Chương 70: Tiến cung

Triệu Tuân gật đầu.

“Được!”

Sau khi hai người thỏa thuận xong, bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Triệu Tuân híp mắt, vẻ mặt Tiêu Nguyên nghi hoặc.

Tiếng ho khẽ vang lên, Triệu Tuân hiểu ra, thả Tiêu Nguyên xuống, xoa đầu Tiêu Nguyên.

“Ngoan, ta đi trước một bước.”

Tiêu Nguyên cười cười.

“Được.”

Chờ Triệu Tuân bay ra qua đường cửa sổ, Tiêu Nguyên lập tức thay đổi biểu cảm, hướng về phía bóng lưng hừ hừ hai tiếng, vừa tức vừa giận.

Ngươi là ai chứ. Lần sau cũng không gặp hắn nữa.

“Soát!”

Một tiếng quát vang lên, là tiếng của Hữu tướng.

Tiêu Nguyên vội vàng đi ra khỏi phòng, bước đi khập khiễng, xiêm y còn dính vết máu, Hữu tướng nhíu chặt mày.

“Tiểu cửu?”

Tiêu Nguyên thấy Hữu tướng, mím miệng lại.

“Phụ thân!”

“Con làm sao vậy? Bị thương hả?”

Hữu tướng sốt ruột nhìn Tiêu Nguyên một vòng, Tiêu Nguyên lắc lắc đầu, xấu hổ đỏ mặt.

“Phụ thân, tiểu cửu không sao.”

“Bẩm Hữu tướng, thích khách đã chạy.”

Thị vệ tiến lên bẩm báo.

“Thích khách?”

Tiêu Nguyên nghi hoặc.

Hữu tướng hắng giọng.

“Đưa tiểu thư và Quận chúa về, những người còn lại đi cùng Bản tướng.”

Tiêu Nguyên còn không kịp làm rõ sự thật, Hữu tướng đã mang theo người đi mất, lưu lại mấy người hộ tống Tiêu Nguyên và Khánh Nhạc.

Lão phu nhân vừa thấy Tiêu Nguyên bị thương, đau lòng đến suýt khóc.

“Tổ mẫu, tiểu cửu không sao, chỉ là không cẩn thận bị quệt phải, bị thương ngoài da thôi.”

Tiêu Nguyên còn chưa kịp nói xong, có một vị công công đã tới phủ Hữu Tướng.

“Lão nô tham kiến Lão phu nhân, vị này chính là Cửu tiểu thư à? Lớn lên xinh đẹp như hoa, Thái Hậu luôn muốn gặp người, à không, hôm nay nhàn rỗi, để Cửu tiểu thư tiến cung tâm sự.”

Người đến chính là công công bên cạnh Liên Thái Hậu, Lâu công công.

Tiêu Nguyên sớm biết có một kiếp này, chắc chắn không tránh khỏi, gật đầu.

“Ta đi thay y phục….”

“Tiểu cửu, đừng để Thái Hậu đợi lâu, đi trước đi.”

Lão phu nhân cười cười, nháy mắt ra hiệu cho Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên hiểu ý gật đầu, sau đó nói với Lâu công công.

“Ngày khác, ta nhất định tự mình tiến cung thỉnh an Thái Hậu.”

Lâu công công cười.

“Lão nô nhất định chuyển cáo đến Thái Hậu, Cửu tiểu thư đi thôi.”

Lâu công công một cái ánh mắt, liền có người đỡ Khánh Nhạc, cùng nhau tiến cung.

Một đường đi thẳng vào cung, trực tiếp đến Hiền Hoà cung, cũng không cần chờ đợi, trực tiếp bước vào cửa, thỉnh an Thái Hậu.

Năm nay Liên Thái Hậu chưa đến sáu mươi, tinh thần sảng khoái, hai đầu lông mày không hiện lên vẻ mệt mỏi, ngược lại lại xen lẫn tức giận.

Trên đại điện, Cẩn Thục Trưởng Công chúa và Liễu Thanh Vũ vẫn đang quỳ, Cẩn Thục Trưởng Công chúa hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên, ánh mắt kia hận không thể ăn sống nàng, sống lưng thẳng tắp.

Còn Liễu Thanh Vũ, luôn luôn ngước mắt nhìn Tiêu Nguyên, trong mắt ngầm ra ý cảnh cáo.

Tiêu Nguyên nhếch môi.

Cảnh cáo? Chỉ bằng nàng?

“Mẫu hậu, người nhìn Tiêu Nguyên một cái xem có dáng vẻ gì đây, đâu giống tiểu thư khuê các một chút nào, còn dám giả truyền ý chỉ, đây chính là tử tội, tuyệt không thể nhân nhượng.”

Cẩn Thục Trưởng Công chúa mở đầu chỉ trích, Tiêu Nguyên quỳ xuống, xem như không thấy Cẩn Thục Trưởng Công chúa.

“Thần nữ Tiêu Nguyên bái kiến Thái Hậu.”

Liên Thái Hậu cảm thấy chán ghét Tiêu Nguyên, trước đây là náo loạn chuyện Tam Hoàng tử, làm Hoàng thất mất hết thể hiện, lại thêm một tầng nữa là Hữu tướng, Liên Thái Hậu không có khả năng thích Tiêu Nguyên.

“Ngươi dám giả truyền ý chỉ? Sao Ai gia không nhớ đã cho Khánh Nhạc một khối kim bài?”

Giọng Liên Thái Hậu âm u mù mịt, đôi mắt nhìn Tiêu Nguyên càng lúc càng lạnh.

“Bẩm Thái Hậu, việc này có ẩn tình khác, Tiêu Nguyên cũng là bất đắc dĩ, nhất thời bị tình thế cấp bách, thỉnh Thái Hậu ban thưởng tội.”

Tiêu Nguyên không phản bác, ngược lại lại sảng khoái nhận tội, trái lại đã làm Liên Thái Hậu kinh ngạc, nghiêm cẩn nhìn Tiêu Nguyên, đáy mắt xẹt qua một chút kinh diễm.

Nhan sắc này, quả thật không tệ.

Liên Thái Hậu thản nhiên thu hồi ánh mắt, mạnh mẽ vỗ bàn.

“Làm càn! Nơi này là nơi ngươi có thể cãi lại sao, ngươi giả truyền ý chỉ, nhiễu loạn Công chúa phủ, đừng tưởng rằng ngươi ỷ vào Hữu tướng, Ai gia cũng không dám bắt ngươi?”

Phượng uy Liên Thái Hậu tích góp từng chút một qua nhiều năm không phải để trưng bày, cau mày, đột nhiên hiện lên sự tàn khốc, làm người ta phát lạnh.

Tiêu Nguyên quỳ thẳng lưng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, thẳng thắn vô tư, không trốn tránh, Liên Thái Hậu nhìn thấy không chỉ có kinh ngạc, mà còn có chút tán thưởng.

Rất khó có tiểu thư khuê các nào nhìn bà tức giận mà không sợ hãi.

“Ngươi còn có gì để nói?”

Liên Thái Hậu trầm giọng nói.

Tiêu Nguyên cắn răng một cái, để lộ miệng viết thương trên cánh tay, vết máu đã khô héo, nhìn qua khiến người ta đau lòng.

“Bẩm Thái Hậu, thần nữ không có ý nói dối, thật sự là bất đắc dĩ, vết thương này bị thương ở phủ Công chúa, Công chúa triệu hồi Quận chúa suốt đêm, Quận chúa phái người tới cầu cứu, thần nữ và Quận chúa có giao tình rất tốt, không thể thấy chết mà không cứu, khi thần nữ đuổi tới, Liễu Thanh Vũ chặn thần nữ ngay tại cửa.”

“Ngươi nói bậy!”

Liễu Thanh Vũ có dự cảm không tốt, nhanh chóng nói.

“Vết thương kia là do tự ngươi làm ra.”

Tiêu Nguyên cười nhạo.

“Ta và Quận chúa giao hảo, toàn Kinh đô đều biết, ta đi tìm Quận chúa, vì sao ngươi tìm mọi cách cản trở ta?”

Liễu Thanh Vũ nghẹn lời, nhìn Cẩn Thục Trưởng Công chúa, nhưng lời này không biết nên nói như thế nào cho phải.

“Làm càn, phủ Công chúa là nơi ngươi muốn đến thì đến? Tiêu Nguyên, ngươi đừng có làm càn quá mức.”

Cẩn Thục Trưởng Công chúa hét lên.

Tiêu Nguyên nhíu mày, lập tức hỏi lại.

“Vậy vì sao Quận chúa bị thích khách hϊếp bức, Công chúa lại không có một chút phản ứng nào, vì sao thích khách còn nói là do Liễu Thanh Vũ ra lệnh? Vì sao thần nữ phải xông vào phủ Công chúa, còn tự mình hại mình, làm những điều này vì mục đích gì? Mời Công chúa trả lời cho thần nữ.”

Mỗi từ mỗi câu của Tiêu Nguyên càng sau càng sắc bén, Cẩn Thục Trưởng Công chúa bị hỏi đến mức á khẩu, không trả lời được.

“Mẫu hậu, người đừng nghe nó nói nhảm, rõ ràng là nó không có ý tốt, vu oan hãm hại, còn nhỏ tuổi mà đã cắn loạn lung tung, Hữu tướng giáo dưỡng ngươi như vậy sao?”

Tiêu Nguyên không nói gì, ánh mắt nhìn Liên Thái Hậu một cách quật cường.

Liên Thái Hậu nhìn Cẩn Thục Trưởng Công chúa, chậm rãi trầm giọng nói.

“Chuyện nào ra chuyện nấy, Tiêu cô nương giả truyền ý chỉ, trước gác lại đã, nhưng mà lời của Tiêu cô nương, Ai gia cũng muốn biết, Cẩn Thục, con nói đi.”

Liên Thái Hậu quá mức thất vọng về Cẩn Thục Trưởng Công chúa, nếu không phải là nữ nhi của của mình, bà đã sớm đuổi đi, Liên Thái Hậu thật vất vả mới nghĩ ra cách để Cẩn Thục Trưởng Công chúa hồi kinh, đáng tiếc, Cẩn Thục Trưởng Công chúa lại không tốt.

Cẩn Thục Trưởng Công chúa nhìn Liên Thái Hậu, hơi than vãi.

“Mẫu hậu? Sao người tin tưởng lời của nó?”

“Nói!”

Liên Thái Hậu mạnh mẽ vỗ bàn, lời nói giận dữ, thần sắc nghiêm nghị.

Cẩn Thục Trưởng Công chúa có nỗi khổ không nói nên lời, mở miệng thở dốc.

“Đó không phải là thích khách, là tình lang của Khánh Nhạc, chẳng may bị Thanh Vũ nhìn thấy cho nên mới ngăn cản Tiêu Nguyên, muốn bỏ qua việc này, ai biết Tiêu Nguyên dám xông vào phủ, sau này nữ nhi mới biết chuyện, hài tử Thanh Vũ này bỏ qua cũng không phải lần một lần hai, đều là chủ ý của Khánh Nhạc, trăm ngàn lần người đừng trách Thanh Vũ.”