Chương 69: Thuyết phục và bị thuyết phục

“Không phải vừa rồi còn diễu võ dương oai sao?”

Triệu Tuân nhe răng, ngữ khí nặng nề, đôi mắt âm trầm, vươn tay bắt lấy Tiêu Nguyên.

Tiêu Nguyên bị dọa giật mình, liền đứng lên, xoay người bỏ chạy, nhưng tay nàng bị Triệu Tuân nắm chặt.

“Muốn chạy?”

Triệu Tuân một bụng lửa giận, nhìn dáng vẻ sợ hãi của nàng vừa bực mình vừa buồn cười.

Uy lực vừa nãy đâu rồi.

“Ta…”

Tiêu Nguyên cố gắng thu mình lại thật nhỏ, thế nhưng có chút không hiểu vì sao lại chột dạ, trốn tránh ánh mắt, nhưng lại quật cường, giống như chán ghét Triệu Tuân xen vào việc của người khác.

Triệu Tuân hít sâu một hơi, nhìn bốn phía, kéo Tiêu Nguyên vào căn phòng gần đó, đóng cửa lại, Tiêu Nguyên sợ run.

“Ngươi… Ngươi định làm gì?”

Triệu Tuân giận không thể kềm được, lật úp Tiêu Nguyên nằm sấp xuống trên đùi hắn, giơ tay lên, nhắm thẳng vào mông nàng, đánh xuống mấy cái không lưu tình chút nào.

“Hu hu! Ngươi!”

Tiêu Nguyên xấu hổ, tức giận muốn chết, trừng mắt nhìn Triệu Tuân, hai tay bụm mặt vừa tức vừa giận.

“Nói! Biết sai không!”

Giọng nói Triệu Tuân lạnh lẽo, giật khăn lụa đen che mặt xuống lộ ra dung nhan tuyệt sắc, lạnh mặt, giọng nói càng ngày càng lạnh như băng, đóng băng người khác.

“Ngươi!”

Tiêu Nguyên đau đến mức không nói ra lời, một tay ôm mông.

Triệu Tuân tức giận, nhanh tay tóm chặt hai tay Tiêu Nguyên giơ lên cao, không để nàng nhúc nhích.

Tiêu Nguyên há miệng, cắn vào đùi Triệu Tuân, ánh mắt quật cường.

Vừa rồi suýt nữa bị hù chết.

Triệu Tuân tức giận, vung tay lên đánh tiếp hai cái.

“Nói! Biết sai không?”

“Không sai không sai ta không sai!”

Tiêu Nguyên tức giận, tính tình nàng vốn kiêu căng, ăn mềm không ăn cứng, người khác càng đánh nàng, Tiêu Nguyên càng giãy dụa kịch liệt.

Nói dễ nghe chút là không sợ cường quyền, nói khó nghe là không biết sống chết!

Mặt Tiêu Nguyên đỏ lên, vừa tức vừa giận.

Sao hắn lại đánh nơi đó của nàng chứ.

Tiêu Nguyên nhắm chặt mắt, hạ quyết tâm, mạnh miệng.

“Ngươi xen vào việc của người khác, ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta!”

Tiêu Nguyên ngang ngược, Triệu Tuân cắn chặt răng, thiếu chút nữa cắn rụng hết răng, nếu đổi thành thuộc hạ của hắn, không nói nhiều lời, vứt vào núi cho sói ăn, làm gì có chuyện khuyên bảo tận tình như thế?

Triệu Tuân cam chịu số phận, sao hắn nhìn trúng Tiêu Nguyên chứ, tính tình ngang ngược muốn chết, lo hoài vẫn không hết cái để lo, lại còn có bản lĩnh khiến bao nhiêu người nhớ đến, đều do gương mặt dễ nhìn kia.

Triệu Tuân gật đầu.

Đúng vậy, đều do khuôn mặt này chuốc họa, họa cứ xông tới, không biết trời cao đất rộng.

Triệu Tuân dở khóc dở cười.

Vẫn là hết cách với nàng, không nỡ đánh không nỡ mắng.

Rối rắm nhăn mặt mày lại, nhìn dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi của nàng, bĩu môi, oan ức, mũi sụt sịt, lập tức lại mềm lòng.

Triệu Tuân nâng Tiêu Nguyên dậy, đặt trên đùi, Tiêu Nguyên mở một mắt, thân mình lui về phía sau, chắc chắn mông nàng sưng lên rồi.

“Còn đau không?”

Tiêu Nguyên mím môi.

“Thử đánh ngươi xem?”

Triệu Tuân nghẹn lời, vừa rồi quá tức giận cho nên mới xuống tay hơi mạnh, lập tức có chút sốt ruột.

“Để ta coi xem.”

“Phi! Đại sắc lang, ta mách phụ thân ta!”

Một tay Tiêu Nguyên để ở trước ngực Triệu Tuân, buồn bực vành mắt ửng đỏ, cực kỳ oan ức.

Triệu Tuân phục hồi tinh thần, sắc mặt đỏ ửng mất tự nhiên, nhìn cánh tay Tiêu Nguyên, vết máu đã khô, lây dính ở trên y phục, nhìn qua miệng vết thương có chút dọa người.

Triệu Tuân nhìn Tiêu Nguyên một lần nữa.

Một cô nương xinh đẹp, được cưng chiều, sao có thể tự xuống tay với mình được? Xưa nay, những cô nương yểu điệu bị thương một tí xíu có thể khóc cả ngày.

Triệu Tuân lấy một lọ thuốc trong lòng ra, cẩn thận đem thuốc rắc đều lên miệng vết thương của Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên rút tay ra theo bản năng, lại bị Triệu Tuân kéo lại, không thể nhúc nhích.

Tiêu Nguyên bĩu môi.

Người nào nha, đánh người xong lại giả vờ giả vịt bôi thuốc cho nàng, hừ, nàng sẽ không biết ơn hắn.

Mặc kệ Tiêu Nguyên suy nghĩ như thế nào, Triệu Tuân cũng không vạch trần nàng, cẩn thận bôi thuốc xong, dùng khăn buộc vết thương lại.

“Trở về tìm đại phu rửa sạch vết thương.”

Tiêu Nguyên bĩu môi, giãy dụa đứng lên, Triệu Tuân cười vô lại, tách đùi ra, hai chân Tiêu Nguyên không chạm đất, mắc kẹt trên đùi hắn, sắc mặt đỏ bừng.

“Ngươi!”

Triệu Tuân lạnh mặt.

“Biết sai không?”

Tiêu Nguyên hận không thể lấy kim khâu miệng Triệu Tuân lại, cắn chặt môi, không lên tiếng.

Triệu Tuân lại tiếp tục mở rộng chân ra, thân mình Tiêu Nguyên lảo đảo, ngã xuống trên người Triệu Tuân, khóe miệng Triệu Tuân cong lên.

Chờ Tiêu Nguyên ngồi thẳng dậy, lập tức lại nghiêm túc, hầm hừ nhìn Tiêu Nguyên.

“Chờ một lát nữa, nếu Hữu tướng nhìn thấy chúng ta như vậy, ta không ngại ở rể trong phủ Hữu tướng đâu.”

Răng Triệu Tuân trắng nõn, hơi thở thơm mát phả vào mặt, Tiêu Nguyên tức đến ngứa răng, hận không thể bóp chết Triệu Tuân.

Trên đời này lại có người có da mặt dày như vậy.

“Nói!”

Triệu Tuân lạnh mặt, bật ra một chữ, trong giọng nói mang theo ý uy hϊếp, rõ ràng mười phần.

Tiêu Nguyên thật sự muốn khóc, một bàn tay để ở trước ngực Triệu Tuân, một tay Triệu Tuân bọc chặt hai tay nàng, hai chân hơi hơi nâng lên, tất nhiên Tiêu Nguyên sẽ ngã vào lòng hắn.

“Đừng! Ta sai rồi.”

Gần như Tiêu Nguyên khóc nức nở, oan ức, nàng lớn như thế rồi mà lần đầu tiên bị uy hϊếp theo kiểu này, quả thực đê tiện vô sỉ!

“Sai thế nào?”

Triệu Tuân nghiêm mặt, nâng tay lau nước mắt giúp Tiêu Nguyên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, vừa trắng vừa mềm, còn mang theo hương thơm nhè nhẹ, nếu không phải vì sợ rằng sẽ làm Tiêu Nguyên sợ hãi, Triệu Tuân xác định cắn thử một ngụm xem có cảm giác như thế nào. Yết hầu trượt lên trượt xuống, hít sâu một hơi, nhìn về phía Tiêu Nguyên.

Tiêu Nguyên nghiêng mắt nhìn Triệu Tuân, tư thế này cực kỳ không thoải mái, cực kỳ kỳ quái, thân mình giật giật không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, trong lòng oán trách Triệu Tuân.

Đúng làm nam nhân thô lỗ! Không biết thương hương tiếc ngọc.

Tiêu Nguyên bĩu môi.

Sau này nhất định cách hắn xa một chút.

“Hử?”

Triệu Tuân híp mắt, phát ra một tiếng cảnh cáo.

Tiêu Nguyên lập tức thu hồi thần sắc không phục, vẻ mặt ngây thơ.

“Ta sai chỗ nào?”

Suýt nữa Triệu Tuân cũng bị Tiêu Nguyên tức chết, thật muốn chụp một tát lên đầu Tiêu Nguyên.

Không phải vừa rồi còn thông minh sao.

“Ta nói, nàng nói theo!”

Tiêu Nguyên gật đầu.

“Sau này không tự ý cậy mạnh, tính tình bớt phóng túng, biết sai liền sửa, càng không được để mình bị thương.”

Tiêu Nguyên nhíu mày, rõ ràng không phục, không phải nàng thể hiện.

“Vậy nếu Khánh Nhạc gặp chuyện không may thì sao? Ta lại không ngốc, không chủ động trêu chọc Trưởng Công chúa.”

Triệu Tuân nghẹn lời, hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên rụt cổ, mạnh miệng.

“Phụ thân của nàng không phải Hữu tướng sao?”

“Là phụ thân ta để cho ta tới.”



Triệu Tuân hít một hơi thật sâu.

“Tốt lắm, chuyện này dừng lại ở đây, tóm lại về sau không được như vậy, mấy ngày nữa, ta tìm cho nàng hai nha hoàn biết võ công, nàng đi đâu cũng phải mang theo.”

Tiêu Nguyên lắc đầu.

“Như vậy nàng sẽ không bị đánh, còn có thể tấn công người khác.”

Được rồi, Triệu Tuân nắm bắt tính tình Tiêu Nguyên cũng không phải ngày một ngày hai, hướng dẫn từng bước.

Quả nhiên, hai mắt Tiêu Nguyên sáng lên, gật đầu.

“Được! Vậy mau chóng đưa đến cho ta!”