Vất vả đến nửa đêm. Ăn uống no đủ, Tiêu Nguyên vừa lòng ợ một cái rất thỏa mãn.
“Cảm ơn hôm nay đã khoản đãi ta, ngày khác có cơ hội…”
Tiêu Nguyên nói được một nửa, bỗng nhiên dừng lại, lời đến miệng lại nuốt trở vào.
“Nghe nói Tầm Vị các có mấy vị đầu bếp mới tới, tay nghề rất tốt, ngày khác có cơ hội, Tiêu cô nương mời ta một bữa, được không?”
Triệu Tuân cười, nói tiếp lời của Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên giật giật khóe miệng, tục ngữ có câu “bị người ta nắm điểm yếu, nằm mơ người ta nương tay.”
“Vậy được rồi, ngày khác có cơ hội, ta nhất định sẽ mở tiệc chiêu đãi Triệu công tử, coi như hoàn trả ân tình hôm nay.”
Tiêu Nguyên nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không chịu thiệt, phải xóa bỏ ân tình hôm nay mới tính.
Triệu Tuân gật đầu, cũng không vạch trần.
Đúng là cô nương ngốc, dễ dàng thỏa hiệp.
Thỏa mãn vui vẻ!
“Tốt lắm, thời gian không còn sớm nữa, ta phải trở về.”
Một trận gió lạnh thổi úp tới, Tiêu Nguyên lạnh run, mặt trăng đã lên cao, thời gian đã muộn rồi.
Triệu Tuân gật đầu, dắt ngựa lại, một tay ôm lấy Tiêu Nguyên, đem toàn thân nàng giấu kín trong áo choàng.
“Còn lạnh không?”
Triệu Tuân nhẹ giọng hỏi, cho ngựa chạy chậm hơn so với lúc đến.
Thiên hạ trong lòng lắc lắc đầu, lẩm bẩm.
“Không lạnh.”
Ban ngày cưỡi ngựa, bị người truy đuổi, ăn uống no đủ, trong lòng lại ấm áp, Tiêu Nguyên đã thấm mệt, bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Dưới ánh trăng, bỗng nhiên Triệu Tuân ghìm chặt dây cương, cúi đầu nhìn dung nhan phấn nộn ngọc mài, không trang điểm nhưng lại vô cùng xinh đẹp như một đóa hoa ung dung nở rộ, là cực phẩm trong cực phẩm, không ai có thể bì kịp.
Triệu Tuân nhìn đến thất thần, một bàn tay vòng qua ôm eo nàng, nhìn say đắm, cuối cùng thật sự không nhịn được, cúi đầu hôn nhẹ một cái, hương vị ngọt ngào ngon miệng, làm cho người ta say mê.
Tiêu Nguyên bị người khác quấy rầy, bất mãn hừ hừ hai tiếng, vùi đầu vào chỗ sâu, giống một con thỏ không hề phòng bị.
Khóe miệng Triệu Tuân nở rộ ý cười, ngước mắt nhìn chân trời ngoài cửa sổ, cảm thấy ánh trăng đêm nay vô cùng xinh đẹp.
Đúng lúc đó, Tiêu Nguyên ngước mắt nhìn Triệu Tuân.
“Về rồi sao?”
Không đợi Triệu Tuân trả lời, Tiêu Nguyên nhìn một vòng xung quanh, lại nặng nề ngủ thϊếp đi.
“Cô nương ngốc!”
Triệu Tuân bất đắc dĩ lắc đầu, không biết sau bao lâu, ánh trăng dần dần biến thành màu trắng, ẩn đi, mây đen kéo lui, phía chân trời bắt đầu có rạng sáng, Triệu Tuân hít sâu một hơi, thúc bụng ngựa, bắt đầu trở về.
Tiêu Nguyên là bị người khác lay tỉnh, Hồng Tụ đỡ lưng, nhìn thời gian, thiếu chút nữa hét to, vội vàng đi gọi Tiêu Nguyên, nàng chỉ cảm thấy cả người đau nhức khó chịu.
“Tiểu thư, mau tỉnh lại, không còn sớm, lát nữa còn phải trở về.”
Tiêu Nguyên mở mắt, xoa xoa mắt, nhìn ngoài cửa sổ mới nhớ tới chuyện đêm qua vụиɠ ŧяộʍ chạy đi ăn cá nướng.
“Cửu tiểu thư.”
Một nha hoàn đứng ngoài cửa hỏi thăm.
“Trong nhà Quận chúa có chuyện quan trọng, trời chưa sáng đã phải rời đi, nên sai nô tỳ báo cho Cửu tiểu thư một tiếng.”
“Đi rồi sao?”
Tiêu Nguyên buồn bực.
“Chuyện gì quan trọng như vậy, trời còn chưa sáng đã đi, chậm một chút cũng không chết nha.”
Nha hoàn lắc lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
“Quên đi, lúc trở về ta tự đi hỏi, ngươi đi xuống trước đi.”
Tiêu Nguyên mặc y phục đứng dậy, khoát tay, nha hoàn lùi xuống.
Sau khi rửa mặt, dùng cơm chay xong, Lão phu nhân quyên góp một chút tiền, rồi mang Tiêu Nguyên trở về Tướng phủ.
Tần Quốc công phu nhân còn muốn ở lại một đêm, chờ chủ trì giải thích ký văn.
“Quận chúa đi rồi sao?”
Tiêu Nguyên gật đầu.
“Cũng không biết xảy ra chuyện gì, chưa chào hỏi mà đã rời đi, chắc là trong phủ xảy ra chuyện.”
Tiêu Nguyên bĩu môi, tám phần là do Cẩn Thục Trưởng Công chúa và nàng thiêu thân kia, cả ngày gây chuyện mới bằng lòng.
Lão phu nhân gật đầu, sau đó lại nhíu mi.
Tình hình trong phủ Công chúa phủ, thật sự loạn đến không khen nổi, đầu tiên là vị Công chúa không biết phân biệt kia, có mẫu thân như vậy, đúng là nghiệp chướng a.
Lão phu nhân thở dài.
“Nếu cần giúp đỡ gì thì nói với tổ mẫu, hài tử này thật đáng thương.”
Tiêu Nguyên cười.
“Đa tạ tổ mẫu.”
Dọc theo đường đi, Tiêu Nguyên xuất hết tất cả chiêu thức mà nàng có, dỗ Lão phu nhân cười tươi hớn hở, cười liên tục, nhất thời làm Lão phu nhân nhớ tới phê mệnh trên ký văn.
Hài tử này là người rất có phúc.
Chỉ tiếc, không thể xuất giá sớm.
Như vậy cũng tốt, nuôi thêm vài năm cũng được, Tướng phủ không đến mức không nuôi nổi một cô nương, nàng còn nhỏ tuổi, không vội.
Hồi phủ, Lão phu nhân đóng cửa để nói chuyện với Hữu tướng, Hữu tướng nhăn mày.
“Qua tuổi mười sáu mới có thể thành thân?”
Lão phu nhân gật đầu.
“Đúng vậy, phương trượng nói như thế, tiểu cửu có phúc khí, tương lai còn được nhiều hơn thế. Hơn nữa, nó còn nhỏ tuổi, còn có thể làm bạn bà lão này thêm mấy năm.”
“Không phải ý này, tiểu cửu có thể ở cạnh mẫu thân, con cũng rất vui.”
Hữu tướng nói.
Còn bốn năm, có phải hơi lâu hay không.
“Giữ càng lâu càng tự phụ, dựa vào thân phận và dáng vẻ này, tiểu cửu muốn tìm phu quân hơi tốn công? Lúc tiểu cửu sinh ra, Vân Du tăng nhân có nhắc tới, tương lai tiểu cửu tất có đại phúc, nhưng có một kiếp nạn, nếu có thể tránh được, sau này sẽ thuận lợi.”
“Cho dù có phòng tránh thì kiếp nạn vẫn rơi xuống, cách tốt nhất là dùng Tướng phủ che chở. Trước đây nghe qua không để tâm lắm, nhưng bây giờ chú ý một chút, tuyệt đối không thể để qua loa, sau này hôn sự của tiểu cửu, con cũng không cần quan tâm, cục xương già này của ta vẫn còn trụ được mấy năm nữa.”
Lão phu nhân nâng chén trà lên, lại buông xuống, nhìn chằm chằm Hữu tướng.
“Chỉ có điều này, cho dù người ngoài tìm cách gì đi nữa, ta muốn giữ tiểu cửu ở nhà, còn lại, người làm phụ thân như con tự lo liệu đi!”
Hữu tướng cười ngượng.
“Mẫu thân, sao con lại lấy chuyện chung thân đại sự của tiểu cửu đi đổi vinh hoa phú quý chứ, chuyện mẫu thân dặn, con đã biết.”
Lão phu nhân nghe thấy vậy mới yên tâm bưng chén trà lên nhấp một ngụm cho nhuận miệng, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, liền hỏi.
“Gần đây phủ Công chúa thế nào? Sáng nay, nha đầu Khánh Nhạc kia trở về vội vội vàng vàng, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Hữu tướng cười nhạo.
“Còn có thể có chuyện gì, Trưởng Công chúa trời sinh tính tình dâʍ ɭσạи, trong viện nuôi dưỡng bao nhiêu nam sủng, lần này lại quyến rũ Hình bộ Thị lang, bị Thị lang phu nhân bắt được, Công chúa không còn cách nào khác, nếu chuyện này truyền đi, sẽ phải quay về đất phong, hơn nữa ngay dưới mí mắt của Hoàng Thượng lại làm Hoàng thất mất hết thể diện, Thái Hậu cũng không giữ được nàng ta.”
Lão phu nhân vừa nghe xong, mặt đỏ lên vì tức giận, cau mày.
“Làm bậy! Sao Tiên hoàng lại có nữ nhi không biết liêm sỉ như vậy, aizz!”
Hữu tướng cười.
“Thật ra cũng không trách Trưởng Công chúa được, từ đầu đến cuối là bị người khác tính kế. Hơn nữa, đoán chừng người này mới thăng chức lên làm Thượng thư, tuổi còn trẻ đã có thể ngồi lên vị trí này, nếu không có chút thủ đoạn, sao có thể dễ dàng thăng quan như thế?”
Lão phu nhân nghe xong, gật đầu.
“Vậy sao lại cho gọi Quận chúa trở về, chuyện này muốn giấu còn không được, vậy mà còn…”
Lão phu nhân dừng lại một chút.
“Không phải Hình bộ Thị lang đánh chủ ý lên người Quận chúa chứ?”
=================Lời Mèo Mun====================
Ký văn: chữ trên quẻ bói.
Phê mệnh ký văn: lời dịch, tiên đoán dựa theo số mệnh của mình và chữ trên quẻ bói.
Bắt đầu gay cấn rồi các nàng =))