Lúc này, Liễu Thanh Vũ mới bừng tỉnh lại, dậm chân một cái, hướng về phía quản gia, hét lớn.
“Còn thất thần làm gì, còn không mau bắt Tiêu Nguyên!”
“Vâng, mau, nhanh đi bắt Tiêu cô nương!”
Quản gia mang theo người đi truy đuổi, Tiêu Nguyên quá quen thuộc với nơi này, thoáng cái đã không thấy người đâu nữa, mà thị vệ nàng mang đến một đường che chở cho nàng đi trước.
“Tiểu thư, tay của người…”
Tiêu Nguyên nhìn cổ tay, cắn răng một cái, vẫy một thị vệ đến, người nọ tiến lên, Tiêu Nguyên thấp giọng căn dặn vài câu, thị vệ gật đầu, cắt một nhát vào tay không chút do dự, máu tươi trào ra, nhỏ xuống mặt đất.
“Ngươi qua bên kia! Ngay lập tức trở về phủ, không cần phải đến đây nữa.”
Tiêu Nguyên nói cho thị vệ mấy con đường tắt, dẫn quản gia rời đi.
“Tiểu thư yên tâm.”
Nói xong, thị vệ kia liền chạy mất, dọc theo đường đi, máu tươi nhỏ giọt trên mặt đất, cho nên Liễu Thanh Vũ đuổi tìm theo đường máu.
Liễu Thanh Vũ nhếch môi.
“Đừng để ta bắt được, ta sẽ làm ngươi sống không bằng chết!”
Tiêu Nguyên hít sâu một hơi, trực tiếp xông vào viện của Khánh Nhạc, tất cả thị vệ đều tập trung trong viện, khoảng tám người, cửa phòng đóng chặt, bên trong truyền đến tiếng đập cửa và tiếng hét liên hồi.
Sắc mặt Tiêu Nguyên trắng bệch, lấy tấm kim bài kia ra.
“Thái Hậu có lệnh, Quận chúa lập tức tiến cung, không được chậm trễ!”
Mấy thị vệ nhìn nhau, nhất thời không phân biệt được thật giả.
Tiêu Nguyên tiến lên từng bước một, ánh mắt trở nên tàn khốc, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo đến cực hạn!
“Mấy người các ngươi đến giúp đi, Quận chúa lập tức tiến cung gặp Thái Hậu, nếu chậm trễ, cho dù có mấy mạng cũng không đền được đâu.”
Tiêu Nguyên nháy mắt ra hiệu cho thị vệ, thị vệ tiến lên từng bước một.
“Ngăn nàng lại cho Bản cung!”
Bỗng nhiên, một tiếng hét truyền đến, Cẩn Thục Trưởng Công chúa chậm rãi đi tới, y phục đỏ tươi, váy dài thêu nhiều loại hoa nở rộ, vô cùng minh diễm cao quý, khí chất tao nhã. Chẳng qua, ánh mắt thiếu kiên nhẫn và chán ghét làm phá hủy đi vẻ xinh đẹp ấy.
Tiêu Nguyên xoay đầu hô to.
“Người ở bên trong nghe đây, Thái Hậu có lệnh triệu kiến Quận chúa, nếu không ăn năn hối lỗi kịp thời sẽ là tử tội, làm không tốt còn liên lụy đến toàn tộc!”
“Nói nhảm, Tiêu Nguyên, ngươi câm miệng cho Bản cung, Bản cung nể ngươi là nữ nhi của Hữu tướng, không chấp nhặt với ngươi, ngươi chớ rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, muốn nếm chút khổ sở mới chịu dừng tay sao. Mẫu hậu triệu kiến Khánh Nhạc khi nào? Sao Bản cung lại không biết?”
Cẩn Thục Trưởng Công chúa thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên.
Còn nhỏ tuổi mà dám đến phủ Công chúa khóc lóc om sòm, cũng có vài phần can đảm.
Tiêu Nguyên cười nhạo.
“Công chúa quan tâm Quận chúa từ lúc nào thế? Hôm qua ta và Quận chúa tới Đại Chiêu tự, tuyết đầu mùa vừa tan, cá Băng hà dưới chân núi là ngon nhất, muốn dâng lên để Thái Hậu nếm thử, Công chúa không tin cứ việc đến hỏi.”
Tiêu Nguyên lại nhìn quản gia.
“Quận chúa trở về gấp gáp, không mang cá về, ta cố ý mang đến, muốn cùng Quận chúa tiến cung.”
Tiêu Nguyên nói có sách mách có chứng, Cẩn Thục Trưởng Công chúa mím môi, nhìn quản gia, quản gia gật đầu, quả thật Tiêu Nguyên mang theo một giỏ cá lớn, nhưng không nói dâng lên Thái Hậu a.
“Mẫu thân, Tiêu cô nương nói dối, nếu Thái Hậu triệu kiến, sao có thể đưa một khối kim bài? Kim bài là bảo vật quý, nếu Thái Hậu muốn ăn, chỉ cần ra lệnh cho thị vệ đi bắt là được, chuyện này thật quá trùng hợp?”
Liễu Thanh Vũ khinh thường nhìn Tiêu Nguyên, không chút do dự vạch trần lời nói dối của nàng.
“Làm càn! Ngươi thật to gan, dám nghi ngờ Thái Hậu? Thái Hậu có thân phận gì, không thiếu bất cứ thứ gì, hiếu tâm của Quận chúa đâu phải là thứ để ngươi giẫm lên, ngươi là cái thá gì!”
Tiêu Nguyên chán ghét Liễu Thanh Vũ, mặc dù trước mặt Cẩn Thục Trưởng Công chúa, nàng cũng dám mắng.
Sắc mặt Liễu Thanh Vũ hết xanh rồi trắng, tức giận cắn chặt răng.
“Ngươi!”
Tiêu Nguyên lười quan tâm nàng, lại nhìn Cẩn Thục Trưởng Công chúa, cười cuồng vọng.
“Công chúa, quả thật tấm kim bài này không phải của ta, mà do sáng sớm hôm nay Quận chúa giao cho ta để đề phòng bất trắc. Công chúa cố ý ngăn cản, nhiều người ở đây đều thấy rõ ràng, tình huống bên trong không cần ta nhiều lời, sớm muộn gì Quận chúa cũng gặp Thái Hậu, Công chúa không sợ Thái Hậu tức giận sao?”
Tiêu Nguyên dứt lời, ánh mắt Cẩn Thục Trưởng Công chúa lạnh lùng, hiện lên một chút u ám.
“Công chúa không cần uổng phí tâm cơ, nếu muốn gϊếŧ ta để diệt khẩu, ta dám cam đoan, Công chúa sẽ không có kết cục tốt, phụ thân ta sẽ không bỏ qua cho Công chúa, ám vệ bên cạnh ta đã sớm bẩm báo cho phụ thân rồi. Công chúa, người cứ tự nhiên!”
Chuyện khiến Tiêu Nguyên đắc ý và kiêu ngạo nhất của kiếp này là có phụ thân làm chỗ dựa, dương dương đắc ý. Không nhịn được khoe ra, tuyệt không e ngại uy nghi Công chúa.
Đôi khi, phải tỏ rõ khí thế, nếu chột dạ mà bị người nhìn ra, Cẩn Thục Trưởng Công chúa chắc chắn không buông tha Tiêu Nguyên.
Ngược lại, Tiêu Nguyên ra vẻ không nếm xỉa đến, không quan tâm, nhất là phía người trong cung. Nhất thời, Cẩn Thục Trưởng Công chúa vừa tức vừa vội, do dự. Tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên.
Khó trách Liên Tịch Dạ muốn chết muốn sống cũng phải từ hôn, nếu rước người này về phủ không khác gì ôm lấy tai họa.
Tiêu Nguyên lười phí lời với bà ta, không nói nhiều lời, rút đao trong tay thị vệ ra, tay cầm đại đao, giận dữ đi phá cửa.
“Ầm! Ầm!”
Tiêu Nguyên dồn toàn bộ lực lên tay, đi phá cửa, sốt ruột không chờ thêm được.
“Mẫu thân, tám phần là có gian trá, việc này ngay cả Quận chúa cũng không biết gì, đêm qua Quận chúa mới về, sao Tiêu Nguyên biết được?”
Liễu Thanh Vũ bình tĩnh lại, đêm qua Cẩn Thục Trưởng Công chúa bị người khác tính kế, buổi sáng hôm nay bị uy hϊếp, sao Tiêu Nguyên lại biết?
Không lẽ chỉ là trùng hợp?
“Mẫu thân, nha hoàn thϊếp thân của Quận chúa không thấy đâu cả, chắc là do ả ta đi mật báo.”
Liễu Thanh Vũ nhẹ giọng nhắc nhở.
Cẩn Thục Trưởng Công chúa cũng nghi ngờ, híp mắt.
“Chết tiệt, hỏng chuyện tốt của Bản cung, hừ!”
Tiêu Nguyên mặc kệ không quan tâm Cẩn Thục Trưởng Công chúa đang nói cái gì, chỉ một lòng muốn cứu Khánh Nhạc, đá một cước vào cửa ầm một tiếng, cửa mở ra.
Khánh Nhạc yếu đuối ngã xuống đất, xiêm y bị rách mấy miếng, mắt đỏ ngầu, vừa thấy Tiêu Nguyên lập tức trào nước mắt.
“Tiểu cửu….”
Giọng nói Khánh Nhạc run run, cực kỳ sợ hãi, Tiêu Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
“Yên tâm đi, giao cho ta.”
Tiêu Nguyên bùng cháy lửa giận, ánh mắt như bốc hỏa, nhìn về phía Văn gia Nhị gia đang y phục không chỉnh tề đứng bên cạnh – Văn Tử Hạo.
Văn Tử Hạo run cả người, hắn nhìn vẻ mặt đầy sát khí của Tiêu Nguyên, không biết vì sao Tiêu Nguyên còn nhỏ tuổi thế nhưng lại có sát khí kinh khủng như thế, làm cho đáy lòng người ta lạnh lẽo.
“Súc sinh! Chỉ dựa vào ngươi cũng đòi xứng với Khánh Nhạc?”
Tiêu Nguyên thấp giọng gầm lên.
Hai chân Văn Tử Hạo mềm nhũn, vịn vào khung cửa, nhìn đại đao trong tay Tiêu Nguyên lóa lên ánh sáng chói mắt, nuốt nuốt nước bọt.
“Ta nói ngươi biết, đừng có làm xằng bậy, Công chúa, cứu ta!”
Văn Tử Hạo run người, hấp tấp đi ra ngoài, vội vàng tìm cứu viện.
Tiêu Nguyên giúp Khánh Nhạc mặc lại y phục, dìu Khánh Nhạc đứng lên, Khánh Nhạc cắn răng chống đỡ, chậm rãi đi ra cửa lớn.