Cố Viêm còn nặc danh hiến tặng chùa miếu Thái Lan một số tiền lớn. Cũng từ khi đó, anh càng sủng mèo Mun đến vô pháp vô thiên, quả thực nó đã trở thành ‘thái gia gia động vật’ của BOF.
Những người không biết câu chuyện đặc công xưa về mèo Mun, trong âm thầm còn trêu chọc nhau đặt biệt danh cho nó là ‘Thiên Sơn đồng miêu của BOF’.
(Thiên Sơn Đồng Lão là đại đệ tử của Tổ Sư phái Tiêu Dao, là sư tỷ của Vô Nhai Tử và là chủ nhân của Linh Thứu cung trên núi Thiên Sơn, được sư phụ truyền lại 3 bộ võ công là: Thiên Sơn Chiết Mai Thủ , Thiên Sơn Lục Dương Chưởng và Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công. Nhất là bộ võ công thứ ba, khi luyện thành có thể khiến người ta “phản lão hoàn đồng”. Do luyện Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn, Thiên Sơn Đồng Lão biến thành diện mạo một “tiểu cô nương” song võ công tạm bị mất. Ai xem Thiên Long Bát Bộ chắc nhớ nhân vật này ^_^)
Những năm tháng làm bạn cùng Tuyết Lang đã chiếm cứ đại bộ phận sinh mệnh cùng kí ức của mèo Mun. Dù nhiều năm qua đi, nó vẫn như lúc trước, kiêu ngạo không cho người xa lạ tùy tiện tiếp cận.
Từ rất sớm, mèo Mun đã học được cách nên dùng phương thức gì, vào thời điểm nào, để bảo hộ tốt chủ nhân của nó. Cũng chính vì vậy, lúc trước Cố Viêm liên tục cho nó xem video Đường Viễn chơi bóng, mèo Mun mới tỏ vẻ thờ ơ không quan tâm.
Có lẽ, đối với mèo Mun, Cố Viêm đại khái cũng thuộc loại nguy hiểm, là ước số không an toàn cho sinh tồn của Tuyết Lang.
Kỳ thật, trong rất nhiều thời điểm, thú cưng có độ mẫn cảm rất cao đối với thói quen của chủ nhân. Cho đến tận bây giờ, đây vẫn là điều mà các nhà khoa học chưa lý giải được.
Cho dù nhiều năm trôi qua đi nữa, cho dù ngoại hình Đường Viễn có thay đổi như thế nào, khi hắn giơ tay nhấc chân vẫn sẽ toát khí tức độc đáo của riêng hắn, vẫn như cũ không lừa được mèo Mun – đồng bạn sớm chiều luôn ở chung, cùng lớn lên với hắn suốt 10 năm.
Mèo Mun lắc lắc lông, bá bá bá mà nhảy nhót bám theo Cố Lãnh Đông hướng về sân thi đấu bóng rổ.
Đồng tử mở to lóe ra quang mang, mèo Mun đại khái đã cảm nhận được, nó sẽ rất nhanh nhìn thấy người đó – chủ nhân, thế giới của nó.
Trong sân thi đấu, cầu thủ hai đội và những người phục vụ hậu cần lục tục đã đến đông đủ. Trên khán đài liên tục phát ra những âm thanh cổ vũ cùng tiếng hét ồn ào làm Vương Sấm vốn nhận nhiệm vụ trọng tài cũng cảm thấy rất hưng phấn.
Đường Viễn làm vài cái hít sâu, đem áo khoác đồng phục màu đen cởi ra ném tới trên ghế, lắc lắc đầu, đeo lên hộ kính quang lọc.
“Đường Viễn, cố lên!” Hoa Dung đỏ mặt đưa cho hắn một chai nước khoáng.
Đường Viễn biết cô là người hôm khai giảng xin hắn chữ kí, tên là Hoa Dung. Hắn mỉm cười, tiếp nhận nước khoáng, nói: “Cám ơn!”
“Vừa lúc có chút khát a!” Trần rất thuận tay lấy đi chai nước khoáng của Đường Viễn, vặn nắp uống luôn. Sau đó cậu khoác bả vai Đường Viễn, hướng Hoa Dung tươi cười: “Yên tâm đi, hôm nay xem chúng tớ ngược chết lớp 2, hắc hắc hắc…”
“Đừng cười!” Trương Thụy vỗ cái ót của Trần, nắm tay đập nhẹ ngực Đường Viễn, vui vẻ nói: “Gấu mập của chúng ta chính là người chơi hay nhất. Đi thôi, sắp bắt đầu rồi.”
“Hắc hắc! Tôi cảnh cáo ông nha, Trương Thụy. Dám gõ đầu tôi à, buổi tối đừng nghĩ giành máy lên game với anh!”
“Nga! Bằng sức ông hả, để xem xem!”
“… Đệch!”
Cố Viêm ngồi ở chỗ gần cuối trên khán đài, vị trí có một tầm nhìn không tồi. Anh đem mũ lưỡi trai kéo xuống rất thấp, cổ áo thể thao cũng dựng thẳng lên, nhất thời khuôn mặt bị che khuất hai phần ba.
“Anh! Anh thật bất công!” Cố Thiếu Cảnh đội một chiếc khăn màu đen trên đầu, mặc bộ đồng phục thể thao cũng màu đen, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Cố Viêm, vừa đưa tay phe phẩy quạt vừa oán giận: “Hệ điện âm bọn em cũng thi đấu bóng rổ vào hôm nay. Vậy mà anh cư nhiên không đi cổ vũ cho em, thật đau lòng mà!”
“Thắng?” Cố Viêm liếc Cố Thiếu Cảnh một cái.
Cố Thiếu Cảnh lập tức trưng vẻ mặt hớn hở nói: “Tất nhiên rồi! Em chính là đồ đệ của anh mà, 89: 43 a! Ha ha ha… Thắng rất phong cách phải không? A? Đó là Gấu mập?” Cậu chỉ chỉ sân bóng: “Số 13.”
Cố Viêm “Ừ” một tiếng, không nói nữa.
Trận đấu chính thức bắt đầu.
Trên sân bóng rổ, Vương Sấm vừa thổi còi, Hạ Hải lập tức lợi dụng ưu thế cao hơn, áp đảo Dịch Cử, đoạt được bóng cho lớp 2.
Diệp Minh nhận bóng, sau khi hạ bóng xuống dưới chân, định nhanh chóng ném bóng sang sân đối phương. Mà tốc độ Đường Viễn rõ ràng so với Diệp Minh càng nhanh, cơ hồ chính là trong nháy mắt công phu, liền duỗi hai tay, cả người vững chắc chắn ngang trước mặt Diệp Minh.
Khán đài vừa rồi còn ồn ào bởi tiếng nói chuyện, cổ vũ và quát tháo, đột nhiên yên lặng trong nháy mắt. Tất cả tập trung chăm chú theo dõi các cầu thủ dưới sân. Ngẫu nhiên có vài tiếng hò hét phát ra càng đem áp lực trên sân thi đấu thể hiện rõ ràng hơn.
Trận bóng vừa mới bắt đầu, hai nhân vật phong vân của song phương cùng chơi ở vị trí hậu vệ điều phối bóng, tựa hồ sắp diễn ra một tràng công, thủ quyết đấu.
Những thành viên dự bị và những người chịu trách nhiệm hậu cần của hai lớp đều sôi nổi đứng ở khu vực nghỉ ngơi, vỗ tay, liều mạng hô to “Cố lên, cố lên”, giống như thắng bại trận đấu quyết định từ đợt tranh chấp này.
Khóe môi Diệp Minh cong lên càng lúc càng lớn. Cậu vỗ bóng, hơi hơi khom người, chân phải nhẹ nhàng chuyển động, cả người nghiêng ba phần về phía trước, vận sức chờ phát động, ánh mắt lom lom nhìn chằm chằm đối phương.
Đúng lúc này, các cầu thủ khác của lớp 2 nhanh chóng di chuyển vị trí, cùng các cầu thủ lớp 1 chuẩn bị đón đỡ.
Hạ Hải cùng Tổ Khánh Lâm nhanh chóng phối hợp với nhau. Tổ Khánh Lâm chuyển vài lần động tác cùng phương vị, đứng ở sau lưng Dịch Cử. Còn Hại Hải lại từ vùng cấm địa nhanh chóng di động đến ngoại tuyến, đứng ở sau lưng Đường Viễn.
Trung phong của đối phương cư nhiên buông tha vùng cấm địa đi kèm hậu vệ điều phối bóng bên ta?
Lông mày Dương Tuấn hung hăng nhíu lại, lợi dụng ưu thế của cơ thể không ngừng di chuyển phương vị cùng tạp vị, cấp tốc di động đến vị trí của Đường Viễn.
Ánh mắt Vương Sấm cũng tối lại, đặt chiếc còi trong miệng, nhìn tư thế này cũng biết Hạ Hải định dùng thân thể đối kháng áp chế Đường Viễn. Cái loại dùng bạo lực thân thể để đối kháng này nếu sử dụng không tốt, sẽ phạm phải Lỗi cố ý (Flagrant Foul) – Hành vi bạo lực do cố ý và có ý muốn gây hại cho đối phương, đây chính là một lỗi lớn.
“Mụ nó! Ngay từ đầu đã sử ám chiêu!” Cố Thiếu Cảnh tức giận mà lầu bầu nói: “Thằng cha Diệp Minh này quả thực cùng ông bố kia đúng là giỏ nhà ai quai nhà nấy!”
Cố Viêm không nói một tiếng nào, chăm chú nhìn xuống sân đấu.
Ánh mắt Đường Viễn híp lại, giày thể thao màu đen dưới chân thong thả xoay tròn. Ngay tại lúc Diệp Minh cùng Hạ Hải đồng thời nhảy lấy đà tiến hành giáp công, hắn mãnh liệt nhảy lên tại chỗ, cả người trên không trung như một đầu báo săn cường hãn.
“Ba ——” một tiếng, khi Diệp Minh nhảy lấy đà ném rổ, năm ngón tay Đường Viễn hung hăng đánh rớt bóng, tiếp đó trọng tâm cả người đều đổ về phía sau, cùng Hạ Hải sau lưng trực tiếp lấy cứng đối cứng.
Hừ! Nghĩ chơi thân thể đối kháng với tôi? So với đám da đen ở xóm nghèo kia, cậu chỉ là một đứa trẻ thôi.
Một khắc kia, mèo Mun nhìn chằm chằm động tác của Đường Viễn, lỗ tai cụp về phía sau thuận theo cơ thể nằm úp sấp, cái đuôi ve vẩy, nó nâng lên chân trước “Ba” vỗ lên chân ghế.
Hạ Hải cùng Đường Viễn đồng thời té ngã trên sân.
Ngay lúc đó, Hạ Hải kêu lên một tiếng đau đớn.
Đường Viễn quay đầu nhìn, khóe môi khẽ nhếch. Chính mình đắn đo đúng mực mới tốt, song phương cũng sẽ không phạm quy. Hắn rất nhanh xoay người đứng lên, khi lướt qua bả vai Diệp Minh, ánh mắt cũng không liếc một chút.
Mèo Mun nằm úp sấp bên trên, cái đuôi lay động càng nhiệt tình.
Đây là hậu vệ điều phối bóng? Va chạm còn thắng cả trung phong?
Đáy mắt Vương Sấm lóe qua tia khϊếp sợ, cũng không thổi còi, bóng rổ rơi xuống trong tay Dương Tuấn.
“Phản công!” Dịch Cử quyết định thật nhanh, hét lớn một tiếng, các thành viên lớp 1 nhanh chóng lao lên sân đối phương.
Tốc độ của Trần nhanh nhất, xung trận lên trước, tiếp nhận đường chuyền từ tay Dương Tuấn, trực tiếp dẫn bóng đến vùng cấm dưới khung giỏ bóng rổ, trở tay lại, đem bóng rổ đẩy về phía sau.
Người đầu tiên theo kịp là Dịch Cử. Cậu không nói hai lời, trực tiếp nhảy lấy đà thực hiện một cú lên rổ đẹp mắt.
Vương Sấm mỉm cười, điểm số được công nhận.
Sau thời gian im lặng ngắn ngủi, những tiếng thét giống như sóng triều ầm ầm nổ mạnh, cơ hồ muốn phá rơi trần nhà thi đấu.
“Đã sớm biết Cử đại nhân bật nhảy rất không tồi mà!” Trần cười lớn, cùng Dịch Cử vỗ tay hoan nghênh, quay đầu lại đi tìm Đường Viễn, đấm nhẹ hắn một quyền, nói: “Đệch, cậu không phải hậu vệ điều phối bóng sao? Khi nào thì cả tuyệt chiêu của trung phong cùng tiền đạo chính đều học hết thế hả? Ha ha ha rất đẹp mắt! Tuyệt vời!”
Tập thể nữ sinh lớp 1 đều điên mất rồi, dáng vẻ rụt rè cùng thục nữ đều vứt sạch, các cô thay phiên nhau gõ chai lọ, nhảy nhót, liều mạng hô to tên năm người đang thi đấu.
Đường Viễn ôn hoà giơ tay làm một kí hiệu quyết thắng, sĩ khí nháy mắt tăng vọt.
Hạ Hải bất ngờ hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, nếu biết đối phương rắn như vậy thì vừa rồi mình cũng không nên khinh địch, coi thường cậu ta.
Vừa mở màn đã bị Đường Viễn cướp bóng trong tay, ngay lập tức bị phản công mất điểm, biểu tình trên mặt Diệp Minh cũng không khá hơn chút nào. Mặt cậu cũng tái đi rồi, hai tay nắm chặt, tiếp nhận bóng rổ, có thể thấy hai ngọn lửa bốc lên rừng rực trong đôi mắt kia.
Bất quá, các cầu thủ lớp 2 vốn cũng là những người thường xuyên luyện tập, có kĩ năng chơi bóng tương đối cao. Sau tiếng bạo rống của Hạ Hải, mọi người rất nhanh liền khôi phục sĩ khí, trở về sân nhà tổ chức tấn công.
Nhất là Hạ Hải, một trung phong rất được, phòng thủ trong vùng cấm dưới bảng bóng rổ cùng năng lực tấn công hoàn toàn không thua gì Dịch Cử.
Hơn nữa, Tổ Khánh Lâm lớp 2 cũng là tiền đạo phụ rất xuất sắc, tỷ lệ ném bóng trúng mục tiêu lên tới sáu thành, tạo áp lực rất lớn cho cầu thủ ngoại tuyến của lớp 1. Thế cho nên, Trần cùng Trương Thụy ở bên trên ít nhiều có chút hấp tấp nóng nảy, tỷ số giữa hai đội vẫn không thể kéo giãn khoảng cách.
Mà trong vòng cấm địa, Dương Tuấn cướp bóng bật bảng cùng năng lực tấn công tuy rằng tương đối mạnh, nhưng đối phương áp dụng chiến thuật 1 đối 1 bám sát không rời cũng làm giảm cực lớn số lần cậu xuất thủ.
Trong sân thi đấu, thu hút nhất là hai hậu vệ điều phối bóng, càng chơi càng đặc sắc. Tuy Đường Viễn có kĩ thuật cao hơn một bậc, nhưng đồng đội của hắn luôn luôn bị kèm chặt, lâm vào cảnh giằng co, không thể phát huy năng lực cao nhất và thuận lợi tấn công để gia tăng tỷ số.
Song phương ngươi tới ta đi, mùi thuốc súng càng ngày càng đậm, hai hiệp đầu rất nhanh chấm dứt, hai đội cư nhiên chiến hòa, 34:34 điểm.
Vương Sấm thổi còi tạm dừng trận đấu, cho nghỉ ngơi mười lăm phút, thắng bại quyết định ở hai hiệp cuối.
Cố Thiếu Cảnh ngồi xem có chút trợn mắt há hốc mồm, lôi kéo cánh tay Cố Viêm, nói: “Cái đám kia không phải đều là dân nghệ thuật, là người sáng tác nhạc sao? Thế quái nào đều chơi bóng khϊếp vậy a? Chẳng lẽ thể thao nước nhà đã phát triển mạnh mẽ đến thế?”
Cố Viêm nhìn chằm chằm Đường Viễn ở khu nghỉ ngơi, trên mặt không nhìn ra biểu tình gì. Di động đặt trong túi áo anh đột nhiên rung lên, phát ra âm thanh thông báo có người gọi đến.
Anh móc điện thoại ra nhìn thoáng qua, nhíu mày, nhấn phím nhận tiếp nghe: “Chuyện gì?”
“Đại thiếu gia, con mèo Mun đi đâu mất, không thấy ạ!”
Thanh âm run run của lão quản gia truyền tới.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta đây bóng rổ cũng không hiểu lắm, có gì bạn thông báo, ta đây tái sửa ha.
(=_+ Em cũng không biết xíu xiu nào luôn a, ngồi vật lộn với đống luật bóng rổ, các cách di chuyển, vị trí trên sân, các lỗi vi phạm gần chết. Cuối cùng em vẫn chả hiểu mấy, quyết định chém thật nhiệt tình. Ha ha)
Nói về một câu truyện nhỏ ngoài lề:
Khi ta sống ở nông thôn, vào lúc 7, 8 tuổi nhà ta nuôi một con mèo vàng phổ thông, nó rất nghe lời, bình thường cũng không đeo cho nó vòng trang sức gì.
Vào giữa tháng 11, không hiểu sao mèo vàng nhà ta không thấy trở về, lúc ấy ta khóc rất nhiều, biết nhất định là bị người ta trộm mất.
Sau đó ta nhớ rõ là sang năm mới, qua một vài trận đại tuyết, đêm đó ta trở về nhà liền nhìn thấy một con mèo vàng ngồi xổm trên hệ thống sưởi hơi trong nhà, trên cổ còn một đoạn dây, vừa thấy chính là bị cắn đứt. Da thịt trên cổ nó bị rách, xây sát rất nhiều, vẫn còn đọng máu, bị đông lại, hướng ta “Meo meo meo”. Lúc ấy, ta phát khóc nhìn nó .
Hiện tại ngẫm lại thấy nó chắc chắn trải qua thời gian rất khổ sở, mất hơn hai tháng lang thang ngoài trời tuyết tìm đường về nhà.
Thế hệ trước mọi người đều nói mèo là động vật có linh khí, cho nên ta liền cho mèo mun là ‘Thiên Sơn đồng miêu’ một chút đi.